Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Đối mặt với tình cảnh này Tiếu Dương không lộ ra vẻ bất ngờ, mới chậm chức có vài ngày, hơn nữa từ lúc nửa tháng trước đã truyền đến tiếng gió, giờ phút này hắn đã trở thành người đứng đầu Mông Châu ngoài Thứ sử, hơn nữa còn một tay cầm binh quyền.

Thủ lĩnh địa phương dưới quyền quản lý muốn mượn danh nghĩa “đưa quà mừng” tới bái phóng lôi kéo quan hệ một phen, đúng là tầm thường, ngày hôm trước huyện lệnh Bạch Thủy Hà đã từng phái người truyền lời có thể sắp tới sẽ mang bạn bè tới thăm hỏi.

Bạn bè Tư Mạc Lô Lộc tất nhiên cùng giai cấp với ông ấy, cơ hội có thể lung lạc thủ lĩnh địa phương đương nhiên Tiếu Dương sẽ không buông tha, lập tức đáp ứng quét dọn sạch sẽ hoan nghênh đến bất cứ lúc nào.

Mặc dù không nói thời gian cụ thể, nhưng các phương diện ăn ở ở nơi đóng quân đã sớm chuẩn bị xong tất cả.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, người đến ngoại trừ Ô Man của bộ lạc Lô Lộc, còn có sứ giả được thủ lĩnh tộc người chưa từng tiếp xúc phái tới.

Chỉ nhìn tất cả phục sức đặc sắc của đoàn người từ xa Tiếu Dương đã cảm thấy có chút choáng váng đầu, về dân tộc thiểu số đời này hắn chỉ biết lý luận suông, những gì đó trong trí nhớ lại khác trước mặt mấy ngàn năm, không nhất định giống với hiện tại.

Sau khi mỉm cười nghênh đón thực hiện hết nghĩa vụ của chủ nhà thì hắn không tự chủ được đặc biệt chú ý một nữ tử trong đoàn người, một nữ tử trong đó mặc áo ngắn màu sắc diễm lệ, chân váy dài tới mắt cá chân cười rất tươi, hơn nữa từ chỗ đứng của nàng cũng nhìn ra được nàng không thuộc về bất cứ người nam nhân nào.

Dựa vào địa vị này, phục sức đặc sắc và chiếc lược tinh xảo đâm nghiêng vào búi tóc được buộc lên, Tiếu Dương hiểu, đây chính là người của bộ lạc mà Đại Tề gọi là “Kim Xỉ”, cũng chính là đời sau của “Bãi Di” hoặc là “tộc Thái”, theo như phong tục của bọn họ không có nam tôn nữ ti, nữ tử cũng có thể một mình đảm đương làm chủ quản gia.

Bởi vì ở chỗ rừng mưa nhiệt đới cực nóng nên nữ tử “Kim Xỉ” có thói quen mặc áo ngắn tay bó không cổ, lộ ra một phần eo, kết hợp với váy đeo đai lưng bằng bạc hoặc thêu hoa, dáng người thon thả mà nổi bật.

Nam tử bên người nàng chừng hai lăm hai sáu tuổi thì mặc áo ngắn không cổ không tay, rơi xuống eo rộng là quần dài màu xanh rộng rãi với đôi chân dài, vải đỏ quấn búi tóc hơi nghiêng đâm hình quạt đa dạng, vải vóc dư thừa thì rủ xuống một chút làm trang sức, trên lưng đeo đoản đao đá quý.

Từ Hằng Ninh cùng đón khách với Tiếu Dương vội vàng liếc qua vòng eo và cánh tay của nàng kia, còn có đôi chân đang đi giày cỏ, đầu óc lập tức mơ hồ, ở trong lòng tiếng rít như dời núi lấp biển đánh úp quanh co.


“Không ngờ, không ngờ có thể ăn mặc như vậy ở trước công chúng?!” Nhìn khách nhân từ xa hắn ta hận không thể khảm tròng mắt trên người đối phương, trong miệng vẫn không khỏi thấp giọng nỉ non, “Cái này còn ra thể thống gì nữa, quả thực không ra thể thống gì...”

“Có gì không thể? Huynh đấy, kiến thức nông cạn. Trên «Tây Nam Di chí»  đã giới thiệu qua, Hắc Xỉ, Kim Xỉ, mặc y phục vải bố màu xanh, đeo nan trẻ cây mây, trang sắc bằng bạc quấn eo, phụ nhân khoác áo ngũ sắc (năm màu). Vải tơ dệt nhuộm màu được lấy từ vỏ cây, làm nên vật liệu may mặc hoa mỹ này.” Sau khi giải thích sơ Tiếu Dương lại nhíu mày nói: “Có chút kỳ quái, tộc nhân này nên cư trú ở khu vực Tây Nam, chưa từng nghe nói Mông Châu có thôn trại của bọn họ.”

Nếu nói Hắc Xĩ chính là dùng thuốc nhuộm hoặc nhai cây cau nhuộm đen hàm răng, Kim Xỉ thì là dát trang sức vàng trên răng.

Thật ra, đây đều là cách người Hán gọi mà thôi, trên thực tế bọn họ đồng tộc gọi chính mình là “Thái”, Tiếu Dương cũng nhìn từ xa phát hiện dưới ánh mặt trời răng của đôi nam nữ này phản quang mới giải thích như vậy với phó tướng.

“Ôi! Như vậy sao?” Từ Hằng Ninh còn chưa kịp tỉ mỉ suy nghĩ lại thấy sau lưng nữ tử “Kim Xỉ” có một cô nương đẹp mặc trang phục đẹp.

Rõ ràng nàng ấy chỉ mặc chiếc váy dài vừa qua khỏi đầu gối! Lộ ra một đoạn trên bàn chân cũng không biết là vớ màu đỏ hay là xà cạp (băng xà cạp bó chân), bó chặt như vậy cứ muốn bung ra vậy. 

“Trời, trời, trời ạ!” Từ Hằng Ninh được xưng là duyệt vô số người thì môi cũng khẽ run, ánh mắt nhìn chăm chú, đến hô hấp cũng nhanh ba phần, diễm kỹ trong Bình Khang Lý cũng không dám ăn mặc như nàng ấy!

Nữ tử trong kinh cho dù là lộ ngực cũng khoác sa mỏng, trừ cái đó ra dù thế nào cũng đều là váy dài rủ xuống đất đi đứng không hiện. Hồ cơ mặc y phục lộ da thịt cũng là phóng túng ở tiệc rượu một lát, nào có đạo lý nữ nhân trong sạch mặc y phục như vậy đi làm khách giữa ban ngày chứ?

“Phong tục như thế, đừng ngạc nhiên!” Tiếu Dương lạnh lùng nhìn thoáng qua cấp dưới, xiết để làm bọn họ tranh thủ thời gian hoàn hồn đừng làm mình mất mặt, vừa dặn dò: “Thập Nhị, truyền lệnh cho kho vũ khí, phải canh phòng nghiêm ngặt ở xưởng.”

Đoàn người này tới quá nhiều, quá phức tạp, thậm chí có người cơ bản không phải là dân chúng của Mông Châu, khó bảo toàn bọn họ không nghĩ đến tâm tư khác.

Sau đó thấy khách, được Tư Mạc Bạch Thủy Hà giới thiệu mới biết, người đến có Bạch Man, Hòa Man, Ma Ta, Vọng Man, Kim Xỉ, Tạ Man…, tộc phía trước là người của địa phương Mông Châu, chỉ là ở cách Côn Châu xa hơn một chút, Kim Xỉ, Tạ Man thì xác thực là khách nhân đường xa mà đến.


Bọn họ là kết bạn đến Côn Châu “họp chợ”, nơi đây tiếp giáp khu Hán sản xuất phong phú, cho nên từ ngày mười lăm đến ngày hai mươi hai tháng một lần sẽ có phiên chợ trao đổi lớn.

Hương dân các nơi sẽ mang các vật dư thừa trong cuộc sống hay trong sản xuất đến đổi, cũng có thương hành ngàn dặm xa xôi nghe tiếng đến thu mua vật phẩm cần thiết, giao dịch lúc này càng an toàn, nhanh và tiện hơn đi sâu vào khu Tây Nam Di.

Vấn đề này Tiếu Dương biết rõ, nhưng không để ở trong lòng.

Lúc tháng tư bọn họ mới đến vội xây nhà sửa sang lại nơi đóng quân không có thời gian tham dự “họp chợ”, khi đó mặc dù thiếu hạt giống v.v.., hắn nhưng không muốn mua ở chợ, bởi vì ở nơi này có hứng thú với trồng trọt cũng chỉ có người Hán, cũng sẽ không có người ngàn dặm xa xôi buôn bán những thứ vừa nặng vừa không đáng bao nhiêu này.

Đến tháng sáu thì đỉnh núi đối diện bạo loạn, bốn phía giương cung bạt kiếm ai còn nghĩ đến “họp chợ” chứ? Đến tháng tám, mặc dù tình thế đã được dẹp loạn, nhưng thông tin không thông suốt người tới giao dịch vẫn ở trạng thái giảm mạnh, chưa từng gây tiếng động lớn huyên náo mọi người đều biết.

Hơn nữa, Tiếu Dương luôn bận chuyện luyện binh, là Uyển Như phái người xuống núi đẩy mạnh tiêu thụ “Kim Ba Ngọc Lộ”, muối nhỏ, đường mía và trang giấy của trong nhà, rồi sau đó đổi chút ít đồ chơi nhỏ và vàng bạc, Tiếu Dương không tham tài bởi vậy cũng không quan tâm đến.

Hôm nay, lại có người từ thủ phủ Tây Nam chỗ xa xôi nhất đến đây “họp chợ”, hắn mới giật mình tỉnh ngộ, thì ra địa phương mình đóng quân là “bến cảng buôn bán” tiếng tăm lừng lẫy Man Hán!

Trước kia còn có chút tính toán nhỏ, những người đưa quà tặng này dù không phải là tâm phúc của thủ lĩnh các bộ lạc thì cũng có ít nữ nhân có thân phận thủ lĩnh, hơi suy nghĩ mới biết được bọn họ cũng không phải đặc biệt đến đưa quà xây dựng quan hệ với mình, mà là “họp chợ” giờ nghe nói có một người như hắn, tiện thể tới nhà thăm hỏi.

Sau khi biết được tình hình thực tế Tiếu Dương cũng không cảm thấy vô cùng thất vọng, so sánh với lợi ích của thực tế thì uy tín của một người có là gì?

Nơi này đã có thể tự phát tạo chợ, vậy thì có thể phát triển buôn bán cố định hỗ trợ lẫn nhau, tìm nơi thích hợp mở cửa hàng loại giao dịch này không cần phải hai tháng một lần.


Có thể trao đổi buôn bán mọi lúc đối với việc phát triển kinh tế của khu đối diện cũng cực kỳ có lợi, còn có thể mượn và truyền lại các loại tin tức về kỹ thuật nông canh, sản xuất, nghề mộc.

Quét sạch ô lại, quản lý dân chúng vừa kinh tế giàu có mà vật chất sung túc thì ai còn ăn no rỗi việc đi khởi nghĩa vũ trang phản kháng triều đình? Phòng ngự sự Mông Châu như hắn có thể không cần tốn nhiều sức gây dựng ổn định và hoà bình lâu dài cho bản địa.

Thậm chí, còn có thể mở ngân hàng tư nhân dễ dàng cho mọi người đổi tiền, tiền thông dụng của Tây Nam khu là bối tệ, vàng, gấm trắng thậm chí muối.

Ngay từ đầu Uyển Như dùng muối nhỏ, kẹo đường hình động vật tự mình sản xuất đổi vàng với người Lô Lộc, nhưng chỉ là vật trao đổi vật bình thường mà thôi, suy tính thì lợi nhuận không nhiều, nếu mở ngân hàng tư nhân, là có thể quang minh chính đại dùng muối hiếm có, đường, gấm trắng đổi lấy vàng mà người trong bộ lạc đã nhìn quen rồi, còn an toàn, có lời hơn việc chính mình khai thác mỏ.

Còn có sửa đường, cùng với nhân thủ bản thân sắp xếp chịu khổ sửa đường bốn phía, không bằng thuyết phục bộ lạc khác cùng làm, chủ yếu chúng ta ra kỹ thuật và xi măng chờ chuẩn bị tài liệu, bọn họ ra sức.

Nghĩ đến đây, Tiếu Dương nhịn xuống cảm xúc mãnh liệt như lửa trong lòng, không nóng không vội tiếp đãi sứ giả các bộ lạc, dưới sự trợ giúp thông dịch cùng nói chuyện với bọn họ, hi vọng chậm rãi lôi kéo quan hệ hơn nữa nói ra suy nghĩ của mình.

Tuy Uyển Như đợi ở phía sau phòng ngủ nhưng luôn chú ý đến tình hình của phu quân, nghe nói nhà gỗ lớn phía trước đầy ắp người, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Trịnh Cung Lượng và Ôn Tử Thần đã là hoàng thân quốc thích nổi danh vùng biên cương, có khi ra ngoài thì sẽ bị người vây lại xem như xem xiếc vậy, trường học của Ôn thất lang cũng càng ngày càng nhiều đứa bé báo danh đến học, trường cũng chuyển xuống núi, chọn vài người bắt đầu biên soạn sách.

Cho nên, khách nhân đến không đáng để bọn họ ra tiếp đãi, hôm nay thân phận người bên kia cao có thấp có lại tùy ý đến thăm hỏi, chưa từng chỉ mặt gọi tên cầu kiến, nếu bọn họ đi ngược lại có vẻ quá mức cúi người.

Giờ phút này lấy chức vị ra tay trợ giúp Tiếu Dương tiếp khách chỉ có Từ Hằng Ninh, mà hết lần này tới lần khác hắn lại là một người cực kỳ háo sắc...

“Từ phó tướng thật sự luôn nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương?” Uyển Như khẽ mỉm cười hỏi tỳ nữ lúc trước được phái đi đưa trái cây, điểm tâm.

“Vâng, lúc nô tỳ đi vào ngài ấy đang trộm nhìn!” Tỳ nữ có tuổi không lớn lắm là một người có gan lớn lại thích nói giỡn, trả lời câu hỏi của nữ quân xong thì bổ sung thêm vài câu: “Các nàng ăn mặc như vậy thật sự chưa thấy qua bao giờ, ăn mặc thật đẹp mắt, mặc váy ngắn trước ngực treo vòng bạc còn lớn hơn cái khay, có khắc hoa nhỏ tầng tầng lớp lớp; trên đầu đeo nón bạc còn cao hơn cả cái chén, trên đó có hoa nhỏ còn có hai chiếc sừng bạc thật lớn; trên tay nàng cũng đeo một chuỗi vòng tay bạc. Ừm, toàn thân đều là trang sức bằng bạc, một khi động đậy thì lập tức vang lên tiếng đinh đang!”

Khi tỳ nữ tam đẳng này nói chuyện thì vẻ mặt tràn đầy hâm mộ, thậm chí còn chứa nghi hoặc, lúc ở kinh thành nghe nói khu Man Di vô cùng cằn cỗi, khốn khổ, không nghĩ tới người ta có thể mang nhiều trang sức bằng bạc trên người như vậy, thật xa hoa!


Nhớ ngày đó lúc rời khỏi nhà mẫu thân cho mình một cài tóc bằng bạc nho nhỏ cũng cảm thấy đau lòng.

“Váy ngắn trăm nếp gấp lại toàn thân đeo trang sức bằng bạc sao? Y phục của nàng có phải màu đậm diễm lệ còn sáng rỡ không? Ví dụ như đen trắng, vàng xanh?” Sau khi Uyển Như hỏi thấy tỳ nữ gật đầu, có chút nghiêng người cười nói với Triệu Thụy Liên người bầu bạn với mình, “Nghe như là ‘Tạ Man’ trên sách nói, quả thật bọn họ đặc biệt thích mang trang sức bằng bạc, nghe nói kỹ thuật cũng rất đặc biệt.”

“Đúng là trăm năm khó gặp.” Triệu Thụy Liên chỉ nghe tiểu tỳ nữ này miêu tả cũng đã cảm thấy rất kỳ lạ quý hiếm, gần đây luôn nội liễm ổn trọng nàng bị khơi lên tính trẻ con, thở dài, “Đáng tiếc không có cách nào tự mình mở mang tầm mắt.”

“Chuyện này có khó khăn gì, mời nữ quyến đến nơi này của ta ngồi một chút là được, cũng tốt hơn việc bị Từ phó tướng nhìn chằm chằm, đúng không?” Uyển Như nói xong cũng căn dặn hạ nhân đến hỏi lang quân có thể như thế không.

Triệu Thụy Liên vội khuyên can bảo nàng chú ý thân thể, Uyển Như lại chẳng hề để ý cười: “Cháu không yếu ớt như vậy, đãi khách chỉ ngồi nói một lát mà thôi, còn có thể mệt mỏi hơn nữa sao?”

Khi Tiếu Dương nghe được Uyển Như mời không khỏi sững sờ, hắn mơ hồ nhớ rõ bộ tộc “Thái” xem thời gian mang thai làm thời kì cấm kỵ khó coi không sạch sẽ, kiêng kị nữ tử mang bầu ra mặt người tiếp khách.

Nhưng nô tỳ đã hỏi, hắn cũng không thể từ chối đề nghị của thê tử, chắc hẳn nàng cũng muốn nhìn thấy đồ kỳ lạ quý hiếm, mới tiếp tục viết được du kí.

Đang lúc hắn do dự, nam nữ “Kim Xỉ” vốn rời đi không xa, giờ phút này nữ tử tên Ngọc Ân trong hai người đã có chút hăng hái nhìn lại.

Tiếu Dương chỉ đành phải cười nói với nàng: “Nội tử đang có mang hơi không tiện, nếu không kiêng kỵ mà nói..., cũng có thể làm bạn tâm sự với nàng.”

“Ta không ngại.” Ngọc Ân nghe xong vội lắc đầu bộ dạng rất cam tâm tình nguyện, nàng ta đang lo không chiếm được tin tức mình muốn từ Tiếu phòng ngự sử khôn khéo này, định tìm một cơ hội tìm những người khác tìm hiểu, hắn đã đưa cho bản thân một cơ hội tốt! Kiêng kỵ mà so sánh với lợi ích thì cũng phải lùi về phía sau.

Lập tức, Ngọc Ân quay người hỏi ý kiến cô nương mặc váy ngắn, cũng không thể tự mình đi gặp thê tử Phòng ngự sử, không bằng gọi hai nữ tử khác ở đây cùng đi, nhiều người rất tốt để làm việc.

Cô nương Tạ Man nghe nàng ta hỏi thì mang vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Tiếu Dương nói một tràng dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui