Tô Đào ngồi trên giường đơ ra xem xét dáng vẻ hiện giờ của bản thân, cô đã duy trì trạng thái này nửa giờ đồng hồ, ai có thể đến nói cho cô, sao cô lại bị biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ chỉ mới có bốn năm tuổi như thế này?
"Quay ngược thời gian rồi?"
Nhưng khi một giọng nói non nớt phát ra từ miệng của cô (vang lên), tuy rằng cô biết đây không phải nằm mơ, Tô Đào vẫn khó tránh khỏi bị kinh sợ, đôi mắt hắc bạch phân minh mở to nhìn trừng trừng lên trần nhà, cô cảm thấy tình trước mắt vượt quá sức tưởng tượng của mình.
Đang mải mê suy nghĩ, cánh cửa két một tiếng mở ra, Tô Đào nhìn theo tiếng phát ra âm thanh, liền thấy một phụ nhân xinh đẹp đi vào với vẻ mặt lo lắng, lúc cô đang nhìn người phụ nữ đó, bà ấy đang đi về phía cô, dịu dàng ôm cô vào trong lòng, trán dán vào trán cô, rồi lại hôn một cái vào khuôn mặt đỏ rực của cô.
Thân thể của Tô Đào cứng ngắc, đưa tay lên mò mẫm những chỗ bị hôn qua, ngẩng lên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, không nói lời nào.
"Nhu Nhu?" Phụ nhân thấy Tô Đào thừ người ra liền dịu dàng gọi một tiếng.
Cái tên này là đang gọi cô sao? Cái tên dễ thương quá.
Tô Đào nghiêng đầu, nhìn phụ nhân tướng mạo xinh đẹp trước mắt, sau khi mờ mịt mất mấy giây mới nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Ngưng thấy con gái gật đầu mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu từ hôm kia nữ nhi vẫn luôn sốt cao không ngừng, qua vài hôm bệnh tốt lên bác sĩ cũng không dám cho xuất viện về nhà, sợ con bé lại phát sốt, mấy ngày bị bệnh con bé đều không ăn gì, người cũng đã gầy đi mấy vòng, tâm bệnh của bà được Tô Đào đến đều đã chữa khỏi.
Vừa vặn hôm nay con trai được nghỉ, chồng cũng đi công tác về rồi rất nhanh sẽ về tới nhà, phải làm thật nhiều món ngon để bọn nhỏ bồi bổ.
"Đến.
Mama ôm con đến phòng khách tìm anh trai chơi", Diệp Ngưng không có suy nghĩ nhiều về sự khác thường của con gái, chỉ nghĩ con bé vẫn chưa tỉnh ngủ.
Mama? Cô cũng có mẹ sao? Cô cư nhiên lại có mẹ rồi! Bất tri bất giác, Tô Đào cảm thấy mũi có chút chua chát.
Diệp Ngưng một đường bế Tô Đào đến phòng khách, cách bài trí trước mắt làm Tô Đào hết sức kinh ngạc.
Đây..
nơi này không phải cô nhi viện? Lúc này cô mới phản ứng lại, lúc này mẹ gọi cô là Nhu Nhu, đó không phải là tên của cô, vậy cũng có thể nói cô sống lại trên thân thể của người khác, thân thể của một đứa trẻ bốn năm tuổi, bàn tay nắm chặt gần như run rẩy.
Việc này cũng không làm cô ngạc nhiên quá lâu, sự chú ý của Tô Đào đã bị thu hút bởi tiểu nam hài ngồi trên sopha đang xem hoạt hình rồi.
Đó là một bé trai khoảng tám chin tuổi, tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác, hai má phúng phính, một đôi mắt to vừa đen vừa sáng, giống hệt một con nai chớp mắt nhìn chăm chú vào ti- vi, chỉ là nhìn có chút quen quen.
"Con trai"
Nghe thấy mẹ gọi thằng bé, khoảnh khắc tiếp theo, cô liền nhìn thấy thằng bé bỏ điều khiển trong tay xuống, chạy bằng hai chân đến chỗ cô, ôm lấy chân của Diệp Ngưng âm thanh non nớt kêu lên: "Mẹ, con đói rồi".
Mắt Tô Đào bỗng trợn tròn lên, cô còn có anh trai?
"Đói rồi sao? Vậy con trông em để mama đi làm cơm có được không?" Diệp ngưng vân vê khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, đem Tô Đào đặt xuống để con trai dẫn em gái đi xem ti- vi, tự mình đến tủ lạnh lấy ít nguyên liệu rồi đem vào bếp.
Tô Đào bị anh trai kéo tay nhỏ đến sopha, sopha mềm mại bị ép trũng xuống, thằng bé rất thuận lợi ngồi xuống, Tô Đào phải dùng cả tay chân thì mới có thể ngồi vững được, còn là anh trai ở đằng sau đẩy một cái mới thành công.
Tô Đào duỗi thẳng hai chân ngắn ngủn, yên lặng cùng anh trai so so, quyết định vẫn là chuyên tâm xem ti- vi thôi!
Dù sao cô hiện tại vẫn còn nhỏ, chân ngắn không xấu hổ!
Ti- vi hiện giờ đang chiếu phim hoạt hình mèo và chuột, trước khi tự mình sống lại Tô Đào không tin những điều này, cô là một cô nhi, từ khi có ký ức vẫn luôn ở cô nhi viện, sau khi có công việc mới chuyển ra khỏi cô nhi viện sống một mình, trước kia cô vẫn luôn mong muốn có một gia đình bằng lòng tiếp nhận cô, hy vọng có bố mẹ thương yêu mình, qua thời gian dài cô cũng đã cảm thấy thoải mái hơn.
Sau đó có một cặp vợ chồng đến xem những đứa trẻ, cô một mình vụng trộm chạy đến phòng hoạt động xem mèo và chuột.
Tô Đào cũng không phải chưa từng nghĩ sẽ đi tìm bố mẹ ruột của mình, nhưng biển người rộng mênh mông muốn tìm thật sự rất khó, mò kim đáy bể ít nhất còn có kim để mà tìm, còn bản thân cô là ai còn không biết vậy thì phải đi đâu tìm đây?
Tô Đào từ nhỏ đã hi vọng bản thân có thể trở thành một người có ích có xã hội, vậy nên lúc điền đợn nguyện vọng thi đại học, Tô Đào ghi danh vào một trường cảnh sát, là trường công an tốt nhất trong nước, sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành một cảnh sát hình sự.
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ liền vinh dự mà hi sinh rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Đào liền không nhịn được cười, ngay cả cô cũng không chú ý tới lúm đồng tiền nhỏ cạnh miệng xao động cùng cậu bé bên cạnh giống nhau, nếu số phận đã cho cô cơ hội sống lại một lần nữa, lại cho cô một gia đình, vậy cô nhất định sẽ sống thật tốt, vì bản thân cũng vì chủ nhân nguyên bản của cơ thể này.
Không lâu sau, âm thanh của khóa cửa vang lên, một người đàn ông có dáng người cao gầy, khuôn mặt điển trai, dáng vẻ phong trần mệt mỏi đẩy hành lý từ bên ngoài đi vào.
Đây chắc là baba rồi.
Tô Đào nghĩ trong lòng.
Giống như để kiểm chứng suy nghĩ của Tô Đào, anh trai nhỏ đang xem hoạt hình đột nhiên nhảy xuống, sôi nổi chạy về phía người đàn ông, miệng còn gọi baba, Tô Vân Đình cười đem con trai ôm lên, cọ cọ cái mũi nhỏ của nó.
Diệp Ngưng nghe thấy tiếng động, từ phòng bếp thò đầu ra, "về rồi à", lau tay vào tạp dề, Diệp Ngưng cười nhận lấy hành lý từ chồng đặt sang bên cạnh, "vẫn thuận lợi chứ?"
Tô Vân Đình đưa tay lên che mắt con trai, nghiêng đầu hôn vào trán cô một cái, "Ừ, thắng kiện rồi"
Trên mặt Diệp Ngưng xuất hiện vệt hồng nho nhỏ, ngượng ngùng đập vào người chồng một cái, ánh mắt nhìn về hướng Tô Đào ngồi trên sopha, còn đang ở trước mặt trẻ con đấy.
Tô Vân Đình nhìn theo ánh mắt của vợ thì nhìn thấy tiểu khuê nữ nhà mình tự mình đưa tay lên che mắt cười nhe răng a, cái chân ngắn còn lắc la lắc lư, ngón tay che trên mắt còn hở một khe khá to, dáng vẻ cổ linh tinh quái này khiến tim anh tan chảy rồi.
Nghe vợ anh nói qua điện thoại, con gái không còn vướng ngại lớn rồi, anh vẫn lo lắng đến mức không nuốt trôi cơm, bây giờ thấy con bé vui vẻ như vậy, cũng không uổng công sau khi kết thúc công viêc anh liền ngồi xe lửa xuyên đêm trở về xem con bé, Tô Vân Đình xông đến ôm tiểu khuê nữ nhà mình cúi đầu mãnh liệt hôn, thấy đủ rồi mới cảm thấy mỹ mãn mà buông tha cho khuôn mặt nhỏ của Tô Đào cùng vợ vào bếp thì thầm.
Lúc anh trai vẫn luôn kêu đói bụng, Tô Đào xem hết hai tập phim hoạt hình mèo và chuột, Tô Vân Đình và Diệp Ngưng mới bắt đầu đem thức ăn ra, Tô Đào tỉ mỉ nhìn kỹ mặt mẹ, vệt ửng hồng khả nghi vẫn chưa tan hết, cô là người mang linh hồn người trưởng thành, cho dù chưa từng yêu đương cũng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Tiểu biệt thắng tân hôn nha!
Xem ra tình cảm của baba mama rất tốt nha!
Lúc cả nhà quây quần nói chuyện sau bữa ăn, Tô Đào mới biết Tô ba là một vị luật sư, lần này là xuống một thành phố ở phía nam giúp người khác kiện cáo, qua mấy ngày mới biết cô bị bệnh cho lên liền lập tức ngồi xe lửa trở về, còn mẹ của cô Diệp Ngưng là một vị giảng viên đại học.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...