Thuốc mới mớm một nửa, Uyển Như đột nhiên cảm giác được một dòng nước ấm lan ra toàn thân, dường như tay chân toàn thân sinh ra thêm một phần sức sống, cho nên nàng chậm rãi tìm về được sức lực, không khỏi mở mắt ra ý bảo Tiếu Dương cho nàng ăn cơm.
Tam lang lại bị phản ứng này của nàng dọa tới mức run rẩy —— thuốc còn chưa uống hết, cho dù là thần dược cũng không thể có hiệu quả nhanh như vậy được?!
Lo lắng đề phòng mớm thuốc cho nàng, thấy tình hình rong huyết dần dần chuyển biến tốt, lúc này trong lòng Tiếu Dương mới hơi dễ chịu một chút, chờ thay đổi đệm chăn và thay y phục, hắn lập tức cho người ôm khuê nữ đã được lau sạch và bọc lại cẩn thận tới trước mặt Uyển Như cho nàng xem.
Nàng nhìn đứa bé đỏ rực nhiều nếp nhăn thiếu chút nữa hại mình mất mạng, đột nhiên cười khúc khích, nói nhỏ: “Rất xấu!”
“Ừ.” Ôm khuê nữ Tiếu Dương cũng gật đầu cười, hắn biết rõ không phải Uyển Như đang ghét bỏ con của mình, nàng chỉ theo như tập tục nói trẻ con xấu thì trưởng thành mới có thể xinh đẹp.
Trước đó đứa bé bị vỗ mỗng nên hiện tại đang nhắm mắt khóc “oe oe”, Uyển Như đau lòng nhìn nó trên mặt tràn đầy tình thương, đây là đứa bé huyết mạch liền kề với nàng, trông mong hơn mười năm, rốt cục đã có được.
“Đừng khóc đừng khóc, mẫu thân cho con uống sữa.” Nói xong, Uyển Như ôm bảo bối trượng phụ đưa vào bên cạnh, đưa nụ hoa vào miệng, trong khoảng khắc cảm nhận được cái miệng nhỏ nhắn ấm áp của nữ nhi chạm vào da thịt của mình thì hốc mắt của nàng nóng lên, cảm giác hạnh phúc khi làm mẹ được tự nhiên sinh ra.
“Mới ngày đầu tiên trong cuộc sống mà nữ nhi của nàng đã bị lừa gạt rồi sao? Ha ha.” Tiếu Dương cao giọng cười, hiện tại làm sao Uyển Như có thể có sữa được, đừng nói là sống chết trong khoảng khắc, dù là sinh thuận lợi cũng không thể có sữa nhanh như vậy được.
“Mặc dù không có cũng có thể để nó mút nụ hoa trong chốc lát, nói không chừng có thể để cho bé luyện sức mút cho ngày kế tiếp luôn.” Lúc này Uyển Như nói chuyện mặc dù có hơi không đủ sức nhưng tốt hơn trước đó rất nhiều.
Chỉ là không nói được hai câu, nàng đã nhắm mắt, làm cho Tiếu Dương giật mình trong giây lát, nơm nớp lo sợ đưa tay thử hơi thở của thê tử, phát hiện nàng chỉ ngủ mà thôi...
Sau khi xác nhận Uyển Như đã không còn đáng ngại gì với y nữ, Tiếu Dương thở phào nhẹ nhõm, ngồi xếp bằng ngay ở bên giường, một ngày một đêm này trong lòng của hắn từ đầu đến cuối đều là bất ổn, hiện tại rốt cuộc ổn định lại, cảm giác tay chân như nhũn ra, còn mệt mỏi hơn việc chém giết với người ba đến năm ngày trên chiến trường.
Phái người đi ra ngoài báo cho mọi người mẹ con Uyển Như bình an, sau khi cho Dư Sơ Tinh xem qua cháu, Tiếu Dương lập tức nghỉ ngơi trên nhuyễn tháp trong phòng sinh, hắn muốn ở bên Uyển Như, dù tạm thời không thể nói chuyện, ở cùng một phòng cũng sẽ cảm giác được trong lòng ấm áp mà an tâm.
Về phần cái gì mà “Nữ nhân sinh con có huyết quang tai ương, nam nhân sẽ bị điềm xấu”..., hắn hoàn toàn bỏ mặc.
Lãnh binh đánh giặc còn sợ những thứ này sao? Lúc trước sở dĩ hắn luôn không đi vào chỉ là sợ sát khí trên người mình nặng, ảnh hưởng đến cục cưng còn chưa ra đời mà thôi.
Chờ hắn tỉnh, rõ ràng Uyển Như đã ngồi dậy đang ăn cơm, rồi sau đó trạng thái của nàng từ từ chuyển tốt, đến lúc tắm ba ngày dĩ nhiên sắc mặt nàng như thường, thậm chí có thể tự mình đút sữa cho con.
Tất cả đại phu đều xem tình huống này là kỳ tích, chưa bao giờ từng gặp qua sản phụ vốn đã gần chết lại có thể có sức sống đầy đủ chỉ sau ba ngày.
Uyển Như cảm giác mình là người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, ở biên cương tổ chức nghi lễ “tắm ba ngày” còn long trọng hơn nàng tưởng tượng, có không ít thủ lĩnh bộ lạc có qua lại với Tiếu Dương trong chuyện sửa đường đến đây, mọi người ngồi cùng một chỗ hòa thuận vui vẻ, dù ngôn ngữ hơi không thông, cũng có thể cảm nhận được tâm ý thân thiết của đối phương.
Lúc gần chấm dứt nghi lễ, đã bắt đầu dần dần tiễn khách thì đột nhiên dưới núi lại có một đoàn người nữa, đúng là Miêu y người có thể mổ bụng lấy con được phái đi tìm trước đó.
Mặc dù tới có chút muộn, nhưng dù sao Uyển Như khỏe mạnh, đối phương lại là trèo non lội suối tới, Tiếu Dương vì biểu hiện lòng biết ơn tự mình nghênh đón, từ xa đã nhìn thấy trong đội ngũ có một gương mặt quen thuộc —— là Miêu nữ Bảng Tây.
Hắn lập tức sững sờ, giờ mới hiểu được hóa ra Miêu y tiếng tăm lừng lẫy này chính là mẫu thân luôn được nàng nhắc đến! Như thế thì, thân thể Uyển Như có thể khôi phục tốt như vậy chỉ trong ba ngày ngắn ngủi thật sự là do phương thuốc của đối phương.
Lúc trước nghe nói nữ tử Miêu Cương có phương thuốc bí mật, sau khi sinh ăn một viên thì chưa hết bảy ngày đã có thể xuống giường làm việc, hắn còn tưởng rằng là tung tin vịt, hôm nay thấy thì có lẽ là chắc chắn cũng không chừng.
Rồi sau đó, hắn lại chợt nhớ tới tình hình lúc Uyển Như rong huyết, gương mặt tái nhợt chảy máu đầm đìa gần như hôn mê, vì sao đột nhiên thanh tỉnh có thể chính mình uống thuốc?
Chẳng lẽ, Bảng Tây này lúc trước vỗ Uyển Như một cái là đang “chúc phúc”? Vu thuật không những hại người cũng có thể cứu người, nói không chừng, lúc đó tiểu nương tử này đã để lại vật gì đó trên người Uyển Như, để lúc người sắp chết đưa tới một cơ hội sống...
Sau khi thấy Uyển Như, Bảng Tây người đang mang bí mật của tộc Miêu Cương cũng không khoe thành tích, Tiếu Dương thì không hỏi đến, chỉ là vô cùng thành kính vừa cảm kích tiếp đãi hai mẹ con này, giữ các nàng ở một tháng để giúp thê tử điều dưỡng thân thể.
Vấn đề này ở trong mắt đám người Thôi Văn Khang, Trịnh Cung Lượng thì thật sự là to gan lớn mật, không hiểu sao hắn sẽ tin tưởng những món đồ kỳ lạ thậm chí không biết là gì do vu y làm cho thê tử ăn.
Nhưng mọi người lại phát hiện thứ vốn bị đại phu chắc chắn sẽ tổn thương thân thể, nhưng trong lúc Uyển Như ở cũ thì thân thể đã thoải mái, hơn nữa khí sắc mỗi ngày một khá hơn.
Lúc đứa bé đầy ba tháng bắt mạch một lần nữa thì chẳng những mọi người không chỉ trích Tiếu Dương lỗ mãng, thậm chí một vị đại phu trong đó người luôn phản đối dùng phương pháp trị liệu cho Uyển Như của vu y, gọn gàng linh hoạt thu thập bọc hành lý theo đội ngũ vận chuyển xi măng làm đường đến thủ phủ Tây Nam, gã chuẩn bị đến Miêu Cương tìm kiếm hỏi thăm vu y học tập y thuật.
Gã là ngự y, là Thanh Giang quận chúa cố ý xin từ trong cung tới chăm sắc nhi tức, một danh y dù đi đường cũng luôn ngẩng cao đầu ở kinh thành, lại trơ mắt bất lực nhìn người bệnh của mình được nữ tử vùng Man Hoang chữa khỏi, thật sự là quá khó chịu!
Không chỉ có Uyển Như khôi phục tốt, thân thể của khuê nữ cũng đặc biệt cường tráng, đến năm tháng đã nằm ở trên giường nâng mông nhỏ lên, muốn học bò.
Những đứa bé khác đều là “Bảy ngồi tám bò, nửa tuổi mọc răng”, mỗi một điều nó đều sớm hơn một tháng, đầu tiên là Uyển Như hoảng sợ, rồi sau đó thì thường xuyên dở khóc dở cười nói: “Cẩn Tranh nhà chúng ta là người nóng tính đó nha? Từ nay về sau còn phải được rèn luyện... Ừm, đừng bắt nạt đệ đệ là được.”
Đúng vậy, đệ đệ, sau khi Uyển Như dưỡng tốt thân thể thì đã lại muốn thêm một đứa bé nữa, cảm giác, cảm thấy cần có một bé trai trong lòng mới yên tâm hơn, Tiếu Dương lại bị tình cảnh bi thảm khi nàng sinh Cẩn Tranh dọa mất, nói thẳng tạm thời không muốn có con nữa, còn nói nữ tử ngoài hai mươi hoài thai mới là an toàn nhất.
Uyển Như nghĩ lại, dưỡng thân thể lâu quả thật cũng tốt, cho nên, mãi cho đến khi Cẩn Tranh chạy được trên đất vẫn chưa sinh thêm đệ đệ cho cô bé, cũng may những năm này hai phu thê luôn ở khu Tây Nam Di, Tiếu Hầu Gia, Vĩnh An vương hoàn toàn không quản được tam lang, cho dù không sinh được con trai họ cũng không có cách nào nhét được Mỹ Cơ.
Hoặc là nói, Vĩnh An vương đã từng đưa Hồ cơ cho Tiếu Dương, không tới hai ngày hắn đã đưa về, còn trả lời lại: “Lông quá nhiều, không thích. Không có lông cũng không cần, trong nhà không có chỗ để nhét vào.”
Lời nói vô cùng thẳng thắn giống như giội nước lạnh vào đầu, từ nay về sau rốt cuộc không có trưởng bối đưa cơ thiếp cho hắn, dù sao đưa cũng không cần làm gì tự bị mất mặt? Về phần cấp dưới hiếu kính, hắn sẽ nhận nhưng lập tức tặng cho người bên cạnh, dần dà mọi người cũng biết đừng tặng cho Tiếu tam lang những gì trông khá mà không dùng được.
Hắn tình nguyện nhận lễ vàng thật bạc trắng, mà không thích tốn tiền nuôi mỹ nhân.
Chút bất tri bất giác, nhiệm kỳ ba năm của Tiếu Dương đã xong, từ xa xưa cho tới nay hắn dứt khoát cải cách vùng biên cương, quản lý trường học, sửa đường, đồn điền, hỗ trợ lẫn nhau phát triển công nghiệp, cải tạo địa phương vốn vô cùng cằn cỗi hoang vu lại thường xuyên xuất hiện phản dân thành tươi tốt phồn thịnh.
Cho nên, thành tích của Tiếu Dương được triều đình kiểm tra đánh giá rất tốt, kim thượng yêu cầu hắn hồi kinh báo cáo cặn kẽ trình bày các loại kinh nghiệm.
Bởi vì chuyện xây đường còn đang tiến hành, nên giao do Trịnh Cung Lượng và Ôn Tử Thần tạm quản lý, chỉ cần một mình Tiếu Dương trở về kinh, về phần Từ Hằng Ninh, hai năm trước gã trêu chọc thiếu nữ Kim Xỉ có trốn thế nào cũng không trốn được đối phương, sớm đã sợ tới mức xin rời khỏi nơi đây trở về Tây Bắc.
Lúc dọn dẹp hành lý Uyển Như rất do dự, không biết có nên vận chuyển toàn bộ các thứ trở lại kinh thành hay không, xem tình hình này, Hoàng đế là muốn điều Tiếu Dương đến nơi khác nhậm chức rồi, có lẽ sẽ không lại trở lại Mông Châu.
“Không cần mang toàn bộ, sau khi thu dọn xong để lại một nửa ở chỗ này giao cho đường cữu là được.” Tiếu Dương thở dài lắc đầu, “Phu thêTương Dương công chúa đã xuất phát đến đất Thục, kế tiếp bọn họ sẽ tới Phủ An Nam Đô Hộ, chuẩn bị làm mai cho Ôn thất.”
“Hả?” Đầu tiên là Uyển Như sững sờ, không biết rõ đột nhiên Tiếu Dương nói lên vấn đề này rốt cuộc là có dụng ý gì.
Sau khi hơi suy nghĩ một chút mới hoàn hồn cả kinh nói: “Đây là chỉ, bên kia đã rối loạn?”
Nếu Kinh Thành không loạn, vì sao không gọi tiểu nhi tử đã “lớn tuổi chưa lập gia đình” về, ngược lại lại ngàn dặm xa xôi chạy đến làm mai cho hắn ở khu Tây Nam Di, còn cố ý tuyển chọn một thế gia tướng quân nơi biên cương không tiếp xúc gì nhiều ở kinh thành giống như Tiếu gia, là ở Kinh Thành có ai đang ép chỗ đứng của Ôn gia?
Nói là vì việc hôn nhân của nhi tử mà rời kinh, khó mà không có ý trốn tránh.
Vốn Uyển Như còn đang cười lạnh, Tương Dương công chúa này là nữ nhi được kim thượng yêu thương nhất mà, lại bỏ mặc phụ thân của mình chạy lấy người, nhưng nghĩ lại, náo loạn đến mức không ai quan tâm đến người phụ thân hoàng đế có quan hệ máu mủ kia? Trong trí nhớ, trong lần tranh chấp cướp ngôi kia chết cả chục hoàng thân quốc thích, cũng không trách bọn họ đều chuẩn bị đưa con cháu ra bên ngoài đến bản thân cũng chạy trốn càng xa càng tốt.
“Bây giờ chúng ta trở về...” Vẻ mặt Uyển Như đau khổ bấm tay tính ngày, sau khi nàng sống lại lại đã qua năm năm! Quả thật là thời gian cực nhanh. Như vậy thì, nếu phát triển theo như quỹ đạo kiếp trước thì chuyện lớn cũng chỉ phát sinh trong vòng nửa năm nữa.
“Mẫu thân và đại tẩu đều đang ở trong kinh.” Tiếu Dương trầm mặt trả lời như thế, hắn cũng không có biện pháp trốn đi như trưởng công chúa, hoặc là nói, có lẽ bà là kim thượng cố ý để cho chạy trốn cũng không chừng.
Từ xa xưa tới nay Tiếu gia đều có người ở lại Kinh Thành, nói khó nghe điểm chính là con tin ở dưới chân thiên tử để khống chế tướng ở biên cương, không thể tự ý rời đi. Có lẽ, có gia đình sẽ cảm thấy chỉ cần căn cơ ở đó, hy sinh một hai người cũng không sao cả, hắn lại hi vọng dưới tình huống đủ khả năng bảo vệ tốt người nhà.
Đi vào Tây Nam là vì tránh né chỗ đứng vào mấy năm gần đây, lúc này trở lại Kinh Thành, khi bên trong thành phản loạn thì chẳng lẽ mình dẫn hai ngàn Thiết Giáp khinh kỵ còn không che chở được một phủ tướng quân sao?
Uyển Như hi vọng trên đường đi chậm một chút, chờ khi tất cả kết thúc rồi vào thành, nghe Tiếu Dương nói như vậy nàng vội ngậm miệng lại, đồng thời vừa lo lắng nghĩ tới một chuyện khác, sau khi tranh giành ngôi vua không tới hai năm là Tây Bắc xâm phạm biên giới, đến lúc đó, phu quân lại ra chiến trường?
Vẫn phải mau chóng có nhi tử (con trai) mới tốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...