Túc Hàm Ân đặt ly trà xuống, cảm thấy nhàm chán, đột nhiên đứng dậy, vẻ bất đắc dĩ nói: "Ta chợt nhớ ra việc còn chưa có xem xong.
Không tiếp Tề đại nhân được nữa, hay là ở lại trong phủ chốc lát."
Tề Diệu vội đứng dậy, cung kính, cười nói: "Túc vương có lòng.
Tề mỗ cũng đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng cần xử lý.
Cáo lui trước."
"Vậy được.
Để ta kêu hạ nhân tiễn Tề đại nhân một đoạn."
Tề Diệu cười nói: "Không cần phiền toái như vậy.
Tề mỗ cáo lui."
Tề Diệu ra tới cửa vương phủ, hộ vệ của lão đã đợi sẵn bên ngoài, đi theo phía sau.
Sắc mặt lão sớm đã không còn ý cười, một mặt âm trầm, bước nhanh lên xe ngựa.
Túc Hàm Ân nhìn bóng Tề Diệu rời khỏi.
Ý cười mang theo giễu cợt.
Tùng Vận tay trái cầm kiếm, đi tới phía sau Túc Hàm Ân, chắp kiếm, cúi đầu: "Công tử."
Túc Hàm Ân lồng tay vào ống áo, tùy tiện nói: "Chuẩn bị xe ngựa, về Túc Phủ một chuyến."
"Vâng"
* * *
Tháng chín đầu thu tiết trời se lạnh, giữa trưa mặt trời lên đỉnh đầu lại có chút nóng nực, về chiều tối lại mát mẻ.
Đợi đến lúc Túc Hàm Ân đến Túc Phủ mặt trời đã sắp xuống núi.
Ở sương phòng đã bắt đầu bày biện thức ăn.
"Tiểu công tử."
Nô bộc thấy y liền hành lễ.
Túc Hàm Ân nhàn nhạt phất tay.
Đi đến sương phòng.
Trên bàn ăn bày biện món ăn đầy đủ màu sắc, nhìn qua vô cùng thịnh soạn.
Túc Cầm bưng đến một bát canh thịt dê, nhìn thấy Túc Hàm Ân.
Mỉm cười nói: "Tiểu Ân trở về sao không báo một tiếng?"
Túc Hàm Ân chẹp chẹp miệng, lúc này nào còn bộ dạng Túc Vương lời nói mang dao, sâu không lường được, mà chỉ còn dáng vẻ tùy tiện, hào sảng.
Y đảo mắt nhìn mấy món ăn trước mặt, nói: "Bên phủ việc gì cũng đến tay, đệ chính là bị phiền chết."
Túc Cầm cười nói: "Đệ đừng nói chuyện này với tỷ, mau ngồi xuống, đệ đến vừa lúc cơm tối, một tháng mới trở về một lần thì ăn nhiều một chút."
Túc Hàm Ân nhận lấy khăn ẩm do nô bộc đưa, chậm rãi lau tay, ngồi xuống, hỏi: "Phụ thân ra ngoài rồi sao?"
Túc Cầm phất tay, ý bảo nô tì bên cạnh lui xuống, nói: "Không hẳn, trưa nay Vương thúc đến, vừa rời đi.
Hẳn là chốc lát sẽ tới.
Đệ ngồi đợi, ta xuống làm thêm mấy món."
Túc Hàm Ân gật gật đầu, mắt nhìn mấy món trên bàn, cả buổi đi đi về về bụng đều réo rồi.
Túc Cầm vừa rời đi, từ cửa một nam nhân khuôn mặt cùng với Túc Hàm Ân có nửa phần tương đồng, một thân y phục bình thường, nhưng khí chất lại khiến người khác không dám khinh thường, bước vào.
Túc Hàm Ân nhìn thấy người tới, đưa khăn cho nô bộc bên cạnh, đứng dậy, gọi một tiếng: "Phụ thân."
Túc Khuynh Hà dáng người đĩnh đạc, cơ thể trải qua mấy mươi năm chinh chiến để lại sự rắn rỏi, cùng khí thế của bậc tướng tài.
Chỉ là đã cáo quan về nhà, gác lại chuyện đánh chém nơi sa trường.
Túc Khuynh Hà phất phất tay kêu y ngồi xuống: "Về rồi thì ăn một bữa đi."
Nói rồi cũng ngồi xuống.
Túc Hàm Ân cầm bình rượu rót một ly cho Túc Khuynh Hà.
Ông nhận lấy ly rượu, uống một ngụm ấm bụng, lúc này mới lên tiếng: "Ta nghe lão Vương nói, buổi triều sáng nay, hoàng thượng ra lệnh muốn điều động binh lính bổ sung ra trận doanh."
Túc Hàm Ân đáp: "Chẳng trách lão hồ ly Tề Diệu lại đột nhiên tới tìm con."
Túc Khuynh Hà hỏi: "Lúc nào?"
"Vừa nãy."
Ông khẽ cười: "Chọc con tức giận rồi?"
Túc Hàm Ân gắp một miếng nấm hương bỏ vào miệng, y lắc đầu: "Không phải, hẳn là bị làm cho phiền.
Vòng vo tam quốc, lão cho rằng con có thời gian cùng lão diễn kịch chắc?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...