Tần Nghiên hỏi xong liền biết câu hỏi này hơi lỗ mãng.
Mặc dù chị ta không biết mức lương của nhân viên tiêu thụ rượu, nhưng vị giám đốc Lộ này không phải nhân viên bình thường, cô ấy là giám đốc thành phố quản lý cả Hoa An, thu nhập theo năm không ít, cho dù chị ta mời chào cô ấy, cũng chưa chắc có thể đưa ra mức lương hài lòng.
Nghĩ tới đây, Tần Nghiên cười tiếc nuối, quay về chủ đề: "Giám đốc Lộ, cảm ơn cô đưa ra đề nghị quý giá này, chỉ có điều thời gian khẩn cấp, tôi bây giờ phải hành động luôn, nên tôi không nhiều lời nữa.
Tần Nghiên tôi ghi tạc trong lòng."
"Chị Tần khách sáo quá, có thể giúp chị là vinh hạnh của tôi." Lộ Nam nhìn đồng hồ, sắp 1h sáng: "Vậy tôi không quấy rầy chị nghỉ ngơi nữa."
Thấy Lộ Nam rời đi, Tần Nghiên ngại ngùng hỏi: "Giám đốc Lộ, cái kia, tư liệu cô vừa cho tôi xem, có thể gửi một bản cho tôi không..."
[Đương nhiên ta không quên.
Nhưng dù sao ta tốn hơn 1 tiếng sắp xếp, phân loại, tỏ ra kiêu ngạo không quá đáng đi? Chị lên tiếng xin, quý giá hơn khi tôi tự đưa chứ.]
Lộ Nam mỉm cười, hết sức hào phóng, nói: "Được, chị Tần đưa địa chỉ mail cho tôi, tôi gửi luôn cho chị."
Tần Nghiên nhìn thấy chữ gửi đi thành công, cười càng chân thành, liên tục khen ngợi: "Giám đốc Lộ ưu tú như thế này, ở bất kỳ ngành nghề nào đều sẽ sáng lên."
Tối nay, chị Tần nịnh hót có vẻ hơi nhiều, Lộ Nam hơi ngại nói: "Chị Tần đừng khen tôi nữa, tôi cũng muốn phim có doanh thu cao, Chương tổng và Điền tổng được tôi đề cử đầu tư mới hài lòng."
"Phải phải phải, chúng ta đây là song thắng." Tần Nghiên liên tục gật gù, Lộ Nam rời đi, chị ta không thèm tẩy trang nữa, lập tức mở máy tính vào mail, vừa đọc kỹ tư liệu ban nãy xem qua, vừa tính toán tỷ lệ thành công của phương án marketing này.
Phải, bây giờ Tần Nghiên nghĩ tới tỷ lệ thành công mà không phải tính khả thi.
Chị ta hết sức tán thưởng suy nghĩ và phân tích của Lộ Nam, hơn nữa cảm thấy hướng đi này rất đúng.
Tốn không nhiều, vì sao không thử?
Cái này chứng tỏ, chị ta làm việc xong chỉ có thể chợp mắt một chút.
Nhưng làm nghề như họ, thức đêm cũng là bình thường.
Đánh cược một lần! Liều mạng thôi!
Sau đó, Tần Nghiên pha cafe.
...
Động tác của Tần Nghiên rất nhanh, uống cafe thức tới 4h sáng mới ngủ, hơn 8h sáng lại bắt đầu gọi điện thoại tìm quan hệ, qua 4-5 tiếng nỗ lực, buổi trưa ngày 3/6 thành công bắt được các trường cấp 3 ở Ôn Tuy.
Chập tối cùng ngày, học sinh 3 trường cấp 3 Ôn Tuy từng nhóm tới rạp chiếu phim xem phim, đương nhiên ưu tiên học sinh lớp 12.
Cơm sáng và cơm trưa thành một bữa, Tần Nghiên tùy tiện ăn vài miếng, tiếp tục nghĩ cách.
Lúc này chị ta thật sự thấy biết ơn, cảm thấy "trời cũng giúp ta".
Một là, cảm ơn bối cảnh của "Chu kim sơn" ở cổ trấn Ôn Tuy, điều này khiến đoàn phim lấy cớ phát huy truyền thống văn hóa bản địa mà tặng vé cho các trường cấp 3 không bị đột ngột - những học sinh này là tương lai của tổ quốc, lãnh đạo trường và cục Giáo dục vẫn rất coi trọng, chẳng hạn như kiểu phim thanh xuân cũng không ổn, còn phim tình yêu? Khỏi phải nghĩ.
Hai là, cảm ơn Ôn Tuy có khu phim trường, chị ta có thâm niên trong nghề, quen biết nhiều lãnh đạo khu phim trường, tạm không bàn tới giao tình - giao tình của người trưởng thành xã giao không khó, chẳng hạn như trước kia chỉ là hời hợt, nhưng lần này nhờ họ hỗ trợ, liền biến thành giao tình thâm hậu! Khu phim trường Ôn Tuy là nhà giàu đóng thuế, từ điểm này, còn thật sự khiến Tần Nghiên mở ra quan hệ.
Thứ ba, cảm ơn sóng triều hô hào tăng lên chất lượng giáo dục mấy năm nay, cùng với quan điểm mà đa số trường cấp 3 trong tỉnh Kiềm Giang đều đồng ý "trước khi thi nên thả lỏng để điều chỉnh tâm trạng thí sinh" - Tần Nghiên nhớ tối qua giám đốc Lộ đã nói, mấy hôm trước khi thi ĐH, các lãnh đạo trường học và chủ nhiệm lớp cũng tìm mọi cách để học sinh ra khỏi phòng học, chỉ cần không chơi mấy trò phải vận động mạnh như bóng rổ, bóng đá...!là được.
Như vậy, trước khi thi xem một bộ phim.
Một bộ phim giảng giải về truyền thống văn hỏa bản địa, còn kiêm tác dụng ôn tập lịch sử cận đại, hiện đại trong nước, không phải quá phù hợp rồi ư?
Tần Nghiên buổi sáng thuyết phục người khác vẫn phải đọc theo tư liệu của giám đốc Lộ, nhưng tới buổi trưa thì đã thuộc nằm lòng.
Lời nói dối nói 100 lần còn có thể lừa người, huống chi Tần Nghiên nói theo lý lẽ.
Đạo diễn Du chỉ biết thêm trà rót nước nói với Hướng Bắc: "Lão Hướng, kịch bản của cậu cải biên tốt quá!"
Hướng Bắc cười e dè: "Lão Du, anh quay cũng khá lắm."
Được rồi, hai tên này bắt đầu tâng bốc lẫn nhau.
Thật làm Tần Nghiên chướng mắt, cổ họng chị ta khản đặc: "Đừng đùa nữa, mở danh bạ các cậu ra, xem có quen biết ai ở Hoa An, đều tìm ra đi."
Có lẽ bởi vì các trường cấp 3 ở Ôn Tuy đều đồng ý, nên Tần Nghiên nói tới việc bao rạp cho học sinh xem phim, những người phụ trách trong các huyện lân cận Hoa An về cơ bản suy nghĩ và thảo luận một chút, đều đáp ứng.
Đại khái làm theo nguyên tắc "anh xem, tôi cũng phải xem".
3h chiều, Hoa Tuyền, Duy Phổ, Ô Thành, tổng cộng 15 trường cấp 3 cũng đều nhận được vé xem phim, trong đó học sinh lớp 12 buổi tối 4/6 sẽ xem phim, học sinh lớp 10, 11 thì tạm hoãn vài ngày.
Chỉ là nội thành Hoa An thì hơi khó khăn.
Khó khăn ở Nhất Trung Hoa An, lúc Lộ Nam nêu ví dụ có nhắc tới trường trung học trọng điểm lợi hại này, khi Tần Nghiên tìm hiểu thành tích thi ĐH của họ, có phần ý của Túy Ông không phải ở rượu.
Trường học kiểu này sẽ không thích tài trợ như thế này.
Bởi vì có quá nhiều nhà tài trợ tới cửa cung cấp đồ dùng học tập, đồ dùng thể thao cho học sinh của họ, hàng năm những cựu học sinh xuất sắc quyên tặng sách báo, thiết bị dạy học cũng rất nhiều.
Không nói khoa trương thì, Nhất Trung Hoa An thông thường có những hoạt động như hội xuân, đại hội thể thao..., các công ty muốn tài trợ cho họ nối liền không dứt.
Càng khỏi cần nói tới thi ĐH hàng năm, tài trợ văn phòng phẩm cho thí sinh trường này, phải sát ra trùng vây mới vinh dự đạt được tư cách tiêu tiền, sau đó thống nhất cung cấp ba lô, bút chì 2B, bút mực nước, cục tẩy, thẻ đựng thẻ thi, túi trong suốt đựng văn phòng phẩm...
Cho nên một bộ phim tầm thường, thật không thể tác động tới lãnh đạo Nhất Trung Hoa An.
Không phải bọn họ không đồng tình với quan điểm kết hợp học hành và nghỉ ngơi này.
Trái lại, lãnh đạo trường còn lễ phép nói: "Trường tôi có đại lễ đường, phòng học ba bậc thang, phòng thể thao cũng có thiết bị, muốn xem phim, hoàn toàn có thể xem trong trường."
Tần Nghiên thật sự hết cách, đành nhờ Lộ Nam, người hỗ trợ đưa ra phương án này: "Giám đốc Lộ, sáng sớm nay tôi liên hệ với Nhất Trung Hoa An, nhưng họ không đồng ý.
Ngài xem, nên làm thế nào? Ngài cư trú ở Hoa An, nhất định có nhiều mối quan hệ ở đây hơn tôi, tôi cũng hết cách rồi, mới hỏi ngài." Có việc muốn nhờ, thái độ của Tần Nghiên chuyển biến lớn.
Chuyện này không khó khăn mấy với Lộ Nam, gần như nháy mắt cô nghĩ tới hai biện pháp.
Suy xét tới trình tự công việc và nhân tình qua lại, Lộ Nam không sử dụng quan hệ của văn phòng, mà đề nghị Tần Nghiên: "Chị Tần đi tìm Chương tổng đi."
Thú thật, Tần Nghiên hơi sợ Chương Kỳ, chị ta năn nỉ Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, tôi đang ở nội thành Hoa An, có thể phiền cô đi gặp Chương tổng với tôi không, dù sao cô hiểu phương án kế hoạch, cũng quen thuộc với Chương tổng hơn.
Bây giờ thời gian gấp quá, việc lại nhiều, phải giải quyết mau chóng."
"Chị Tần tới chỗ tôi đi." Lộ Nam thông báo địa chỉ, rồi nói: "Tôi gọi cho Chương tổng đã."
Chương Kỳ làm việc mạnh mẽ quyết đoán, nếu sẵn sàng hỗ trợ, một cuộc điện thoại là giải quyết xong.
Nếu anh ta không muốn tốn tinh lực, vậy ngồi trong văn phòng anh ta 3 tiếng cũng không có tác dụng.
Dù sao thời gian gấp gáp, thời gian tới đó, đủ Lộ Nam gọi 18 cuộc điện thoại rồi.
Chương Kỳ nhận được điện thoại của Lộ Nam, nghe cô đơn giản tóm tắt từ đầu tới đuôi và chuyện Tần Nghiên muốn nhờ, cười bảo: "Đương nhiên, doanh thu phim cao cũng có lợi cho nhà đầu tư như tôi.
Để tôi nghĩ cách, nửa tiếng nữa trả lời cô."
Lộ Nam nghe thấy Chương Kỳ nói ra thời gian trả lời chính xác, liền biết ổn thỏa.
Quả nhiên, 25p sau, điện thoại của Lộ Nam vang lên.
Tần Nghiên chạy tới mắt sáng lấp lánh nhìn Lộ Nam, nghe thấy cô ấy nói: "Chương tổng không hổ là Chương tổng.
Chị Tần bây giờ đang ở cạnh tôi, ngài đưa phương thức liên lạc của trường học cho chị ấy là được."
Với nhân mạch và quan hệ của Chương Kỳ ở nội thành Hoa An, cuối cùng chạng vạng 5h xác định, hôm sau cũng chính là chiều 4/6, Nhất Trung Hoa An tổ chức cho học sinh lớp 12 tới rạp xem "Chu kim sơn."
Tần Nghiên gặm được khối xương cứng này, các lãnh đạo Nhị Trung, Tam Trung, Tứ Trung, Ngũ Trung, Lục Trung vốn đang quan vọng toàn bộ đều gật đầu đồng ý.
Trong ngày 4/6, toàn bộ học sinh lớp 12 ở Hoa An đều xem qua "Chu kim sơn".
Ngày 7-8/6 là ngày thi ĐH.
Thông thường ngày 20 cùng tháng hoặc chậm hơn vài hôm sẽ có kết quả, nhưng những thí sinh điểm cao thường sẽ được công bố trước, các trường top đầu cũng tranh thủ thời gian cướp người.
Đương nhiên, đây là chuyện mà thí sinh thi ĐH, phụ huynh và trường học đều chú ý.
...
Nhóm Tần Nghiên đuổi kịp trước 5/6 để tất cả học sinh lớp 12 Hoa An đều xem phim, sau đó chờ thi ĐH kết thúc, tìm ra đề thi tổng hợp ban Văn của tỉnh Kiềm Giang, sau đó mời chuyên gia sử học tìm ra bộ phận trùng hợp với thời gian trong phim liên quan tới câu hỏi.
Không tìm không biết, vừa tìm liền dọa nhảy dựng, tuyến thời gian, sự kiện lớn trong phim có thể trực tiếp liên hệ với câu hỏi trong bài thi là 10 điểm, còn gián tiếp liên hệ thì cũng tầm 10 điểm.
20 điểm! Đối với thí sinh thi ĐH có ý nghĩa thế nào?
Tần Nghiên phản ứng nhanh: "Mau tìm người viết bản thảo, trình độ cao chút.
Đầu đề giám đốc Lộ từng nêu ví dụ xem qua chưa? Viết đủ loại phong cách cho tôi! Tìm người đăng lên các trang mạng xã hội cho tôi!"
Phương án marketing này hiển nhiên hết sức mới lạ, bản thảo, cảm nhận sau khi thi tới tấp hiện ra, mọi người đều chỉ cho rằng là trùng hợp.
Dân mạng cũng đăng bài hùa theo, thu hút sự chú ý của mọi người.
Một loạt hành động này, dù không thể để phim bùng nổ, nhưng suất chiếu tăng mạnh hơn tuần đầu.
Theo thống kê, bộ phim chiếu hơn 10 ngày, doanh thu phá 10 triệu.
Với xu thế này, phim chiếu một tháng, có lẽ sẽ đạt mốc doanh thu 30 triệu.
Nghe không tệ? Nhưng thực ra vẫn lỗ.
"Chu kim sơn" trước sau được đầu tư chừng 12 triệu, nghĩa là doanh thu phòng vé phải 36 triệu mới coi như hồi vốn.
Chỉ là, so với "lý tưởng" trước kia của đạo diễn Du, tốt hơn nhiều rồi, chưa biết chừng chiếu hơn 1 tháng, lại có thể đạt được thành tích hồi vốn không lỗ.
Có thể nói là thành tích tốt trong mấy năm gần đây.
Tất cả điều này, Tần Nghiên bây giờ đều không quá quan tâm, dù sao không phải chưa từng thấy doanh thu kém cỏi, tốt hơn dĩ vãng một chút có gì lạ chứ.
Chị ta muốn biết hơn là: năm nay ban Chọn của Nhất Trung thi thế nào? Hoặc giả, Trạng Nguyên tỉnh Kiềm Giang, đặc biệt là Trạng Nguyên ban Văn, có phải tới từ Nhất Trung Hoa An không.
Chị ta quan tâm cái này còn hơn cả doanh thu phòng vé.
Cái này khiến Lão Du lạc quan mù quáng bắt đầu lo lắng hỏi Hướng Bắc: "Lão Hướng, chẳng lẽ chị Tần có đứa con nào năm nay thi ĐH mà chúng ta không biết?"
"Thế mà cũng nói được, sao anh không làm biên kịch đi." Hướng Bắc vô ngữ.
"Tôi muốn, nhưng cậu cũng biết đấy, tôi không am hiểu viết văn.
Dạo này tôi tìm được một câu chuyện khá lắm, đáng tiếc..." Lão Du còn chưa dứt lời, điện thoại của Tần Nghiên bỗng vang lên.
"...Gì? Tốt lắm!" Giọng nói của chị ta bỗng cất cao, sau đó phát ra tiếng cười vui sướng nhất từ trước tới giờ: "Tốt, thật là một tin tức không thể tốt hơn.
Cảm ơn ngài thông báo."
Tần Nghiên được như mong muốn, nói một sọt lời hay.
Cúp máy, để chắc chắn, chị ta liên lạc với lãnh đạo Nhất Trung Hoa An, vừa mở miệng liền chúc mừng.
Đối phương quả nhiên cười vui vẻ, giữa lúc nói chuyện cũng chứng thực Trạng Nguyên ban Văn của tỉnh năm nay tới từ trường họ.
Sau đó, chính là người chuyên nghiệp làm chuyện chuyên nghiệp.
"Người viết bản thảo và quảng cáo cho chúng ta đâu rồi? Gọi đi, lại có việc rồi?"
"Nhà của Trạng Nguyên ĐH ở đâu? Được rồi, tôi tự đi!"
Tần Nghiên bước chân như bay thầm nghĩ: phương án của giám đốc Lộ thật tuyệt diệu.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, tính toán tới cực hạn, mà chuyện diễn ra cũng giống hệt những gì cô ấy sở liệu.
Bây giờ, vị Trạng Nguyên thi ĐH này, chính là phúc tinh của đoàn phim "Chu kim sơn" chúng ta - không không không, phải nói, giám đốc Lộ mới là phúc tinh của chúng ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...