Hồng Lập Quân ngẩn ra, rồi cười hết sức sảng khoái, quay sang bảo Ngô Khắc Thành: "Giám đốc Ngô, anh nghe xem, giám đốc Lộ cũng đánh giá rất cao rượu Lệnh Dương đấy."
"Hồng tổng đừng giễu cợt tôi, tôi nghe nói giám đốc Lộ xuất thân sinh viên ĐH, làm sao giống những nhân viên tiêu thụ không trường lớp như chúng tôi." Ngô Khắc Thành cười mỉa, mặc kệ Lộ Nam là thật hào phóng hay giả hào phóng, lời ăn tiếng nói ban nãy quả thật đúng mực, không thể bắt bẻ.
Ngô Khắc Thành tư tâm tự hỏi, bây giờ hắn ta cũng chưa chắc có thể khách quan đánh giá sản phẩm của đối thủ, đặc biệt là, hắn ta xấu hổ thừa nhận, hắn ta kỳ thực nghèo nàn tính từ miêu tả vị rượu tương hương - có thể nói một câu uống ngon là hết mức, không thể hạ bút thành văn như Lộ Nam, nói năng êm tai.
Nghĩ tới mình từng này tuổi rồi, vẫn phải rót rượu, cười làm lành với người khác trên bàn tiệc.
Trong lòng Ngô Khắc Thành bỗng chịu phục: nghĩ xem, cô ta trẻ tuổi lại là phụ nữ, lại có thể trở thành giám đốc một thành phố, quả nhiên có tài năng.
Nhưng điều này cũng không thể che giấu sự thật Nguyên Xuyên và công ty ta là đối thủ cạnh tranh.
Hắn ta nghĩ bụng: ta và giám đốc Lộ không quen biết từ trước, cũng không có cũ oán, nhưng ai bảo thị trường Hoa An chỉ lớn từng này, muốn khai thác Nhà tiêu thụ mới, khó tránh khỏi chạm trán, nếu lần đầu đụng phải ta đã thất bại bởi một tân nhân mới tốt nghiệp ĐH chẳng bao lâu, vậy thể diện của ta để đi đâu?
Nếu Lộ Nam biết suy nghĩ của Ngô Khắc Thành, ước chừng, chỉ có thể châm nến cho hắn ta: người anh em này, tới giờ đều không làm rõ tình huống.
Xưởng và Nhà tiêu thụ là quan hệ lựa chọn song phương, không phải một phương cố gắng là có thể đạt được hợp tác.
Hơn nữa, hiện nay trong ngành rượu, lượng tiêu thụ hàng năm chỉ thấp hơn quốc tửu, Nguyên Xuyên và Lệnh Dương đúng là đối thủ cạnh tranh, nhưng không chứng tỏ những xưởng rượu hạng hai khác trong ngành không có cảm giác tồn tại nào.
Nếu trong mắt chỉ có thể thấy đối thủ, không nhìn thấy quốc tửu ngoài tận dụng vinh quang trước kia nỗ lực đẩy mạnh hệ liệt Bạch sứ, còn cố gắng chiếm lĩnh thị trường thông qua những loại rượu giá thấp khác, cùng với những xưởng rượu hạng hai đập tiền quảng cáo bằng tiền tươi thóc thật, phong phú sản phẩm, nghiên cứu phát triển sáng tạo những loại rượu xuất sắc trong tầm giá vừa và cao khác, như vậy, từ trên xuống dưới Lệnh Dương vẫn giữ ánh mắt thiển cận với rượu Nguyên Xuyên, sẽ chỉ dẫn tới xưởng rượu này càng lúc càng mất nhiều thị phần trên thị trường.
[Tiêu thụ, từ trước tới nay đều là lấy công làm thủ, không tiến tắc lùi.]
[Đương nhiên, kỳ thực hiện tại Nguyên Xuyên cũng đang phạm sai lầm tương tự.
May mà sau này kịp thời chỉnh đốn...]
Lộ Nam nghĩ trong lòng những thứ này, ngoài miệng lại không tỏ ra hiếu thắng như trước, chỉ khiêm tốn nói: "Giám đốc Ngô quá khen, luận trình độ thâm niên trong nghề, tôi quả thật không bằng các vị đang ngồi đây.
Nhưng Nguyên Xuyên là nơi rất tốt, luận chuyên nghiệp, Hồng tổng có thể cho tôi đạt tiêu chuẩn rồi chứ?"
Hồng Lập Quân cười hài lòng: "90 điểm."
Nói tới đây, Lộ Nam biết, bữa tiệc tối hôm nay, Nguyên Xuyên ít nhất đã giành được ưu thế quá nửa.
Cho dù Ngô Khắc Thành hữu ý vô tình nhắc nhở Hồng tổng, nói rằng cô chẳng qua là tân nhân mới tốt nghiệp ĐH, ám chỉ Lộ Nam e rằng không thể làm việc lớn, nhưng, hắn ta nói những lời này, kỳ thực cũng không có tác dụng gì.
Bởi vì, tai nghe là hư, mắt thấy là thực.
Mọi người đều thấy, vị nữ giám đốc Nguyên Xuyên này mặc dù trẻ măng, mặt non choẹt tới có thể bóp ra nước, nhưng ánh mắt, thần thái, ngôn ngữ và cử chỉ hành vi của cô ấy không một không chứng tỏ rằng, người thanh niên này, người thanh niên mới ra xã hội này, chiếm lĩnh đủ loại ưu thế, quả thật trời sinh phù hợp làm tiêu thụ.
Cửa hàng trưởng của Danh Tửu Thế Gia ban nãy buột miệng khen ngợi trong lòng thầm nhủ: vị giám đốc Lộ này cho dù không phải nhậm chức ở Nguyên Xuyên, mà ở công ty rượu khác, hoặc không làm rượu, mà tùy tiện bán cái khác, chỉ sợ cũng có thể khiến người nghe hào hứng.
Thật là giỏi giang, nếu ta là Hồng tổng, khẳng định chọn Đặc Khúc của Nguyên Xuyên ngay.
Cửa hàng trưởng quả không hổ là tâm phúc của Hồng tổng, ông ta đang nghĩ y hệt những gì Hồng Lập Quân suy nghĩ.
Hồng Lập Quân không thể không thừa nhận, chiều hôm qua mắc phải sai lầm trông mặt mà bắt hình dong.
Như hiện tại, Đặc Khúc của Nguyên Xuyên quả thật không có quá lớn khác biệt với Đặc Khúc của Lệnh Dương, nhưng, nếu so nhân viên xưởng, thì vị giám đốc Lộ này giỏi giang hơn nhiều so với Ngô Khắc Thành.
Ông ta có thể lăn lộn tới hôm nay, bằng vào bá đạo và sự tàn nhẫn, nhưng cũng không thể thiếu khéo đưa đẩy.
Mặc dù trong lòng đã thiên vị, nhưng không tính quyết định ngay hôm nay.
Hôm nay đã là buổi phẩm rượu, như vậy không liên quan tới những chuyện như chiêu thương, ký Nhà tiêu thụ, Hồng Lập Quân bảo mọi người phẩm rượu, nói với 3 vị cửa hàng trưởng: "Cố gắng học hỏi từ giám đốc Lộ, đừng để sau này giới thiệu với khách, chỉ biết nói uống ngon, uống ngon lắm, phải biết ngon như thế nào."
Lộ Nam không hẳn muốn gây nổi bật, nhưng cô nghiễm nhiên đã trở thành người xuất sắc nhất trong tiệc rượu hôm nay.
Cửa hàng trưởng của Danh Tửu Thế Gia còn cố ý đổi chỗ với Hoàng Đạt Phương, thỉnh giáo giám đốc Lộ: "Như vậy Đặc Khúc 3 năm, 6 năm và 9 năm khác biệt ở chỗ nào? Giám đốc Lộ cô biết đấy, có khách kỳ thực trong lòng rất để tâm giá cả, nhưng chúng tôi cũng không thể nói thẳng là "chọn cái rẻ hơn đi", nghe rất đắc tội người khác.
Cho nên, tôi muốn hỏi một chút, nếu muốn đề cử cho khách hàng chủng loại rượu mới ủ, giá cả thấp, phải nói thế nào cho phù hợp? Nghe có vẻ rất chuyên nghiệp ấy."
Cửa hàng trưởng ở cửa hàng tổng vừa hỏi xong, hai vị cửa hàng trưởng chi nhánh cũng ló đầu nghe.
Bên cạnh Lộ Nam tạm thời bao quanh không ít người.
Đây thực ra không phải vấn đề khó trả lời, Lộ Nam biết, mỗi xưởng rượu đều sẽ mời đoàn đội phẩm rượu sư và chuyên gia soạn sẵn bản thảo, miêu tả đặc tính sản phẩm của mình vô cùng đẹp đẽ - nhưng đối với nhân viên tiêu thụ thì quá dài dòng phức tạp, không dễ nhớ.
Cho nên cửa hàng trưởng Danh Tửu Thế Gia hỏi vấn đề, trung tâm vẫn nằm ở nhân viên tiêu thụ liệu có hiểu biết thấu triệt với sản phẩm không.
Nếu như mỗi sản phẩm đều nhớ nằm lòng, như vậy có thể làm được lúc khách hàng dò hỏi thoăn thoắt kể ra, tài giỏi có thừa.
Nhưng, nhân viên tiêu thụ trong ngành này trình độ văn hóa thường tương đối bình thường, rất khó làm được tiêu chuẩn như trên.
"Quản lý Mã hỏi việc này, kỳ thực là một bộ phận trong nội dung đào tạo hàng ngày của xưởng với nhân viên phía Nhà tiêu thụ.
Nhưng không sao, Danh Tửu Thế Gia có bày bán rượu Nguyên Xuyên, để về sau tôi gửi mấy bản tài liệu huấn luyện chính thức cho anh, nếu hiểu rõ tư liệu - loại rượu khác khó nói, chứ rượu của Nguyên Xuyên, thì nói theo sách đủ rồi." Lộ Nam mỉm cười nói.
Nhìn tài liệu buồn tẻ lắm, quản lý Mã không phải chưa xem qua, trong cửa hàng rượu có cả trăm quyển, mấy chục xưởng rượu gửi tài liệu, có những quyển tới giờ còn đang phủ bụi trong nhà kho.
Nhìn sách vở làm sao rõ ràng như nghe giám đốc Lộ giảng giải.
Hồng Lập Quân đưa tay gõ bàn: "Lão Mã, các anh làm việc để ý chút.
Nhìn xem, giám đốc Lộ còn chưa ăn được mấy miếng, đã bị các anh quấn lấy hỏi nọ hỏi kia.
Muốn thỉnh giáo, không biết tỏ ra khiêm tốn à? Trao đổi cách thức liên lạc, rồi nghiêm túc mời cô ấy tới cửa hàng giảng giải một chút."
Lời này vừa ra, Hoàng Đạt Phương quay sang nhìn Tiểu Hồ đang mặt mũi đỏ bừng, trong mắt họ đều không che giấu nổi vui sướng.
Bữa tiệc tối này kết thúc chừng gần 10h, Hồng Lập Quân là chủ nhân, khẳng định phải hỏi khách khứa ra về thế nào, có cần sắp xếp xe không.
Đương nhiên, người của Nguyên Xuyên và Lệnh Dương đều biết đây là khách sáo, cảm ơn rồi tới tấp biểu thị ra về rất thuận tiện.
Lộ Nam đợi người lái thay, Hồng Lập Quân lại gần cô: "Không biết giám đốc Lộ hôm nào rảnh, trở lại chỗ chúng tôi ngồi xuống."
"Tôi bất kỳ lúc nào cũng được, xem Hồng tổng thôi."
Hồng Lập Quân suy nghĩ giây lát, nói: "Vậy sáng mai? À phải rồi, mai là Chủ Nhật..." Nói rồi tỏ ra hơi tiếc nuối.
Lộ Nam cười hỏi ngược lại: "Hồng tổng là người chăm chỉ làm việc nhiều năm, ngài nói xem, bàn chuyện làm ăn đâu cần quan tâm là hôm nào trong tuần.
Ngài hỏi một chút quản lý Hoàng và Tiểu Hồ, nếu ngày mai có thể tới cửa hàng ngài, họ vui hay không?"
Hai người Hoàng, Hồ còn kính nghiệp hơn cả diễn viên phụ, gật đầu như đảo tỏi: "Vui chứ! Vinh hạnh lắm!"
Hồng Lập Quân buồn cười, thầm nhủ: công ty Nguyên Xuyên này, nhân viên đều rất thú vị.
Bên này đang nói đùa, bên kia Lệnh Dương càng hiu quạnh.
Cho dù trong lòng vừa chua vừa khổ, Ngô Khắc Thành vẫn dẫn thủ hạ tới, tạm biệt Hồng tổng, Lộ Nam.
Hồng Lập Quân nắm tay với hắn ta, nói vài câu khách sáo.
Ngô Khắc Thành suy nghĩ, cho dù Danh Tửu Thế Gia không làm Nhà tiêu thụ của Lệnh Dương, nhưng trong cửa hàng họ vẫn bày bán rượu Lệnh Dương, lượng tiêu thụ cũng khá, liền tươi cười nóng bỏng như cũ: "Cảm hơn hôm nay Hồng tổng chiêu đãi, còn để tôi quen biết giám đốc Lộ ưu tú thế này.
Giám đốc Lộ, tôi phải học hỏi cô, bằng không giống tục ngữ nói, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước thì chết trên bờ cát."
Nói thật, Ngô Khắc Thành không phải giám đốc thành phố đầu tiên nhận ra điều này, hắn ta không biết là, đối thủ cũ của hắn - Lão Lưu vừa chuyển đi năm ngoái, đã từng cảm khái trong lòng như vậy.
Lộ Nam không quan tâm lời chua lòm của Ngô Khắc Thành, ngược lại chân thành nói: "Giám đốc Ngô hành nghề nhiều năm, vẫn có rất nhiều chỗ để tôi học tập."
Hoàng Đạt Phương đứng cạnh nghe, trong lòng bội phục: giám đốc Lộ quả thực nghiêm trang nói dối, học Ngô thối mồm cái gì? Miệng thối ư?
Nhưng, mọi người đều là người trưởng thành, còn cần lăn lộn trong vòng rượu trắng không quá lớn của Hoa An, vẫn phải nể mặt nhau.
Lộ Nam nói vài câu khách sáo, Ngô Khắc Thành cũng thở dài một hơi, chân thành nói: "Đừng nhắc tới thâm niên, chúng ta làm nghề này, xem là thành tích.
Dù sao kiểu người quê mùa như tôi, ở phương diện phẩm rượu, bình luận rượu quả thật không bằng cô."
Dọc đường ngồi taxi về nơi ở, Hồ Duyệt Khánh cuối cùng có cơ hội mở miệng hỏi Hoàng Đạt Phương: "Quản lý Hoàng, sao về sau giám đốc Lộ lại khách khí với người của Lệnh Dương thế?"
Hoàng Đạt Phương cười bí hiểm: "Cậu thì hiểu gì? Đó gọi là giặc cùng đường chớ truy." Lợi ích thực tế đã đạt được, nhường đối phương vài phần thì đã sao?
[Giám đốc Lộ làm việc cứng cỏi đanh đá, nhưng có nghĩa khí.
Ta cảm thấy, ta theo đúng lãnh đạo rồi.
Như vậy, năm nay sẽ có "thịt" ăn nhỉ?] Hoàng Đạt Phương cá mặn lâu năm trong lòng còn sinh ra vài phần chờ mong.
...
Lộ Nam trở lại nơi ở, tắm nước nóng, sau đó nằm trên giường, hồi tưởng buổi tiệc lúc nãy, không phát hiện có sơ suất gì lớn, bèn đi ngủ.
Ngày mai còn có một trận đánh nữa.
Sáng hôm sau 10h, Lộ Nam dẫn theo Hoàng Đạt Phương và Hồ Duyệt Khánh đang chờ cô ở dưới văn phòng thành phố: "Hiếm khi Chủ Nhật còn phải tăng ca, chiều mai cho hai anh tự do hoạt động."
Hoàng Đạt Phương và Tiểu Hồ hoan hô một tiếng.
Cô nói với Tiểu Hồ: "Hôm nay cậu để ý xem, để ý học, quản lý Hoàng sẵn sàng để cậu chạy thị trường huyện xung quanh, là cho cậu cơ hội, không được phụ lòng tốt của anh ấy."
Hồ Duyệt Khánh gật đầu, cậu ta biết, cấp trên của mình vừa lười vừa tham, nhưng so với quản lý kênh phân phối khác, thật sự khá hơn nhiều.
Giống như Tiền Hâm, rõ ràng vào làm trước, nhưng bởi vì Lý Tử Hằng là họ hàng với quản lý Lý Bân, liền không tới lượt Tiền Hâm phụ trách Nhà tiêu thụ.
Hoàng Đạt Phương bị khen ngợi còn hơi xấu hổ, cứng nhắc chuyển đề tài, đương nhiên đây cũng là điều anh ta thật sự muốn biết: "Giám đốc Lộ, cô bảo Danh Tửu Thế Gia sẽ ký hợp đồng bao nhiêu với chúng ta?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...