Uyển Như được Tiếu Dương sủng ái hai gò má đỏ bừng, tim đập mãnh liệt, lúc đang răng môi triền miên nàng lại khe khẽ đẩy hắn mấy cái, tiếng như ruồi muỗi từ chối khéo nói: "Này, còn ở thư phòng đấy......"
Mặc dù lần trước hắn đánh thắng trận trở lại phát uy hung ác chiếm lấy cũng là ở nơi tiểu thư phòng này, nhưng lúc đó hai người vùi ở bên trong buồng lò sưởi, vào lúc này là ở trước bàn sách đấy!diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Lúc này tuy là đêm khuya, trong phòng lại đèn dầu sáng rực, sau lưng Tiếu Dương trên bàn sách còn để giấy và bút mực thật chỉnh tề, thư phòng phải là địa phương nghiêm túc, lịch sự tao nhã.
Trong đại tộc thế gia ở Kinh Thành, có lẽ, cũng chỉ có tiện tỳ tâm tâm niệm niệm muốn bò lên giường chủ tử mới có thể chọn loại địa phương không hợp với lẽ thường câu nam nhân.
"Như Nương, chúng ta cũng quen rồi đừng chơi trò muốn mà còn cự tuyệt, được không?" Tiếu Dương híp mắt cười một tiếng, tay trái đè đầu vai thê tử không cho đứng dậy.
Vốn tay phải nắm cổ chân nàng lại nhấc lên đưa đẩy ra hai bên, dễ dàng để chân trái trần truồng của Uyển Như ở trên tay ghế lưng cao, nhất thời không thể động đậy.
"Phi, ai, ai muốn, ai?" Nhất thời mặt Uyển Như đỏ bừng, rũ mắt xuống liên tiếp phủ nhận, đôi tay vẫn đẩy không nghỉ, lần này làm vẻ ta đây lại càng lộ vẻ mặt thẹn thùng như hoa của nàng, quyến rũ mê người.
Khi nói chuyện, thân thể cường tráng của tam lang ưỡn ngực sừng sững bất động, nếu hắn thật sự bị Uyển Như đẩy ra đó mới là chuyện cười, hơn nữa, vốn sức lực của nàng cũng không coi là nặng.
"Không muốn? Được rồi, xem như không muốn." Tiếu Dương vừa nói chuyện vừa bắt đầu đưa tay kéo ống quần cản trở kia, vưa nghiêm mặt đề nghị, "Ta đổi lại tư thế mới khác thì thế nào?"
"......" Uyển Như nhìn hắn yên tĩnh không nói, trói, quỳ, đang ngồi cũng đều thử qua rồi, còn có tư thế mới khác? Chẳng lẽ thật sự muốn khiêu chiến độ khó trên lưng ngựa ư?
Phong tục vùng biên cương quả nhiên hung hãn, nếu đổi lại là vợ cả ở kinh thành thì ai dám hỏi như thế? Được rồi, quả thật tư thế mới so với chuyện vợ chồng tầm thường càng kích thích hơn, càng thú vị vị hơn, dường như cũng có thể ngăn chặn tai họa do tao đề tử (đồ đĩ) bên ngoài.
Nhưng mà, Uyển Như âm thầm cắn răng nghĩ thầm -- thân là vợ cả chính mình cũng có tôn nghiêm, có nguyên tắc, muốn thể diện được không? Cho dù là tư thế mới mẻ nàng cũng có hưởng thụ, vui thích, nhưng cũng không có thể hân hoan kích động trả lời "Được, rất tốt, thiếp thích tư thế mới"!
"Long Phi thức, biết không?" Hai tay Tiếu Dương tìm tòi vuốt ve bầu ngực cách y phục, rồi sau đó tiếp tục vuốt ve chậm rãi vén váy ngắn của nàng lên, lao thẳng chỗ từ đầu gối trở lên của Uyển Như.
"Không biết, ưmh, cầu xin phu quân chỉ giáo." Đại gia khuê tú vừa giả bộ ngu vừa nhớ lại, hẳn là nằm ngửa sau đó hai chân hướng lên trời? Thiệt là, có cái gì tốt mà nghiên cứu, trực tiếp làm không phải xong rồi sao.
"Chính là sung sướng giống như Phi Long bay lên không trung." Tiếu Dương vừa nói vừa nắm lấy chân trái Uyển Như cởi hết vớ, lại cố ý gãi chân nàng, chọc cho cả người nàng phát run sau đó mới vừa cười vừa đề nghị, "Cái gọi là ‘tư thế mới’ như tô son lên, giả trang chính mình là người khác, hiểu không?"
"Không, không hiểu." Uyển Như thở hổn hển, liên tiếp xin tha nói: "Đừng, đừng gãi, rất nhột! Xin chàng......"
"Giống như, ưmh." Tiếu Dương trầm ngâm suy nghĩ, châm chước tìm từ trả lời, "Giống như làm bộ nàng không phải là nữ tử thế gia ngôn hành cử chỉ tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, bừa bãi chút đừng suy nghĩ gì đến lễ phép, sau đó sẽ làm bộ hai ta cõng người lặng lẽ, ưmh, thâu hoan ở chỗ này?"
"......" Uyển Như cúi đầu nhìn tầng tầng lớp lớp làn váy chồng chất ở trên đùi mình, im lặng nói: "Cho nên, chúng ta muốn len lén đánh nhanh thắng nhanh, sau đó quần áo chỉnh tề trở về?"
Quả thật là, mới lạ còn có sáng ý!
Lần này Uyển Như thật sự tin phu quân mình có thể suy nghĩ ra điểm quan trọng mà tất cả mọi người không nghĩ ra, sau đó quyết giữ ý mình lại một người một ngựa diệt thủ lĩnh Tây Nhung – suy nghĩ của hắn, thật sự là quá khác biệt với người khác.
"Thông minh!" Tam lang đưa ngón trỏ ra cười vuốt nhẹ một cái lên gương vặt trắng nõn của ái thế, ngay sau đó vừa cùng với nàng đóng cảnh triền miên vừa tìm kiếm động đào nguyên, chuẩn bị cách quần lót làm từ lụa trêu chọc một phen.
Sau cái sờ mơ hồ này, tam lang lại phát hiện khe quần nàng có một đống dây nhỏ, cảm thấy có chút kỳ quái? Hắn nghi hoặc vén làn váy lên vừa nhìn thấy nhất thời mặt đỏ tới mang tai.
"Đây, đây là cái gì?" Chưa từng thấy trước đây, làm Tiếu Dương trực tiếp choáng váng -- loại quần gì đây?!
Trong quần lót không dùng thêu thùa may lại mà là mở ra một chuỗi lổ nhỏ như nhụy hoa, dây nhỏ màu đỏ xuyên qua ở hai mảnh vải tơ màu trắng, đẹp đẽ lại tinh xảo thắt chúng vào nhau, hai bên có nút thắt hình bươm bướm.
Kết cấu lỏng lẻo này...... Tiếu Dương không nghi ngờ chút nào, chỉ cần mở một trong hai nút thắt là có thể thuận tay lấy đi, không cần tháo dây lưng cũng có thể được việc.
"Đây là đồ từng phổ biến một thời ở tiền triều." Uyển Như hơi nghiêng mặt, nhẹ giọng trả lời, "Khi đó, quần dài thụng là loại binh lính mới mặc hoặc là mặc Hồ phục thì mới mặc, phụ nhân, ưmh, vì phòng ngừa bị kẻ xấu hại, tiểu nương tử ra cửa mới tăng thêm sợi dây trói chặt."
"Thật sự phòng được ư?" Phòng cái rắm, việc này so với việc muốn mà còn cự tuyệt còn thăng cấp hơn!
Vốn Tiếu Dương còn có tâm tình chậm rãi trêu chọc, kết quả vừa nhìn thấy tơ hồng trong trong quần trắng lại liên tưởng đến khe hở bí ẩn giữa hai chân trắng nõn, chỉ có cảm giác máu nóng của mình xông tới tận gáy, nhất thời lý trí sụp xuống.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Hắn chỉ cần hai ba lần cở nút thắt ra rút dây đỏ ném xuống đất, nâng hai chân Uyển Như gác thật cao lên tay ghế, vén áo vác súng ra trận.
Cho dù hắn nóng lòng, nhưng cũng lo lắng cảm nhận Uyển Như, đầu tiên là ở miệng bí động liên tiếp gõ cửa cầu xin vào, được kiều thê rụt rè đưa ra “nước canh”, lúc này mới hả hê vác súng trực tiếp tiến vào vườn hoa.
Trong khoảnh khắc ấy, thiết thương lửa nóng đi vào da non tràn đầy bổ sung cho hai người, kích tình ở dưới ánh nến lan tràn, ở trong tiếng “kẽo kẹt” của chân ghế, phu quân thì mãnh liệt trước sau tập kích bất ngờ, đánh nhau kịch liệt liên tiếp, kiều thê thì mắt sáng hơi mở gương mặt ửng hồng, đôi môi đỏ thở gấp nỉ non không nghỉ......
Tới khi trăng treo trên ngọn cây, hai người mới mây tan mưa tạnh, một lúc lâu Uyển Như mới xoa eo như nhũn ra đưng dậy khỏi ghế, rồi sau đó nhanh chóng sửa sang lại xiêm y.
Tam lang đưa tay giúp nàng vuốt vuốt sợi tóc hơi lộ ra xốc xếch, nhìn lên nhìn xuống đánh giá sau đó hài lòng nói: "Ừ, không tệ, nhìn vào xiêm áo cũng không nhìn ra bao nhiêu dấu vết, chính là vẻ mặt này, rất thoải mái, ha ha."
"Thật là, thẹn chết người!" Uyển Như mím môi dùng sức nện trên cánh tay hắn mấy cái, cúi đầu nói: "Thiếp đi trước, chàng... chàng từ từ hãy trở về."
Nói xong vòng eo khẽ dao động, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra thướt tha duyên dáng ngẩng đầu đi ra khỏi thư phòng. Nhìn bóng lưng giả bộ trấn định kia, Tiếu Dương không nhịn được bật cười, chậm rãi nhặt lên mấy vòng dây đỏ rơi xuống trên đất, thu vào trong lòng.
Chờ trở về nội thất, Uyển Như lập tức gọi tỳ nữ phục vụ rửa mặt, tránh cho trên người dinh dính khó chịu, ai có thể nghĩ được, người chỉ huy vú già đưa nước cũng mời nương tử cởi áo ra lại là Kim Châu.
"Bảo Châu đâu?" Uyển Như không biến sắc nhíu mày hỏi.
Thật ra thì, sau khi Kim Châu, Ngân Châu trở về tướng phủ thì Uyển Như từ từ xa lánh họ, trâm ngọc..vv là do Tiếu Đường bảo quản, người phục vụ là Bảo Châu, hai nô tỳ được kế mẫu an bài là một phụ trách may vá, một chỉ châm trà rót nước vào ban ngày, trước mắt ngăn cản họ không có cơ hội nào đến gần Tiếu Dương.
Đang ban đêm, sao Kim Châu tới đây?
"Thân thể Bảo Châu có chút không tốt, nghỉ ngơi rồi, lúc này nô tỳ mới thay nàng tới đây." Kim Châu cúi đầu giải thích như thế, đồng thời nhẹ nhàng vì tam nương tử lấy trâm trên búi tóc.
Sau khi từ bên ngoài trở về nàng và Ngân Châu đã nhận ra tam nương tử là không thích hợp, là đang đề phòng họ, rõ ràng đã cận thân hầu hạ nàng ba năm, nhất định phải xem nặng, vào lúc này lại chỉ chớp mắt đã bị hai người mới chèn ép, cho dù ai thì trong lòng đều không cam tâm.
"Có lẽ là biết tam lang quân tốt không muốn chia cho người khác?" Ngân Châu mồm miệng lanh lợi vừa được sắp xếp cho trông coi chỗ may y phục, trực tiếp âm thầm oán trách, "Ban đầu không biết ai khóc đụng bàn ghét bỏ vũ phu thô tục, Hừ!"diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
"Ngươi bớt nói lại, nói không chừng cũng bởi vì nguyên nhân này cho nên nương tử mới có khoảng cách với chúng ta, phải tìm cơ hội tốt thổ lộ một phen mới đúng." Kim Châu che môi Ngân Châu lại, không để cho nàng vạch trần chủ mẫu nữa, thật may là chỉ có hai người nàng âm thầm hàn huyên một chút, nếu để cho người ngoài nghe chuyện linh tinh này, chắc chắn tam nương tử sẽ không quản, người truyền tin đồn theo như quy củ của Tiếu gia nhất định sẽ ăn gậy.
"Ừ, chỉ ngươi trung thành, lại không biết có phải bên ngoài thì trung thành nhưng bên trong lại suy nghĩ đen tối hay không?" Ngân Châu khinh thường nhìn nàng ta một cái, không nói nữa.
Dù sao cũng bị chê, vậy thì mỗi người mỗi cách biểu lộ ra bản lĩnh của mình, Kim Châu không cãi vả với đối phương, chỉ âm thầm ngủ đông chờ cơ hội, trong ba tháng này tốn không ít công phu thân cận với Tiếu Đường, Bảo Châu, người trước hoàn toàn không mắc bẫy người sau hơi động lòng.
Nhưng ban đêm cơ hội người phục vụ bên cạnh cũng hơi khó có được, Bảo Châu vô cùng nghe lời hoàn toàn không thể dựa vào quan hệ tốt hơn sẽ tùy tiện coi thường mệnh lệnh của chủ mẫu, hôm nay Kim Châu lặng lẽ cho nàng ăn bã đậu mới chiếm được tiện nghi này.
Mà lúc này, Uyển Như chưa biết gì thì cau mày, nghĩ thầm những ngày gần đây có phải Bảo Châu đi lại gần gũi với các nàng ta quá hay không? Xem ra, u ác tính vẫn phải sớm nhổ mới được, tránh cho người của mình cũng bị dạy hư.
Đang suy nghĩ, Kim Châu cũng đã cởi áo ngắn của nàng ra, Uyển Như vội vàng phất tay nói: "Không cần hầu hạ, ngươi đi chăm sóc Bảo Châu, nếu quả thật khó chịu thì vì nàng mời đại phu."
Nàng vừa mới ngồi xuống chải đầu đã thấy được giữa chân của mình có chút mát, lúc này mới nhớ tới trước đó còn chưa lấy quần lót dây ra khỏi thư phòng, bộ dáng có thể để cho Kim Châu nhìn thấy ư?!
Phải biết, nếu để người làm không thân thiết lung tung lắm mồm mấy câu cũng có thể phá hủy danh tiếng, cho dù đến lúc đó đánh chết cũng vô dụng, chỉ cần bị Trương thị người có lòng biết được chuyện này, sẽ có nhiều chuyện hơn.
Đáng tiếc trong lúc mất hồn Uyển Như phản ứng chậm một chút, lúc phất tay đã để Kim Châu nhìn thấy dấu vết hoan ái trên vai nàng.
Làn da nàng đặc biệt trắng nõn mềm mại, rất dễ lưu lại ấn ký, cố tình dưới miệng Tiếu Dương không có nặng nhẹ, hoặc là nói, hắn thích dưới điều kiện không làm thê tử bị thương “in” lên người Uyển Như ký hiệu dành riêng của mình.
Kim Châu nhấc chân thối lui khỏi phòng, nhưng trong lòng chấn động không gì sánh nổi: mấy ngày nay tam lang quân không trở về phòng ngủ, nương tử đi thư phòng một lần đã mang theo dấu vết tím bầm trở lại, trước đó trong lúc hoảng hốt còn nhìn thấy dưới ánh đèn đông sương có bóng người, vốn tưởng rằng hai người họ đang đàm luận tranh thơ, hiện tại thấy vậy không phải tỏ rõ hai người bọn họ tuyên dâm ở nơi văn nhã kia sao.
Thật không nghĩ tới, trong ngày thường nữ tữ thế gia cao cao tại thượng lên mặt cũng có thể phóng đãng như thế! Hai tay Kim Châu khẽ run che ngực yên lặng thở dài: nàng ta chiếm tam lang quân chặt như vậy rồi, ta còn có đường sống ư?
Nàng ta nhíu chặt lông mày muốn đẩy cửa đi ra ngoài, lại từ trong khe cửa thấy tam lang quân đang từ đông sương đi tới, Kim Châu khẽ cắn hàm răng quay người trở về nội thất, bước nhanh đi tới trước bồn tắm "bịch" một tiếng quỳ xuống.
Động tác lần này trực tiếp dọa cho Uyển Như đang ngồi trong bồn sợ hãi trượt ngã, mới vừa ổn định thân thể đã nghe nghe được giọng nói run rẩy từ trong miệng tỳ nữ: "Nương tử, ngài chịu uất ức rồi, nô tỳ thật xin lỗi ngài!"
Ta chịu uất ức? Bị uất ức gì sao ngay cả bản thân ta cũng không biết? Chỉ là, quả thật ngươi có lỗi với ta, kiếp trước đoạt nam nhân của ta, kiếp này còn tính toán cướp nam nhân của ta, Hừ!
"Ngươi đang làm gì đấy? Mau đứng dậy!" Uyển Như ngồi ở trong bồn tắm hai cánh tay chặn lại bầu ngực bị gặm qua của mình, vẻ mặt khó hiểu.
"Nương tử, nô tỳ biết từ trước đến giờ ngài yêu thích công tử lịch sự nhẹ nhàng, sợ đau nhất cũng không thể gặp chuyện tục tĩu." Kim Châu đột nhiên rơi lệ như hoa lê đẫm mưa, quỳ gối đến bên cạnh Uyển Như cầu khẩn nói: "Nô tỳ xin ngài đừng uất ức mình nữa, nếu không muốn đáp ừng lang quân thì cự tuyệt là được, đừng giấu nước mắt vào trong lòng. Nô tỳ thấy ngài bị thương thật sự đau lòng, hận không thể tự mình thay thế!"
Tiếng nói vừa dứt, trong đầu liền Uyển Như "bùm" một tiếng như bị sát đánh trúng, cái gì gọi là tự mình thay thế? Ta nhổ vào, ầm ĩ nửa ngày thì ra điểm quan trọng là ở chỗ này? Thật sự không biết xấu hổ, cũng đã không cho nàng hầu hạ bên người lại còn dùng loại lý do thoái thác như hạt đậu này!
"Ngươi --" Cút ra ngoài cho ta, nàng hé miệng còn chưa nói những lời này ra khỏi miệng, đã thấy phu quân mình đen mặt bước ra từ phía sau bình phong.
"Lang quân? Ngài thế nào...... Nô tỳ, nô tỳ lỡ lời, xin ngài tha thứ!" Kim Châu kinh hoàng nghiêng người nhìn về Tiếu Dương, đồng thời cúi thấp người dùng góc độ tuyệt vời để lộ ra khe sâu mê người giữa bộ ngực cao vút, đây chính là động tác nổi bậc nàng ta luyện tập đã lâu, sắc mặt vẻ mặt đều tự nhiên đều lấy trung thành làm chủ, đẹp đẽ động lòng người.
Vậy mà, Tiếu Dương lại bước lên trước đá vào ngực Kim Châu một cước, giận dữ nói: "Cút!"
Thấy thủ đoạn tàn nhẫn của tam lang, dù kiếp trước Uyển Như đã trải qua quá trình đấu tranh sinh tử nhất thời giật mình một cái, bởi vì, nàng phát hiện trong những lời nói của Kim Châu còn có một trọng điểm đáng sợ hơn -- tiện tỳ này lại ở trước mặt phu quân mình nói nàng "Từ trước đến nay nàng luôn yêu thích công tử lịch sự nhẹ nhàng"!
Trước đây ít lâu tam lang còn bởi vì Tạ Tuấn Dật mà giận dỗi, gối thêu hoa kia xem ra cũng không tính là công tử lịch sự nhẹ nhàng đâu nhỉ? Thiệt là, kích tình buổi tối một lần mà làm cho đầu óc chậm chạp, trong nháy mắt chưa kịp bóp chết bi kịch đã nảy sinh cái khác!
Uyển Như há mồm muốn khiển trách Kim Châu mấy câu nhân tiện xoay tròn lại, vậy mà Tiếu Dương đã giơ ta xách vạt áo sau của tiện tỳ bước nhanh ra ngoài, làm Uyển Như đang tắm trong bôn hoàn toàn không ngăn cản kịp, chỉ có thể mở miệng to thở dốc làm bộ như cực kỳ tức giận.
Trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ, chờ hắn xoay người trở lại câu đầu tiên mình nên nói như thế nào mới có thể hóa giải tức giận và ngăn cách giữa phu thê đây?
Tác giả có lời muốn nói: 【hận không thể tự mình thay thế】 những lời này rất sáng tại phải không?!
Về quần lót thì Mặc Ngư nhớ là có nhìn thấy ở trong tài liệu, đúng là nói ban đầu có chủng loại này, lúc viết văn ngồi cả buổi cũng không nhớ ra, dù sao bài văn này cũng viết tưởng tượng ra, nếu như nhớ lầm thì xin mọi người bỏ qua.
Lại nói, trước kia Tùy Đường ngồi xổm, không có ghế cao cũng không thể chen chân vào, có lẽ cũng bởi vì chen chân vào sẽ làm người khác nhìn thấy chim nhỏ không lễ phép lắm ~~ hắc hắc. Sau đó mới bắt đầu chậm rãi xuất hiện cái ghế cao chân.
Thật ra thì lúc đầu quần Trung Quốc đều là quần yếm, viết "Khố". Khố Tần Hán vẫn không may thêm vào, bởi vì ở ngoài quần còn có váy áo, cho nên khố hở cũng không văn minh, cũng không riêng tư, cho nên trong cổ thư cũng gọi loại quần này là "Nịch khố". Sau đó, dân tộc phương Bắc thường cởi ngựa truyền quần dài vào Trung Nguyên, cũng vì phân biệt với “khố”, loại quần thụng này nhiều người gọi là "Côn", đến thời kỳ Ngụy Tấn bắt đầu lưu hành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...