Tàn thuốc rơi lả tả xuống đất, trong lòng Trình Nguyên vẫn rất không thoải mái, không còn được kề bên Cố Diễn khiến cảm giác của hắn buồn bực tận cùng, hắn mở cửa xe ra.
Cố Diễn và Nhiễm Thiên đến ga tàu lửa là lúc 3 giờ, ngồi ở sảnh nghỉ ngơi đợi một lúc, liền bắt đầu soát vé, soát xong vé thì hai người lên tàu hỏa sau vài phút.
Chỗ hai người mua đều là giường bên dưới, hai giường đối diện nhau, tầng trên Nhiễm Thiên là một đôi vợ chồng, còn trên Cố Diễn là hai thanh niên một nam một nữ, không rõ quan hệ.
Cố Diễn lên xe liền bắt đầu ngủ bù ngay, tối hôm qua dục vọng của Trình Nguyên tựa như động không đáy, hai người quần nhau đến rất muộn mới ngủ.
Tỉnh lại sau khi ngủ đã là bảy tiếng trôi qua, bữa tối trên tàu hỏa được lựa chọn đều là mì, dù sao thức ăn nhanh ở đây thật sư không dám khen tặng, Nhiễm Thiên đã ăn rồi, còn giúp mua cho Cố Diễn bát mì với khẩu vị khá yêu thích, Cố Diễn tỉnh giấc thì trực tiếp cầm đũa ăn ngay.
Ăn mì xong, Cố Diễn ngồi bên cửa sổ, lấy điện thoại di động ra vừa sạc pin vừa chơi game rắn tham ăn, cậu phát hiện có vài chục tin nhắn, đều là của Trình Nguyên.
Cố Diễn mở từng tin từng tin, ngoại trừ hỏi thăm cậu lên xe chưa, những tin khác toàn phí lời liên miên lải nhải, cậu bất đắc dĩ bấm trả lời Trình Nguyên, báo với người kia mình vừa ăn xong bữa tối, dự tính sáng sớm mai sẽ đến nơi.
Bên kia Trình Nguyên đáp trả tin nhắn ngay sau một giây, hỏi Cố Diễn ăn gì.
Cố Diễn trả lời ăn mì.
Nói về Trình Nguyên, sau khi Cố Diễn đi rồi, hắn lái xe thẳng đến một khách sạn 5 sao sở hữu của mình, bảo chủ khách sạn gọi đầu bếp giỏi nhất ra gặp hắn.
“Dạy tôi nấu ăn.” Trình Nguyên nói một câu nhẹ nhàng, thiếu chút nữa làm tròng mắt bếp trưởng rơi xuống đất.
‘Thấy thế nào cũng không giống Nguyên thiếu đang nói đùa, hay là lỗ tai mình xảy ra vấn đề?’ Bếp trưởng lau mồ hôi, lặng lẽ suy nghĩ.
“Đừng khiến tôi phải lặp lại lần hai.” Trình Nguyên cau mày, hơi mất kiên nhẫn, hắn vốn không phải người kiên nhẫn, hơn nữa phía trước còn có hai mươi mấy ngày không cách nào tiếp xúc Cố Diễn, cả người không nhịn được bắt đầu sốt ruột, tựa như thùng thuốc súng chỉ cần một mồi lửa là nổ tung.
Lần này bếp trưởng xác định lỗ tai mình không có vấn đề, Nguyên thiếu cũng không phải nói giỡn, rõ ràng đối phương cực kỳ nghiêm túc.
“Nguyên thiếu ngài muốn học món gì?” Bếp trưởng hỏi.
“Món ăn thường ngày ở nhà, thiên về thủy sản, còn món lẩu nữa.” Trình Nguyên hầu như không suy nghĩ nói ra đáp án ngay, đây là hắn đã sớm chuẩn bị trong đầu.
Nghe vậy bếp trưởng nơm nớp lo sợ dẫn Trình Nguyên vào một nhà bếp đơn độc, bắt đầu dạy nấu ăn cho Trình thiếu gia.
Trình Nguyên hoàn toàn tập trung, bếp trưởng hướng dẫn món đầu tiên rất đơn giản, đậu hủ chiên giòn.
Sau khi lãng phí n miếng đậu hủ, Trình Nguyên mới miễn cưỡng chiên thành công, bếp trưởng lại dạy hắn món ăn tiếp theo.
Dù Trình Nguyên không phải là người kiên trì, nhưng ở lĩnh vực nấu nướng, hắn dốc toàn bộ hai trăm phần trăm chăm chú và nhẫn nại.
Học hơn ba giờ, Trình Nguyên từ bi buông tha bếp trưởng, hắn tháo tạp dề ra, liếc nhìn điện thoại di động, một tin nhắn trả lời đều không có, hắn buồn bực cất điện thoại đi, vào thang máy xuống bãi đậu xe dưới hầm.
Mỗi lần nấu ăn thất bại khi nãy, hắn đều gửi tin nhắn cho Cố Diễn, nhưng một tin trả lời cũng không có.
Trình Nguyên nhíu mày, bắt đầu nghĩ ngợi Cố Diễn đang làm gì với cô nàng Nhiễm Thiên kia.
Luồng suy nghĩ vừa bắt đầu đã không thể dừng lại được, móng tay Trình Nguyên ghim chặt vào lòng bàn tay, hắn hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình cần yên tĩnh một chút, càng nghĩ hắn càng tin vào ‘suy đoán’ của mình.
Một cú điện thoại cắt đứt dòng suy tư của Trình Nguyên, hắn tựa hồ luống cuống tay chân lấy di động ra, nhưng hàng tên hiện trên màn hình không phải như hắn mong đợi.
“Nguyên thiếu, đến Noãn Dạ không?” Đầu dây bên kia là Lưu Giác.
“Ừ.” Hơi trầm tư một lúc, Trình Nguyên đồng ý, hiện tại hắn cần làm gì đó để dời đi sự tập trung, chẳng hạn như: uống rượu.
Sau khi đến Noãn Dạ, Trình Nguyên không hề nói lời nào, cứ cúi đầu nốc rượu, thỉnh thoảng trao đổi vài câu với bọn người Lưu Giác, những tên kia căng thẳng không dám liếc nhìn Trình Nguyên dù chỉ một lần.
Nói đến Lưu Giác, tuy rằng gã cứ tìm đường chết, nhưng rất hiểu cách làm người, chưa bao giờ chạm đến giới hạn của Trình Nguyên, còn về Lý Dương, cuộc chơi nào có Lưu Giác tất có hắn, cũng coi như bè đảng quen mắt của Trình Nguyên, hai tên này nói chuyện hắn sẽ đáp lại vài câu.
Trình Nguyên vừa uống rượu vừa liên tục lấy di động ra xem, cứ hai phút một lần, chỉ lo xung quanh ồn ào sẽ bỏ lỡ tin nhắn của Cố Diễn.
Cuối cùng tin nhắn hắn hằng chờ mong đã đến, Cố Diễn bảo rằng đang ăn mì bữa tối, mặt Trình Nguyên đen xạm lại, lẽ ra hắn phải đặt vé máy bay cho Cố Diễn không cần biết cậu có đồng ý hay không, nếu đi máy bay ít nhất lúc này đã sớm đến nơi, còn được cơm canh nóng hổi, chứ đâu phải khổ sở ăn mì trên tàu hỏa?
Cố Diễn nhìn Trình Nguyên trả lời tin nhắn dài thật dài, trọng tâm đơn giản là mì không tốt bla bla, giật giật khóe miệng, đối với cậu thỉnh thoảng ăn một lần thì đâu đến nỗi chết người.
Lại tán dóc vài câu với Trình Nguyên, biết được hắn đang ở Noãn Dạ, Cố Diễn cũng chỉ dặn dò một câu uống ít thôi, về nhà sớm một chút, đừng ở bên ngoài say xỉn quậy phá lung tung.
Trình Nguyên xem tin nhắn xong, lẳng lặng nhìn đến chai Martell trước mặt mình còn lại phân nửa, hắn đứng lên, nói vài lời với Lưu Giác rồi ra về.
Từ lúc Trình Nguyên nhìn điện thoại di động liên tục, Lưu Giác đã để ý, thấy đối phương rời đi, Lưu Giác cũng chỉ nở nụ cười hiểu chuyện, trong giới này gã đã gặp qua rất nhiều loại người, có hoa tâm, có vui chơi tùy tiện, bao gồm cả gã, quả thực nhiều không đếm xuể, nhưng Trình Nguyên thì hoàn toàn khác, tiêu chuẩn của Trình Nguyên trước giờ rất cao, hắn chưa từng để mắt đến ai, người lọt vào mắt hắn đã ít lại càng ít, sau khi nhận định Cố Diễn, hắn càng xem thường những người khác, gã hết sức tò mò, thứ tình cảm Trình Nguyên dành cho Cố Diễn rốt cục có thể kéo dài bao lâu.
Đến bãi đậu xe dưới hầm, Trình Nguyên do dự một lúc, hắn tựa vào cửa xe, nghĩ đến lời căn dặn của Cố Diễn, lấy điện thoại ra gọi một cú cho Tiểu Nghiêm, bảo đối phương lái xe.
Sau khi Trình Nguyên ngồi vào xe thì tiếp tục nói chuyện phiếm với Cố Diễn, từ lúc lên xe đến khi về nhà, đến khi Cố Diễn đi ngủ, chúc Cố Diễn ngủ ngon rồi, Trình Nguyên vẫn còn nán lại nói thêm vài câu tiếc nuối với cậu.
Trước khi Cố Diễn ngủ, cậu đặt đồng hồ báo thức lúc 6 giờ, tỉnh dậy thì mua hai ổ bánh mì và sữa chua, thay đổi vé, sau đó gọi Nhiễm Thiên.
Rung lắc một chút thì tàu hỏa dừng lại, hai người rời khỏi ga rồi bắt một chiếc taxi, nhà Nhiễm Thiên khá xa so với nhà Cố Diễn, dặn dò Nhiễm Thiên vài câu, Cố Diễn liền xuống xe, cậu kéo rương hành lý rảo bước đi trên con phố xa lạ mà có chút quen thuộc, Cố Diễn hít một hơi thật sâu, dựa theo trí nhớ cứ thế tiếp tục đi trên đường.
Thẳng đến ngả rẽ là tiểu khu nơi ở của Cố Diễn, cậu lấy ra thẻ thông hành mới được phép cho qua, sau đó đi vào lô của mình, tiến đến thang máy, nhấn vào tầng cần đến theo trí nhớ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...