Uyển Như đang ngẩng đầu mong đợi phu quân, chợt có đồng bộc bên cạnh Tiếu Dương truyền lời, nói hắn đã từ bộ lạc Lô Lộc qua cầu trở về chỗ ở, chỉ là còn cần đi phủ Đô Úy Côn Lĩnh Chiết Xung một chuyến, lập tức cưỡi ngựa đi, buổi tối chưa biết khi nào về nhà. lê quý đôn
Biết được phu quân cũng coi là bình an trở về, lúc này Uyển Như mới phái người đưa mấy đứa trẻ trở về trại, tiễn các khách nhỏ đi nàng xoay người đi phòng ngủ ngồi ở phía trước cửa sổ muốn xem sách nông, rồi lại luôn cảm giác mình có chút tâm thần bất định.
Sáng sớm hôm nay Tiếu Dương mời các khách nhỏ tới đây ăn kẹo, lại cầu xin thê tử lung lạc đám trẻ, không đợi chính mình về nhà không thể thả người đi, khi đó Uyển Như đã mơ hồ phát giác một chút đầu mối.
Lại thấy vào lúc này hắn ra roi thúc ngựa đi tìm người lãnh đạo trực tiếp của mình, không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được nhất định là núi bên kia có biến cố gì.
Đang lúc Uyển Như âm thầm suy nghĩ chuyện này, lại thấy tỳ nữ cận thân Bảo Châu bưng một ít canh táo đỏ nấm tuyết, hầu hạ dùng xong nàng lại không lập tức rời đi, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
Từ trước đến giờ Uyển Như rất hòa khí với tỳ nữ trung thành hai đời này, thấy nàng có lời muốn nói thì trực tiếp cười hỏi: “Thế nào, là chuyện hỏi ngươi trước kia có manh mối?”
“Còn, còn chưa có.” Bảo Châu vội vàng lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ.
Làm thị nữ của hồi môn, tuổi nàng và Ngân Châu tương tự chủ tử, lần này đến biên thùy Tây Nam trước khi xuất phát Uyển Như đã đuổi Ngân Châu mười tám tuổi lại không muốn đi xa chịu khổ cho lập gia đình, vì lôi kéo nàng lấy được các loại tin tức bên Trương thị, người được gả cho cũng tương đối khá.
Mà Bảo Châu lại là tự nguyện theo tới muốn phục vụ nương tử, sau đó đi theo gả cho người có thể diện, Uyển Như cho phép nàng tự đi chọn lựa, chỉ cần đối phương chưa có thê lại vui lòng là được.
Hôm nay có câu hỏi này chính là nàng đã chọn trúng người muốn chủ tử ra cửa buộc cưới ư?
Vậy mà, liên tục hỏi thăm Bảo Châu lại trả lời: “Không phải cái này...... Nghe nói, nghe nói sắp chiến tranh rồi phải không ạ?”
“Hả?” Nhất thời Uyển Như sững sờ, giả bộ trấn định nói: “Vì sao hỏi như thế? Là từ nơi khác nghe được chuyện gì?” Mặc dù giọng điệu của nàng bình thản, nhưng mà trong lòng lại có chút phiền não -- còn chưa thật sự gặp chuyện không may, lời đồn cũng đã bay đầy trời? Nếu thật sự là như thế, đây tuyệt đối là đương gia chủ mẫu như mình không cố gắng hết trách nhiệm tương ứng.
“Ưmh, có ít người đang truyền, có phải sắp chiến tranh rồi phải không ạ?” Bảo Châu không hòa nhã trực tiếp trả lời, nhưng thật sự làm cho nàng để ý cũng là cận vệ của Tiếu Dương nói cho nàng biết, người nọ hơi ái mộ nàng, lúc này mới lén lút nhắc nhở gần đây cần phải chú ý nhất định lúc nào cũng theo sát ở bên người nữ quân.
Bởi vì, một khi chiến tranh xảy ra bốn phía nữ nhân có thiệt thòi lớn, mà bên cạnh nữ chủ tử cũng tuyệt đối sẽ an bài nhiều hộ vệ, theo sát mới có thể phòng ngừa ngộ nhỡ, lời này vừa nói ra tất nhiên nàng rất khẩn trương -- cận vệ của Tam lang quân nói sắp đánh giặc lý nên là sự thật.
Uyển Như không hỏi nàng nghe từ miệng người nào, chỉ nói: “Mọi người nghị luận những thứ gì?”
Bảo Châu nói: “Thấy bên kia đốt lửa có chút bận tâm, nơi này và Tây Bắc không giống nhau, cũng không có thành tường. Chỉ có một cầu, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ người bên kia muốn đi qua......” Tuy nói nàng không thấy biến động gì, nhưng Tam lang quân vội vã chạy tới huyện thành kia làm cho người ta không khỏi sinh lòng thấp thỏm.
“Ngộ nhỡ tình hình không tiện thì chặt cầu là được, có gì lo lắng, chẳng lẽ bọn họ còn có thể lội tới hay sao?” Uyển Như hời hợt cười một tiếng, “Về phần lên xuống núi thì càng không cần lo lắng, đường núi hẹp hòi có thể nói là một kẻ làm quan cả họ được nhờ, không sợ kẻ xấu đánh thẳng vào.”
Dứt lời, đề tài này tạm chấm dứt, Uyển Như tùy ý lật sách cho hết thời gian, dùng qua bữa tối sớm một chút sau đó thấy cảnh sắc sáng mờ đầy trời, nàng bảo Bảo Châu ôm cổ cầm lên, Tiếu Đường chờ tỳ nữ mang theo hương nhang, nệm êm…v.v chính bản thân đi ra ngoài.
Đoàn người đang bước chậm đi không bao xa đã đến bên hẽm núi bên cạnh nhà, nước suối róc rách từ nguồn suối đỉnh núi tràn ra dần dần hội tụ lại thành một dòng nước xanh, màu xanh ở Thanh Sơn đang lúc phập phồng nhộn nhạo lại bị công tượng chia ra làm mấy dòng suối nhỏ, vòng qua đất đai hội tụ ở Bạch Thủy Hà.
Uyển Như đứng ở hẽm núi phân dòng, bảo Bảo Châu đặt cổ cầm của mình ở trên bàn bên trong đình gỗ nhỏ, Tiếu Đường tới trước đốt hương liệu vừa thanh u thanh nhã vừa có thể xông muỗi, quét phất ghế đá mời nữ quân ngồi xuống.
Sau mấy phen điều chỉnh dây đàn, tiếng đàn mượt mà, thâm thúy mà du dương từ ngón tay dài nhỏ mỹ lệ này đang lúc đổ xuống mà phát ra, thỉnh thoảng như con sông chạy chồm thỉnh thoảng lại bắn tia nước nhỏ, giọt nước thanh u.
Dưới trời chiều, một khúc《nước chảy》làm suối nước chảy xuôi róc rách ở giữa núi rừng uyển chuyển phập phồng, gột rửa tâm linh quân sĩ tôi tớ xung quanh.
Một lát sau, tiếng đàn ưu nhã uyển chuyển dần dần chuyển thành cảm giác hùng hồn ung dung, ở bên trong mênh mông cổ vận, Uyển Như dùng tiếng đàn miêu tả đỉnh nhọn trùng điệp, hồi âm của khe rỗng và với ngước đầu ngưỡng mộ ý cảnh.
Nước chảy có tiếng, núi cao hữu hình, hai bên cùng hòa vào nhau hết sức đặc sắc, tiếng đàn của nàng không chỉ ở núi non mà còn miêu tả núi sông tráng lệ, càng nhiều hơn là lấy tiếng đàn truyền lại một loại thái độ.
《nước chảy》, 《núi cao》không phải hai âm khúc đứng đầu tìm giao cho tri ân, mặc dù Bá Nha Tử Kỳ có thể tâm ý tương thông, là bởi vì bọn họ ở trong tiếng đàn cảm nhận được phong thái quân tử tự nhiên, nhân giả thản nhiên cùng với ý chí đạm bạc yên tĩnh của đối phương.
Tán tụng núi xuyên sông chảy là vì nhờ vào đó ẩn dụ tấm lòng rộng lớn giống như biển rộng, với tinh thần bền bỉ sông chảy xiết không quay lại, cùng với thái độ núi cao nguy nga cao lớn không sợ hiểm trở.
Đây cũng là mục đích Uyển Như khảy đàn ở chỗ này, nàng muốn cho con người biết loại tinh thần lạc quan có chí thì nên này. Cái gì, ngươi nói rất nhiều đại lão thô nghe không hiểu?
Nghe không hiểu cũng không sao, đều sẽ xem hiểu chứ? Thân là Tiếu tam nương nàng có thể nhàn hạ thoải mái đối nguyệt khảy đàn, nơi dừng chân những người khác cần gì phải kinh hoàng? Giờ phút này hành động của Uyển Như hoàn toàn là phỏng theo lời nói của bà bà Thanh Giang quận chúa, lúc bà ở nhà nam nhân ra chiến trường kịch chiến với Tây Nhung muốn mời tức phụ ở trong viện đánh cờ, lấy thái độ bình tĩnh trấn an cả phủ tướng quân đang không khí sốt ruột.
Hôm nay, Tiếu tam nương tử cũng dùng tiếng đàn nói cho mọi người: bình tĩnh, trấn định.
Tiếu tiểu tướng quân ngàn dặm xa xôi mang mọi người tới nơi đây là có ý nam nhi tốt chí ở bốn phương, nói tục một chút tối thiểu cũng phải vì kiến công lập nghiệp, không phải uổng phí cho người ta chịu chết, tất cả, hắn đã có sắp xếp.
Mắt nhìn thấy bóng đêm dần dần dày, thay phiên bái phóng Đô Úy Chiết Xung và Thứ sử Côn Châu, trên mặt Tiếu Dương mang vẻ mệt mỏi trở về nhà, vừa dùng cơm tối vừa cố hết sức suy nghĩ triệu tập nhưng không được, cuối cùng, hắn trầm mặt ngồi vào trong đình nhìn Uyển Như khảy đàn.
Cũng không can thiệp chính sự của phu quân, nàng chưa từng hỏi thăm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ cho tùy tùng lui vừa khảy đàn vừa hỏi: “Cần thiếp làm gì?”
“Như thế cũng tốt rồi, nên đánh đàn thì đánh đàn, nên chưng cất rượu thì chưng cất rượu.” Vốn Tiếu Dương không muốn nói quá nhiều để Uyển Như quan tâm, thấy bộ dạng nàng trấn định lại đổi chủ ý, không nhịn được nói nhỏ: “Hôm nay ở huyện lệnh Bạch Thủy Hà có tin tức, bên kia đã phản -- bởi vì quan viên Đại Tề sưu cao thuế nặng hống hách. Vốn ta muốn thương nghị với Đô Úy Côn Lĩnh một phen nên ứng đối như thế nào......”
Nói tới chỗ này, hắn hơi chút dừng lại, sắc mặt lại có chút dữ tợn.
“Sao thế?” Uyển Như thấy vẻ mặt hắn không tốt không khỏi có chút bận tâm, khúc đàn trong tay bắn ra cũng càng thiên về xu hướng về ôn hòa thanh nhã, hơi ý trấn an.
“Ông ta nói chờ bên kia cầu viện sẽ phái ta mang binh đi tiêu diệt bạo đồ, ta trả lời ‘nghe nói quan viên quản châu Đại Tề đã bị bắt tất cả’, ông ta còn nói, vậy thật sự bạo loạn đừng cho bọn họ đánh thắng qua sông là được, đây cũng là nhiệm vụ của ta.” Tiếu Dương nói xong thì tức giận vỗ bàn đá.
Câu nói kế tiếp hắn không nói ra miệng, cảm xúc nóng nảy cũng đã ở trong ánh mắt: ta chính là một người tiên phong ngu ngốc mà! Không nên phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện sao? Đã có đầu mối bạo loạn không nên lập tức khai thông sao? Cẩu quan!
“......” Uyển Như cũng sững sờ, nhẹ giọng nỉ non: “Cũng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy chứ?”
“Cũng không phải là ngồi chờ chết. Việc không liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem, người nào trông nom nơi khác có nước lũ ngập trời hay không?” Tiếu Dương hừ một tiếng, cắn răng nói, “Bạo loạn chính là bên kia, không có quan hệ gì với bọn họ chứ sao, loạn lớn cũng có ta ở phía trước chắn rồi.”
Thấy bộ dạng hắn tức giận bất bình như vậy, Uyển Như lại biết phu quân mình không phải một người có thể mặc cho người khác xoa nắn, không khỏi hỏi: “Chàng có tính toán khác?”
“Ừ, có chủ tính cũng không nhất định thỏa đáng.” Tiếu Dương gật đầu một cái, lúc trước hắn mới bị người ta nói “làm bừa” rồi, cũng không nguyện buông tha ý tưởng này.
Cấp trên có ý tứ là chờ người giết tới cửa trở tay chém trở về, hành động tự vệ như vậy tuyệt đối không sai, nhưng Tiếu Dương không muốn như thế.
Bởi vì duyên cớ trí nhớ, trong xương Tiếu Dương có không ít cảm giác thân thiết với Ô Man, vừa nghĩ tới phải đưa lưỡi đao ra trong lòng phát khổ không lý do.
Lúc trước từ phủ Thứ sử về nhà đi ngang qua bờ Bạch Thủy Hà thì thậm chí hắn đã suy nghĩ qua cơ hội mai phục ở thâm cốc trên bờ sông, nhưng trong đầu mới xuất hiện hình ảnh các loại cơ quan cung nỏ khiến cho nơi này máu chảy thành sông, lại chần chờ không lý do, thậm chí cảm thấy phải tim đau đớn.
Hắn không thích chém giết với “huynh đệ” mình, huyết mạch thân tình khắc ở trong lòng khiến lúc đối mặt với tộc nhân Lô Lộc Tiếu Dương không thể giết người như cỏ rác giống như Tây Nhung được.
“Thỏa đáng? Cái gì gọi là không thỏa đáng? Quân vụ thiếp không hiểu, chỉ là ngày trước nghe tổ phụ nói câu -- gặp chuyện, vậy xem lương tâm của mình không quản tiền đồ.” Uyển Như nhẹ giọng nói chuyện, đồng thời nhìn về phía Tiếu Dương khích lệ nhẹ nhàng cười một tiếng, dưới ánh trăng này nụ cười sạch sẽ mà tinh khiết nhìn hết sức động lòng người.
“Ưmh, có đạo lý!” Tiếu Dương cũng cười một tiếng, cất giọng nói: “Ta cũng từng nghe một câu nói -- kiếm ở trong tay, có thể chém giết, cũng có thể nhảy múa, quyết định tất cả chỉ là tín ngưỡng trong lòng.”
Dứt lời, hắn bỗng chốc đứng dậy vội vã sai người gọi tất cả Phó tướng và Hiệu úy, mở hội nghị khẩn cấp.
Trải qua nói chuyện với thê tử, Tiếu Dương đã quyết định chủ ý muốn làm việc bằng lương tâm. Cái gọi là “Tấm lòng theo đuổi sự nghiệp chỉ một phần, và một phần tấm lòng thiết thực quan trọng nhất”, mục đích hắn tới đây cũng không chỉ là vì công trận, cho nên, quan niệm tinh khiết của bề tôi Thôi Tương không có quán triệt thi hành ở nhà mình, có thể đang thể hiện hoàn mỹ trên người cháu rể (tôn nữ tế).
Sau đó mấy ngày, Tiếu Dương trải qua một phen bố trí để chỗ ở hoàn mỹ thể hiện cái gì gọi là “ngoài lỏng trong chặt”. lê quý đôn
Dọc đường lên núi nên có trạm kiểm soát thì cũng không thiếu một cái, các loại cơ quan cái gì cần có đều có, tướng sĩ vẫn mỗi ngày luyện tập, tiếng la chấn động cả trời. Mà ở bên trong ruộng đồng nên cắt lấy lương thực tôi tớ lại vẫn làm việc tay chân từng bước, công việc chủ trì chưng cất rượu Uyển Như đã lựa chọn cây cao lương thích hợp, phơi nắng xay nghiền dược liệu trầm hương, đương quy, xa xa nhìn lại, cảnh tượng chỗ ở rất tươi tốt phồn thịnh.
Mà Tiếu Dương lại mang theo một đội tinh anh nồng cốt, cải trang giả bộ xâm nhập thủ phủ chỗ ở của đầu lĩnh bộ lạc Lô Lộc....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...