Ra cửa phòng làm việc, Lưu Dương giơ tay ngăn lại taxi, sau khi lên xe, trực tiếp kêu tên trung tâm thương mại.
Thời gian làm việc đi trung tâm thương mại, không thể là vì bảo vệ khách tình đi?
Lộ Nam không hề tỏ ra giật mình chút nào, chỉ là câu được câu chăng bàn luận với Lưu Dương về thời tiết, mỹ thực, quần áo, v.v...
Tới nơi, Lưu Dương dẫn Lộ Nam thong thả đi dạo thử quần áo.
Không thể phủ nhận, 30 tuổi Lưu Dương giống như đào mật chín mọng, tỏa ra hương thơm mê người, mái tóc cuộn sóng bồng bềnh tới vai khiến cô mang mùi vị phụ nữ biếng nhác.
Cô ta thích sườn xám, thử hết bộ này tới bộ kia, thật sự mặc ra phong thái nữ minh tinh Thượng Hải thời xưa.
"Lộ Nam? Thử xem?" Lưu Dương trong tay cầm một chiếc sườn xám cải tiến ngắn màu kẻ ca rô màu trắng phấn.
Lộ Nam từ bé đã có làn da trắng tinh khiến mọi người đều hâm mộ, hoàn toàn khống chế được màu sắc tươi sáng này, cô chỉ lướt qua liền biết nó rất thích hợp với mình.
Câu đó nói thế nào nhỉ? Tới cũng tới rồi.
"Được thôi." Cầm quần áo, phát hiện số đo đều vừa vặn, Lộ Nam liền thản nhiên đi thử.
Lộ Nam từ phòng thay đồ ra, ngay cả nhân viên cửa hàng đều bật thốt: "Chị gái xinh đẹp kia chọn cho cô bộ sườn xám này mặc tôn dáng quá!" Người mặc sườn xám, vóc dáng không thể quá gầy, cô gái này thoạt trông mảnh khảnh nhưng chỗ nào cần có đều có, rất tôn dáng.
Cô gái trẻ tuổi này có phong cách khác hẳn cô gái hơi lớn tuổi kia, nhưng không thể nói nụ hoa đào hé nở không đẹp bằng hoa hồng nở rộ được.
Lộ Nam đứng trước gương, dáng người gần như có tỷ lệ hoàn mỹ, chiều dài sườn xám ở trên gối 5cm, lộ ra bắp chân thẳng tắp thon dài, trắng lóa mắt.
[Hóa ra ta thời 23 tuổi cũng có thể thế này ư?]
Cô gái trong gương:
Mặt trái xoan, mắt hạnh long lanh như mắt mèo, môi hồng hào đầy đặn, sống mũi thẳng xinh xắn, chỉ có đôi mày rậm hơi có tính công kích cũng bị cô chỉnh bớt.
Tóc xoăn đuôi đen nhánh, dài tới xương quai xanh, mái bằng thưa tôn lên đôi mắt to linh động đáng yêu, vô cùng ngoan ngoãn.
Sườn xám thiết kế chạm rỗng giọt nước ở phần ngực, lộ ra chút ít làn da, thanh thuần vương vẻ mơ màng.
Lưu Dương cũng không nhịn được khen: "Đẹp lắm."
Lộ Nam cũng thấy đẹp, không những kiểu dáng đẹp, cắt may cũng tốt, ngồi xuống, giơ tay đều không bị căng.
Lúc ở phòng thay đồ cô đã nhìn lướt qua nhãn hiệu, nhớ lại Lưu Dương lấy ra một loạt món đồ ở chỗ biển hiệu giảm giá đồ mới 9%, tính ra chiếc sườn xám kẻ ô vuông màu trắng phấn này giảm giá xong còn khoảng 900 tệ.
Đối với Lộ Nam hiện tại mà nói thật không rẻ.
Lưu Dương vẫn đang thử quần áo, cuối cùng hơn 1 tiếng sau mới chọn được đồ hợp ý.
Trong lúc này, Lộ Nam cũng rất kiên nhẫn, thường gợi ý chút ý kiến cho Lưu Dương tham khảo, hoặc chơi di động, hoặc ngẩn người.
Đến khi Lưu Dương thanh toán, Lộ Nam đứng lên, kêu nhân viên gói lại bộ sườn xám, sau đó cô cũng quẹt thẻ trả tiền.
Bữa trưa ăn KFC ở trung tâm thương mại, Lộ Nam chủ động thanh toán, không đắt, bởi vì Lưu Dương ăn cũng ít.
Sau khi ăn xong, Lưu Dương nói với Lộ Nam: "Tan làm, chiều nay tôi còn việc khác, buổi tối sẽ gửi báo cáo hàng ngày cho cô.
A đúng rồi, thứ Bảy không họp sáng, 3h chiều mở họp tuần, cho nên buổi sáng không cần tới văn phòng chấm công, cô nhớ liên lạc trước với Trần Lộ."
Lộ Nam biết tính cách chị ta như vậy, bèn nói cảm ơn chị Lưu Dương, hỏi một câu có cần gọi xe đi cùng nhau không, biết được không cần, liền vẫy tay tạm biệt.
"Làm việc vất vả nửa ngày" đã xong khiến Lộ Nam vui vẻ quên mất mệt nhọc đi bộ 2000 bước hôm qua.
Cúi đầu nhìn túi, suy nghĩ một lát số dư trong thẻ, cô quyết định - đi xe bus về phòng trọ.
Về mở laptop, ngày đầu tiên truyện lên bảng, lượt xem tăng lên cũng không tồi.
Tiếp tục gõ chữ, lại là một ngày vượt mức hoàn thành, tin tưởng nếu có điều hòa, hiệu suất sẽ càng cao.
[Này chẳng phải là cuộc sống cá mặn bơi lội mà ta chờ đợi sao? Bộ xuyên nhanh này thành tích mà tốt một chút, sang năm ta càng có động lực từ chức.]
Không nhịn được muốn hát "Hôm nay là ngày đẹp trời."
Buổi tối nhận được báo cáo hàng ngày từ Lưu Dương, Lộ Nam hết sức thoải mái "bắt chước" ra một phần tương tự, hơn nữa còn gửi tin nhắn cho Trần Lộ: "Chị Lộ, ngày mai chị dẫn em theo nhé (∩_∩)".
Nhận được Trần Lộ trả lời: "Ngày mai chị định tới Nhà tiêu thụ, vị trí ở CBD, tòa nhà Romon, tầng 25, 2501, buổi sáng 10h, gặp ở cửa tòa nhà, được chứ?"
"Được chị Lộ, ngày mai gặp."
Quả thực không thể tốt hơn!
Dù sao từ phòng trọ tới CBD giá taxi chỉ là giá lăn bánh, cô thậm chí có thể 9h30 mới dậy - đương nhiên chỉ đùa thôi, thời gian sít sao như thế rất dễ tới muộn, sai lầm cấp thấp như vậy không thể được.
...
Trần Lộ phụ trách Nhà tiêu thụ là thương mại Green, là một công ty thương mại quy mô vừa và nhỏ.
Lộ Nam đi theo Trần Lộ vào, đã bị lễ tân dẫn tới văn phòng giám đốc, trong văn phòng ngồi một người đàn ông trung niên, đang gọi điện thoại, nhìn thấy nhóm người Trần Lộ liền khẽ gật đầu tỏ vẻ chào hỏi.
Lễ tân mang đến hai ly nước, sau đó đóng cửa ra ngoài.
Vị giám đốc kia trò chuyện thêm vài phút mới đặt điện thoại xuống, quay lại chào hỏi Trần Lộ: "Tiểu Trần à, Hướng tổng chỗ các cô lâu lắm không đến nhỉ."
Trần Lộ nhoẻn cười: "Dạo này phòng làm việc đang bận tài trợ rượu cho hội nghị và tiệc rượu học lên, tạ sư, hơn nữa tháng sau chúng tôi còn phải tiến hành thăm hỏi bộ đội, Hướng tổng rất bận."
Người đàn ông hừ một tiếng, kêu: "Vậy sao.
Tôi nghe nói Hướng tổng đi công tác về rồi, một bữa cơm chắc là hẹn được đi.
Bằng không để tôi nói chuyện với giám đốc Vương trước."
Trần Lộ nhấp môi, cô cũng chỉ là con tôm nhỏ, làm sao dám trả lời thay Hướng tổng.
Lộ Nam ở bên cạnh đóng vai trong suốt, im lặng ăn dưa: "A đã hiểu, Nhà tiêu thụ này quả nhiên là không giữ được."
"Như vậy đi, công ty chúng tôi dạo này cũng rất bận, không có người đi kiểm kho.
Không kiểm kho, số liệu tiêu thụ nửa năm không có, làm sao hồi khoản? Cô nói xem, Tiểu Trần?" Giám đốc trung niên tựa hồ vô tình hỏi.
Liên quan tới hồi khoản, Trần Lộ chỉ có thể nương theo trả lời: "Giám đốc Nghê, hôm nay tôi với đồng nghiệp cũng vừa hay rảnh rỗi, để chúng tôi giúp các vị kiểm kê một chút là được."
Giám đốc Nghê gật đầu: "Cũng được, tôi gọi lễ tân dẫn các cô tới nhà kho."
...
Nhà kho đương nhiên không ở trong tòa nhà, lễ tân đưa Trần Lộ và Lộ Nam bắt xe tới.
Trên đường, Tràn Lộ hàn huyên với lễ tân, muốn hỏi thăm tin tức, nhưng hiển nhiên công ty thương mại Green trên dưới đều bất mãn với văn phòng thành phố Hải Lâm.
Lễ tân cười khẩy: "Suốt ngày bảo chúng tôi giữ hàng, còn không giúp đỡ bán ra.
Bây giờ trong kho toàn là rượu của các cô.
Ưu đãi ban đầu cũng không làm được, lão tổng chúng tôi khẳng định không hài lòng nha..."
Trần Lộ nghe mà khó xử.
Lộ Nam thì nghe say sưa.
Đến nhà kho thương mại Green, Lộ Nam mới phát hiện vị lễ tân tiểu thư này không hề khoa trương, bên trong chất đống rượu Hài Hòa của Nguyên Xuyên - là sản phẩm mới hai năm gần đây mới đưa ra thị trường, cũng là loại rượu mà mấy hôm trước Vương Hiểu Tuyết tài trợ cho hiệp hội Thư pháp.
Xếp chỉnh tề, kiểm kê cũng dễ dàng, một hộp sáu bình, rất nhanh tính ra giá trị rượu Hài Hòa trong nhà kho: tầm 1.470.000 tệ.
Đây mới chỉ là giá xuất xưởng, nếu tính theo giá bán lẻ thì tối thiểu phải tăng gấp đôi.
Mà theo như cô thám thính được từ Trần Lộ, tổng giá trị hợp đồng mà thương mại Green ký với văn phòng thành phố Hải Lâm hàng năm là rượu Hài Hòa 3 triệu, tiêu thụ toàn bộ các kênh (bao gồm: Đoàn mua, Ăn uống, Thương siêu, Danh yên tửu (thuốc lá và rượu), Lưu thông, thương mại Green đều có thể bày bán)..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...