Đối mặt với câu hỏi của người đứng xem, Tiếu Dương thản nhiên hỏi ngược lại: “Mười hai so với sáu mươi cũng có thể giành thắng lợi, chẳng lẽ, sáu mươi so với hai trăm còn có thể thua sao?”
Mọi người nửa tin nửa ngờ với quan điểm của hắn, đặc biệt là Tào Trung Lang tướng thủ lĩnh Huân Vệ càng thêm không muốn thừa nhận mấy phen thất bại không thể tránh được, chỉ đen mặt lại hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là trùng hợp thì xem mình thắng lợi rồi hả?”
“Vậy chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ?” Tiếu Dương nhàn nhạt cười một tiếng, bày ra bộ dạng khách khí.
Căn cứ vào thông tin, vị Tào Trung Lang tướng này và Tề Chiêu Nghi thân mẫu (mẹ ruột) của Thất hoàng tử là đã ra khỏi thân thích "ngũ phục" rồi*, bề ngoài nhìn hai người không quan hệ nhiều lắm, nhưng sau lưng như thế nào cũng không ai biết, tất nhiên khi tam lang nói chuyện cần hơi khách khí một chút, tránh cho đắc tội tất cả mọi người.
(*Chế độ "Ngũ phục" là chế độ để tang cho thân thích trong lễ của Trung Quốc. Nó quy định, liên hệ máu mủ thân sơ cũng khác, chế độ để tang cũng khác nhau, dưới đây chia thân thích làm năm loại, từ thân đến sơ theo thứ tự là: trảm suy, tề suy, đại công, tiểu công, ti ma. Ngoài "ngũ phục" thì liên hệ máu mủ tương đối xa, dù có quan hệ thân thích thì cũng có thể lấy nhau.)
Mọi người không hề tán gẫu nữa, đưa mắt trở về trận chiến bên dưới.
Chỉ thấy Tả Lộ quân Huân Vệ đang vòng vèo bên ngoài muốn đi tới bên cạnh cứ điểm, nhưng chỉ có hai mươi quân bình thường là cố ý đạp bước chân nặng nề chạy nước rút đánh nghi binh vào "chỗ chỉ huy", cũng gặp phải một tiểu tổ bốn người khác, hai tổ kịch liệt đối kháng tiếng vang rung động bầu trời.
Tiếu gia quân này đã hội hợp hai mươi bốn người lại không giống như mọi người phỏng đoán, sau khi nghe được tiếng vang thì sẽ vội vàng phóng tới cứu viện, mà là trực tiếp lui về bên trong.
“Trong rừng rậm, tình hình quân địch không dễ thấy rõ, trước khi xuất chiến đã có ước định, gặp gỡ đội quân lớn không có cách nào chống đỡ thì dưới tình huống nào cũng cần phải phát tiếng cảnh báo.” Tiếu Dương giải đáp nghi vấn giải hoặc giống như nói cho mọi người, “Nếu không có tiếng thổi còi, tất nhiên bọn họ sẽ không tùy tiện nhúng tay cứu viện, để tránh trúng kế giương đông kích tây.”
“Bốn đối hai mươi, đây là?” Thất hoàng tử lộ vẻ không đành lòng, cảm thấy bốn chiến sĩ kiên trì đánh này không khác nào đang chịu chết.
“Có lúc, hy sinh cần thiết là đáng giá.” Tam hoàng tử vỗ đệ đệ mình một cái, có chút khinh thường cho rằng lòng dạ hắn từ bi hoặc là không quả quyết.
Tiếu Dương âm thầm nghĩ “Nếu chỉ vì bảo vệ tính mạng mình không để ý chiến cuộc, thứ người như thế quả thật không có tác dụng lớn.”
Chỉ là, không biết rốt cuộc cảm xúc “Không đành lòng” của Thất hoàng tử là thật sự hay biểu hiện giả đối dùng để mê hoặc huynh trưởng hắn? Cần phải biết, thế của mẫu tộc Tam hoàng tử yếu nhưng chiếm một “Trường”, cũng có chút công tích; Lục hoàng tử có số tuổi ít hơn thì mẫu thân cũng là Hoàng quý phi chấp chưởng nội cung, thế lực gia tộc cũng không thể khinh thường, rất có thể tương lai không lâu sẽ chiếm vị trí “đích” (dòng chính); năm gần đây Thất hoàng tử có lực lượng mới xuất hiện, mặc dù cũng lôi kéo được chút thế gia, muốn khẳng định chính mình là nhân vật “Hào hoa phong nhã tính khí rất tốt”, được quyền thần yêu mến, nhưng có người phụ thân nào sẽ thích “nô đại khi chủ” chứ? (bên dưới bắt nạt, lấn áp, lừa dối chủ)
Dùng ký kết ngầm nhượng bộ để được lên ngôi, người như vậy thật sự có thể làm hoàng đế tốt sao? Tiếu Dương có chút nghi ngờ, thật ra thì, hắn thích người có tính chính trực hơn, như số ít người ở dưới trướng hắn, nói là chịu chết, nhưng trước khi chết cũng phải kéo thêm mấy người xuống nước mới đủ vốn.
Có thể nói, bọn họ biểu hiện đặc sắc đến làm cho người ta không khỏi ghé mắt, đầu tiên là từ xa lợi dụng cỏ cây lấy tư thế nằm quỳ phục kích, ba vòng cung nỏ bắn nhanh sau đó thay đổi chiến cuộc xuống còn bốn so với mười ba, rồi sau đó bọn họ lại vứt bỏ tên dùng đại đao dũng mãnh giết địch, một nam tử cao lớn trong đó có lực lượng cực lớn, dùng rìu lấy một địch ba còn không rơi xuống thế hạ phong.
“Hãn tướng mang theo sức lực tốt......” Ngồi ở trên đài cao, Thượng thư Thôi Thừa Tổ thay thế phụ thân mình tới xem không khỏi nỉ non như thế, đến đây rốt cuộc ông đã tin chuyện Tiếu Dương mang theo mấy ngàn người dám đi đánh đám Nhung Khấu gần như gấp mười lần với mình, không chỉ có chiến còn toàn thắng rồi.
Chỉ là, người dùng rìu kia sao thấy quen mặt thế?
“Phụ thân thường dạy ta: gặp phải nghịch cảnh càng cần phải dũng mãnh bước thẳng lên trước, đụng một cái có lẽ còn có hy vọng chiến thắng, một khi lùi bước thì tương đương với buông tha. Đây cũng là nguyên tắc làm theo của quân tốt dưới trướng ta.” Tiếu Dương khẽ mỉm cười, lại chỉ về tướng sĩ kịch chiến đằng trước giới thiệu, “Trong đó có một vị chiến sĩ là mới gia nhập chưa từng trải qua chiến trường chân chính, không ngờ cũng có thể dũng mãnh như thế.”
Mọi người nghe xong, tất nhiên có người tò mò hỏi: “Người nọ là?”
Tiếu Dương quay đầu lại hí mắt cười một tiếng, ánh mắt quét qua gia chủ Thôi gia, chậm rãi trả lời: “Đại cữu tử của ta, Thôi Văn Khang.”
Nghe hắn nói như vậy, hai mắt của Thôi Thừa Tổ không khỏi đột nhiên trợn lên -- Thôi Văn Khang?! Khi nào thì đứa cháu của mình có loại khả năng này? Chỉ mới hơn nửa năm không gặp mà thôi. Lúc nó ở kinh thành quả thật thường gây chuyện, hơi sức cũng không nhỏ, nhưng một thân võ nghệ này...... Chẳng lẽ, là ở vùng biên cương học được? Bởi vì Tiếu gia?
Đúng rồi, thời gian trước mới ban bố lệnh thi võ cử, có lẽ Tiếu gia đã sớm biết trước, nghe nói chất nhi này định ghi danh giải thí mùa thu, có lẽ, nó đi theo trở lại nói là tham gia quan lễ của Tiếu tam lang, cũng thật sự có nguyên do này trong đó.
Không đợi bắt đầu khảo thí, tìm cơ hội nở mày nở mặt ở trước mặt mấy hoàng tử, chư vị đại thần-- đây thật sự là tốt mưu đồ! Gia thế lại thêm khả năng và cơ hội, kể từ đó, nó tiến vào kỳ thi mùa xuân hẳn là ván đã đóng thuyền.
Khi Thôi Văn Khang cùng với các chiến hữu lấy một địch bốn hăng hái chiến đấu đẫm máu thì đồng thời còn vừa đánh vừa rút lui thì lại có bốn Huân Vệ ‘tử vong’, hơn nữa là gặp được đội quân chủ lực chừng một trăm người, sau khi bốn người thổi còi cảnh báo thì đều sử dụng phục kích, quấy nhiễu, đột kích, lui rút kết hợp với chiến thuật.
Rất khác biệt với sự đi liều mạng bình thường.
“Trong rừng rậm, sau lưng các chiến sĩ không có dân chúng phải bảo vệ, không có thành trấn phồn hoa không thể bị phá hủy, cho nên, cũng không cần tử thủ một chỗ. Tuy là chiến dùng công thủ, nhưng chủ yếu nhất vẫn là cần tiêu diệt sinh lực đối phương, cho nên......” Tiếu Dương nói đến thế thôi không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt tốt đều có thể nhìn thấy Tiếu gia quân phía dưới tiến hành với Huân Vệ các loại vòng quanh, bọc đánh, các loại quấy nhiễu, phân chia, tách bọn họ ra từng đội nhỏ từng đội nhỏ, sau đó từ từ ‘xơi tái’ hai cánh cùng phía sau.
Đợi đến khi quân Huân Vệ đánh thẳng vào nơi phụ cận đóng quân thì đã không còn tới bảy mươi người, sau đó lập tức lại trúng hai lần mai phục, chỉ còn lại bốn mươi người được Tả lang tướng lãnh đạo xông thẳng về trước, chuẩn bị đi đốt lương thảo và kho hàng của đối phương.
Nếu đã là cục diện thất bại, thì tốt xấu vẫn phải làm ra chút chiến tích, nếu khôn thì quá khó chịu.
Kết quả, trận chiến rừng rậm vào lúc cuối cùng biến thành trận huyết chiến, chư vị vương công đại thần vươn cổ ra cũng không thể nhìn rõ ràng, chỉ nghe Tiếu Dương giải thích “Vách tường, góc tường, cửa sổ” nhân tố quyết định chờ phụ kích cuối cùng.
Không tới thời gian một phút, phía trên ở “nơi đóng quân” dựng lên cờ hàng tuyên bố kết thúc, chờ đám Huân Vệ từ bên trong rừng rậm đi ra khu vực sân trống tập họp thì ủ rũ cúi đầu khắp nơi chán nản cùng với mặt xám mày tro, so với Tiếu gia quân tinh thần ngẩng cao tạo thành khác biệt rõ ràng.
Tả lang tướng có kích động muốn khóc, lương thảo cũng còn chưa thấy đã bị diệt, toàn quân bị diệt! Vậy đó hoàn toàn là một bẫy rập, con bà nó, còn dùng cả phòng ốc đến mai phục!
Trực tiếp đưa đến tổn hại hơn cả một đấu với mười ba, Huân Vệ tử trận hơn một trăm sáu mươi, Tiếu gia quân chỉ có mười hai.
Trừ bọn họ dùng loại phương pháp đánh lén không đủ quang minh chính đại này ra, quả thật không thể bắt bẻ.
Mà đánh giặc cũng không phải là quyết đấu, tất cả đều vì thắng lợi, có thủ đoạn gì không thể dùng đây? Có quang minh chính đại hay không hoàn toàn không quan trọng, có thể chiến thắng hay không mới mấu chốt nhất.
Bởi vì một lần chiến phòng thủ này chỉ mất thời gian một canh giờ, thời gian dài, người xem càng hăng hái, vì vậy, sau thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn ngắn ngủi, Huân Vệ không phục quyết tử chiến với Tiếu gia quân lần nữa.
Lần này, là Tiếu gia quân xông vào cứ điểm phản nghịch, tiến hành trận tiêu diệt.
Huân Vệ còn mong đợi sẽ quen thuộc địa hình sẽ khắc phục khó khăn sau trận đánh với Tiếu gia quân, không biết, cái gọi là “Trận tiêu diệt” thật ra thì chính là không để lại một ai.
Binh lính được Tiếu Dương huấn luyện ra chính là quân đội chân chính, sẽ không cho kẻ nào thừa cơ lợi dụng. Nếu nói là trận trước đó bọn họ còn có chút khách khí, vậy trận thứ hai này thì càng phát huy bí quyết phục kích đánh lén trong rừng rậm dã chiến này vô cùng tinh tế, đây mới thật sự là toàn quân bị diệt, Huân Vệ trận hơn một trăm bảy mươi tám, Tiếu gia quân chỉ có mười.
Hai trận vừa kết thúc, Chu Tả lang tướng mất mặt to, Tiếu gia quân giành thắng lợi lớn, tất nhiên Thiên gia phải lau mắt mà nhìn loại phương pháp huấn luyện rừng rậm “Huấn vì chiến, luyện vì dùng” của Tiếu Dương, đến Uyển Như cũng bị tuyên triệu vào cung yết kiến Hoàng quý phi, bị mọi người lên xuống trái phải vây xem cả một ngày.
Chuyện phái đi đóng ở Tây Nam Di cũng được quyết định, quan chức vẫn chưa quyết định, thượng tầng vẫn còn đang tham thảo, vì vậy, phải đợi đến cuối năm quan viên địa phương báo cáo công tác sau đó mới quyết định.
Tiếu Dương tiếp tục luyện binh, Uyển Như cũng bắt đầu suy nghĩ chuyện Tây Nam Di, nàng cũng không thể lúc hành quân gáp gáp còn cầm bọc nhỏ theo trượng phu đi nhậm chức, vừa tinh tế sửa sang lại hành trang, vừa tiếp tục tham dự các lại tụ hội với danh hiệu ái thê của người tâm phúc của Thánh thượng.
Trong lúc nhất thời bao gồm ca ca Thôi Văn Khang cũng biến thành chạm tay có thể bỏng.
Trong lúc diễn tập hắn thật sự vô cùng tỏa sáng, cũng coi như có tiềm năng phát triển tiền đồ, muội tế lại có gia thế bất phàm bản thân không thể không có công trạng gì được, Thôi Tương tuổi già yếu thế nhưng thanh niên như hắn sẽ có chút cơ hội phát triển sức mạnh, vì vậy, người làm mai người gần như muốn đạp hỏng cửa Thôi gia.
Thôi Văn Khang bày ra thái độ tập trung tinh thần vì võ cử, không thích nói tới hôn sự.
Uyển Như lại có suy nghĩ khác. Tuy phụ thân không có ở đây, nhưng dù sao còn có gia gia nãi nãi có thể làm chủ, chuyện làm mai cũng không thành vấn đề, gặp mặt... Cũng không đáng để ca ca dùng đầu óc, còn không phải là nữ quyến trong nhà đi làm, hơn nữa, hắn đã nở mày nở mặt trước mặt các hoàng tử, đã ở trong lòng Thánh thượng, kỳ thi mùa xuân cũng không cần quá lo lắng.
“Ca, tuy có thể chờ đến kỳ thi mùa xuân để nâng cao giá trị, nhưng cũng không trở ngại khi tìm hiểu nhà gái trước, miễn cho bị những cô nương không chọc nổi kia cướp người.” Uyển Như bớt chút thời gian trở về nhà mẹ đẻ phân tích nói rõ với Thôi Văn Khang.
“Muội xem trọng ai?” Thôi Văn Khang cũng không phải kẻ ngu, nghe muội muội nói như thế là đã hiểu, ngộ nhỡ lên làm phò mã, đây chính là người không tiếp xúc được với thực quyền, còn không bằng đính hôn trước cho thỏa đáng, giờ khắc này ở trong kinh do gia gia nãi nãi tuyển chọn còn tốt hơn để Trương thị xuống tay.
“Aizz, chữ Bát (八) còn chưa chổng đít lên đâu, vậy làm sao có thể nói cho huynh biết được? Hơn nữa, muội có nói cũng không thành được.....” Quả thật, trong lòng Uyển Như có một người rất hài lòng, lại không biết có thể đoạt nàng ấy làm đại tẩu của mình hay không.
Tiểu nương tử này ở kiếp trước chính là đối tượng được mọi người hâm mộ, nàng sinh ra ở thế gia nhà cao cửa rộng trước kỳ thi mùa xuân đã định thân với thư sinh hàn môn, vốn là được phụ huynh coi trọng đối phương có tài hoa.
Lúc gia tộc muốn hối hôn nàng ấy lại làm việc nghĩa không chùn bước gả cho, phu thê cầm sắt hòa minh nâng đỡ lẫn nhau, cho đến ba năm sau thư sinh kia làm một chuyện kinh người thi đậu, rồi sau đó lại trôi nổi trong quan trường ba năm, thư sinh được quý nhân thưởng thức rồi lại bởi vì tham dự tranh đấu giữa hoàng tử mà mất mạng, vị tiểu nương tử kia lại giúp trượng phu dạy con không xa không rời......
“Chờ muội tham gia mấy lần hội Thưởng Hoa nữa, chờ nhắm có cơ hội sẽ lập tức nói cho tổ mẫu biết, tuy nãi nãi đã già nhưng không hồ đồ, chắc chắn rất vui khi tôn nhi của mình lấy được người tốt.” Uyển Như tính toán như thế, gia thế tốt, nhân phẩm tốt, tướng mạo tốt, mỹ nhân bực này nếu có thể tiện nghi cho ca ca, vậy thì thật sự có ngủ cũng có thể cười mà tỉnh!
“Nhưng bên chỗ đại bá mẫu?” Thôi Văn Khang hơi chần chừ, cảm giác chuyện này sẽ không thuận lợi như thế. Chuyện đồ cưới đã nói với phu thê đại bá, lại không ai nói tới, hắn ngượng ngùng không thôi, vẫn đang suy nghĩ, có phải bọn họ muốn cố ý áp chế trưởng tử chi thứ hai là hắn hay không.
Dù sao, tuổi của hắn cũng gần với trưởng tử đích tôn Thôi Văn Thái, đích thứ tử Thôi Văn Phong của đại bá mẫu lại còn nhỏ tuổi, ngộ nhỡ đối phương có chuyện gì ngoài ý muốn, vậy theo thứ tự tất nhiên tất cả sẽ tiện nghi cho mình rồi.
Nghe đại ca băn khoăn, Uyển Như nhẹ nhàng lắc đầu một cái, trấn an nói: “Huynh đi con đường võ qua, đã sớm tỏ rõ lập trường muốn tự mình giành công trạng, sẽ không ảnh hưởng địa vị của biểu ca. Ta nghĩ, ở trong lòng Đại bá mẫu người không có mẹ ruột như chúng ta sẽ yên tâm hơn người do Trương thị dạy, huynh cũng đừng gấp, Tào đại nương còn chưa trở lại đâu, chuyện cả đời của huynh vẫn chưa quyết định, muốn nhắc tới đồ cưới thì phải có một lý do chứ?”
Nói đến Trương thị, Uyển Như càng cau mày, nàng mơ hồ cảm thấy đối phương sẽ có thủ đoạn gì đó, ví dụ như, khuyến khích phụ thân đang ở vùng biên cương định hôn cho đại ca?
Nghĩ như vậy, nhất thời nàng kinh hãi, chuyện này quả thật rất có thể, nhất định phải nhanh chóng định thân trước mới được, nếu không theo thứ tự đến trước và sau hoặc trưởng bối thân sơ mà nói, nếu gia gia nãi nãi có quyết định thì cũng sẽ không thay đổi được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...