Sống Lại Gặp Gã Thần Kinh

“Sao vậy? Choáng váng?” Cố Diễn khêu lông mày, một giây sau, lấp đầy cậu là cơn mưa hôn liếm ngợp trời.

Có thể nói Trình Nguyên hôn rất hung tàn, vừa hôn vừa bắt đầu tự lột quần áo.

Cố Diễn chờ Trình Nguyên cởi sạch đồ thì vươn mình đặt người dưới thân, Trình Nguyên khẽ rên một tiếng, đôi chân bất giác cuốn lấy vòng eo Cố Diễn.

Cố Diễn nhìn hai chân người đang quấn mình, tay tự nhiên nhấn nhấn vào miệng những vết thương.

“Ư…” Trình Nguyên bị Cố Diễn bấm thì rên rỉ.

“Có cảm giác không?” Cố Diễn nhìn Trình Nguyên nằm dưới thân mình, đuôi mày nheo lại, “Có phải tự rạch mình sẽ khiến anh đạt được cao trào?”

“Tự rạch… Ư… Không, nhưng nếu em làm thì lên đỉnh ngay…” Trình Nguyên thở dốc nói.

“Ặc, em không có sở thích đó.” Nói xong, Cố Diễn thu tay lại, Trình Nguyên nhìn cậu khó hiểu, chẳng biết vì sao chuyện không xảy ra theo kịch bản.

“Tiểu Diễn…” Trình Nguyên nhích đầu gần sát cậu, định hôn môi Cố Diễn, lại bị Cố Diễn tránh ra.

Cố Diễn liếc mắt đến những vết thương dày đặc rải rác khắp đôi chân Trình Nguyên, lạnh nhạt bảo, “Xấu xí quá, nhìn phát ngán.”

Nghe vậy sắc mặt Trình Nguyên trở nên trắng bệt, cuộn tròn người lại, đưa tay kéo chăn trùm lên.

Cố Diễn thấy Trình Nguyên im lặng không nói gì, bèn cầm lên chiếc laptop đã bị đẩy văng lúc trước, mở ra tiếp tục xem hoạt hình, vừa xem vừa cười hí hửng.


Trình Nguyên lú đầu ra nhìn màn hình máy tính, lại nhìn sang gương mặt tươi rói của Cố Diễn, hắn mím chặt môi, thực sự không hiểu nổi mấy cái này có gì đáng xem.

Cố Diễn thất sủng Trình Nguyên quá phũ phàng, nên cho đến khi những vết thương trên đùi lành lặn hẳn, Trình Nguyên không dám gạ gẫm Cố Diễn nữa, chờ sẹo mờ nhạt mới câu dẫn Cố Diễn trở lại.

Loáng một cái đã đến học kỳ cuối cùng, sau khi thi học kỳ xong, Cố Diễn tận hưởng những ngày nghỉ đông đã lâu không trải qua, trường học cho nghỉ từ 15 tháng 1 đến tận 15 tháng 2 mới học lại.

Kiếp trước Cố Diễn ở Yển Đô, năm mới đều chỉ ăn dầm nằm dề trong phòng trọ mình, không phải cha mẹ không cho cậu về nhà, mà chính cậu lúc trước quá cứng rắn, làm càn một trận đến mức chẳng còn mặt mũi nào trở lại.

Mà lần này, Cố Diễn chỉ hơi suy nghĩ một chút rồi quyết định phải về nhà, cậu cũng thật nhớ nhà rồi.

Ngày 22 chính là giao thừa, Cố Diễn đặt vé tàu lên đường vào ngày 17.

Cố Diễn và Nhiễm Thiên cùng mua vé một lượt, Trình Nguyên muốn đưa Cố Diễn, đương nhiên phải đi đón Nhiễm Thiên.

Trong lòng Trình Nguyên là một triệu nỗi bứt rứt khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lái xe đến tiểu khu nơi Nhiễm Thiên sinh sống.

Xe dừng lại, Cố Diễn chờ cả buổi không thấy Nhiễm Thiên đâu, đành gọi điện thoại cho cô.

“Alo, Thiên Thiên, bọn tớ đã đến… A… ư…” Cố Diễn mới nói được nửa câu thì môi miệng bất chợt bị Trình Nguyên ngậm lấy, Trình Nguyên hôn rất mãnh liệt, hận không thể ăn tươi nuốt sống luôn Cố Diễn.

Cố Diễn bị hôn có chút tức giận, cậu tắt điện thoại rồi không khách khí hôn trả lại, đoạt lấy chủ quyền.

“Này này này, hai người bớt bớt dùm tôi được không? Ban ngày ban mặt không biết xấu hổ à?” Nhiễm Thiên kéo vali bước đến, nhìn đôi trẻ quằn quại thành một nùi, có phần giận dữ nói.

Nghe vậy Cố Diễn buông lỏng Trình Nguyên ra, gỡ đai an toàn mở cửa xuống xe giúp Nhiễm Thiên đặt hành lý, Trình Nguyên mắt lờ đờ dựa vào lưng ghế thở hồng hộc.

Sau khi sắp xếp đồ đạc cho Nhiễm Thiên, hai người lên xe.

Trình Nguyên xoay lại thắt dây an toàn giúp Cố Diễn, tiện thể hôn lên miệng Cố Diễn cái nữa, mới ngồi thẳng người đạp chân ga.

“Ơ hay… chẳng phải xa cách chỉ mười mấy ngày là gặp lại sao? Ở đó mà bịn rịn mãi?” Nhiễm Thiên bị đút một túi thức ăn cho chó loại lớn, ngoài miệng cực kỳ khó chịu nói thế, nhưng thật ra vẫn luôn để ý hành động của Trình Nguyên.

“Một ngày không gặp Tiểu Diễn, đã khủng khiếp lắm rồi.” Trình Nguyên được Cố Diễn hôn lúc nãy nên tâm trạng không tệ, lười đôi co với Nhiễm Thiên, ngược lại công khai biểu thị chủ quyền luôn.

“Xì…” Nhiễm Thiên khinh thường một tiếng, rồi quay sang tán gẫu với Cố Diễn, “A Diễn này, cậu còn nhớ Giang Tiểu Tiểu không?”

“Giang Tiểu Tiểu…” Cố Diễn nghiêm túc suy nghĩ, trong ấn tượng cậu không nhớ rõ cái tên này.

“Không phải chứ?” Nhìn phản ứng của Cố Diễn, Nhiễm Thiên liền biết nhất định cậu không nhớ rồi, “Vậy mà người ta vẫn nhớ kỹ cậu, còn phấn khích hỏi tớ xem cậu có trở về hay không.”


“Giang Tiểu Tiểu là ai?” Trình Nguyên ở một bên sắc mặt u ám, hỏi.

“Là fan não tàn của Cố Diễn, một đại mỹ nữ.” Nhiễm Thiên vui sướng nói.

Trình Nguyên lặng lẽ quay đầu nhìn Cố Diễn, vẻ mặt ‘không cho phép em để ý loại phụ nữ mất nết kia’.

Cố Diễn đưa tay vặn mặt Trình Nguyên trở lại phía trước, “Nhìn đường.”

“Tiểu Diễn.” Trình Nguyên thuận thế cọ cọ mặt vào tay Cố Diễn, “Về quê không cho em để ý cô ả đó.”

“Biết rồi.” Cố Diễn đáp qua loa, cậu vốn chẳng nhớ Giang Tiểu Tiểu là ai.

“Phụ nữ khác cũng không cho để ý.” Trình Nguyên bổ sung.

“Mẹ em thì sao?” Cố Diễn lườm một cái.

“Trừ mẹ chồng của anh ra.” Trình Nguyên nói.

Khóe miệng Cố Diễn giật giật, mẹ… chồng…? Nghĩ đến cảnh mẹ chồng nàng dâu đấu trí đấu dũng bạch liên hoa, Cố Diễn chỉ cảm thấy rợn gai ốc.

Nhiễm Thiên ngồi sau xe yên lặng che mắt, cô không muốn ăn thêm thức ăn cho chó nữa.

“Trên đường đi nếu có nữ nào hỏi chuyện em, em cũng không được trả lời.” Trình Nguyên bổ sung tiếp, “Nam cũng không được.”

Lúc này xe đã chạy gần đến trạm tàu hỏa.

“Anh nghĩ em là nhân dân tệ à?” Cố Diễn giận, “Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ lốp?”


“Anh đã nhìn trúng em đương nhiên em phải có sức hấp dẫn.” Trình Nguyên lầm bầm.

Cố Diễn nhếch nhếch môi, muốn khen bố đẹp trai thì cứ khen thẳng đi.

“Em có nghe những gì anh nói nãy giờ không?” Trình Nguyên vừa hỏi vừa dừng xe lại.

“Biết rồi khổ lắm nói mãi, dài dòng làm gì.” Cố Diễn trả lời, vừa búng tay cái chát vào trán Trình Nguyên, “Thôi anh khỏi xuống, em và Thiên Thiên đem hành lý trực tiếp đi vào, anh không cần tiễn.”

“Chừng nào về?” Trình Nguyên kéo Cố Diễn lại, hỏi rồi hôn cậu.

Hôn hít Trình Nguyên xong, Cố Diễn cho một đáp án, “Ngày mùng 5 tháng 2.”

Nói rồi Cố Diễn xuống xe, cùng Nhiễm Thiên mở cốp lấy hành lý, Trình Nguyên ngồi ghế lái châm điếu thuốc, ngây ngẩn 2 giây thì dụi tắt thuốc xuống xe, tiến lên vài bước chặn ngang kéo người ôm vào lòng.

“Vẫn còn dính nhau như sam ư…” Nhiễm Thiên lần nữa bất ngờ bị ăn cẩu lương thì tức giận.

Cố Diễn vuốt ve đầu Trình Nguyên, nói, “Được rồi, ngoan ngoãn ở Yển Đô.”

“Ừ.” Trình Nguyên đáp rất nghiêm túc, còn gật gật đầu, nhìn theo bước chân Cố Diễn và Nhiễm Thiên dần rời đi, hắn lại châm điếu thuốc, lẳng lặng tựa vào cửa xe hút.

Nhiễm Thiên sóng vai cùng Cố Diễn bước đi, tuy rằng cô rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, Trình Nguyên đối với Cố Diễn vô cùng nghiêm túc, có điều… Loại tính cách này của Trình Nguyên… kết hợp với tính cách Cố Diễn, một ngày nào đó ắt sẽ xảy ra chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui