Sống Lại Để Yêu Anh Đỗ Cận - Lâm Tử Dương


Năm giờ rưỡi Đỗ Cận ra khỏi cửa Hoa Tư chờ taxi.

Một lúc cô lại nhìn đồng hồ một lần, dáng vẻ có chút sốt ruột.

Vị trí của Hoa Tư cũng không khó tìm nhưng thường ngày các đồng nghiệp đều tự đi xe của mình, khó khăn lắm mới đón chiếc taxi, Đỗ Cận đợi hai mươi phút mà vẫn không thấy chiếc nào, cô có chút mệt mỏi.

Cúi đầu đi về phía trước.
“Bíp bíp…” Đỗ Cận nghe thấy tiếng còi xe, theo phản xạ quay đầu lại.

Xe Mục Khiêm Thư xuất hiện ở trước mắt cô.
“Boss…” Đỗ Cận thấy Mục Khiêm Thư vẫy tay với mình, cô liền chậm rãi đi qua.
“Lên xe.” Mục Khiêm Thư thản nhiên nói, khi nhìn Đỗ Cận thì ánh mắt dịu dàng một chút.

Đỗ Cận nhìn vào trong xe, thấy còn có người ngồi ở vị trí phụ lái.
“Không được, Boss.

Tôi sẽ không quấy rầy anh.” Đỗ Cận không có thói quen ở trước mặt người khác thân thiết với Mục Khiêm Thư như vậy.

Điều này làm cho sắc mặt Mục Khiêm Thư càng lạnh nhạt: “Không phải là muốn đến nhà Kỳ Kỳ sao, lên xe đi.”
Đỗ Cận lúc này mới chậm rãi leo lên xe, người đàn ông ngồi ở vị trí phụ lái dùng tiếng anh thông thạo hỏi: “Nick, Who’s this?”
Mục Khiêm Thư nhìn thoáng qua Đỗ Cận, nói tiếp: “My girlfriend.”

Đỗ Cận ngồi ở phía sau xe mặt đỏ lên, tiếng anh của cô không tệ, Mục Khiêm Thư nói những lời này cô cũng hiểu được.

Nhưng là vẻ mặt Mục Khiêm Thư như thường cũng khiến cô không dám xem thường.
Người đàn ông quay đầu lại, tiếp theo dùng tiếng phổ thông không lưu loát lắm: “Chà, rất được.”
Đỗ Cận nhìn anh ta, cảm thấy anh ta làm cho người khác có cảm giác thật ngay thẳng.

Gương mặt ráp nhám, động tác không câu nệ tiểu tiết.

Cùng Mục Khiêm Thư hoàn toàn không phải cùng một loại người.

Nhưng hai người nói chuyện lại vô cùng hòa hợp.
Đỗ Cận nhìn người đàn ông đó cười nói: “Cám ơn.”
“Tôi tên là Ben, còn cô?” Người đàn ông xòe bàn tay ra.
“Xin chào, Đỗ Cận.” Đỗ Cận nắm tay anh ta, vẻ mặt thật thành kính.
Mục Khiêm Thư bỗng chuyển hướng, Đỗ Cận cảm thấy thân thể của mình nghiêng qua bên phải, tay cô lặp tức rút ra khỏi bàn tay của Ben.

Sau khi xe cân bằng Ben đã ngồi thẳng người.
Ben nhìn khuôn mặt lạnh của Mục Khiêm Thư, anh ta cười với vẻ mặt đầy ý vị thâm thường.

Hai má Mục Khiêm Thư trắng nõn hơi khô nóng.
“Đến nơi rồi.” Mục Khiêm Thư nhìn Ben cười lên tiếng: “Cậu có thể xuống xe rồi.”
Ben xuống xe, sắc mặt Mục Khiêm Thư mới hòa hoãn một ít, nhưng khí ép trong xe vẫn còn cao.

Đỗ Cận đổi chỗ đến vị trí phụ lái, do dự hỏi: “Boss, anh thật sự muốn theo đuổi tôi sao?”
Vẻ mặt Mục Khiêm Thư trầm tĩnh lái xe, như không nghe thấy vấn đề của Đỗ Cận.

Một lát sau mới nói: “Không phải theo đuổi cô, cô nghĩ chúng ta là quan hệ gì?”
Đỗ Cận bực bội, nào có người theo đuổi như vậy chứ! Biết rõ hiệu suất làm việc của anh rất cao, nhưng chuyện yêu đương hiệu suất cũng không cần cao như vậy chứ…
Đối với Mục Khiêm Thư mà nói, phụ nữ có hai loại, một là đồng nghiệp công tác, một là em gái của mình.
Tình cảm của anh trên đời này vô cùng thiếu thốn, vốn cho là anh sẽ sống cô độc suốt quảng đời còn lại, chỉ là không nghĩ đến sẽ gặp lại Đỗ Cận.
Việc gặp lại Đỗ Cận là một ngoài ý muốn, nhưng Mục Khiêm Thư thực hưởng thụ sự ngoài ý muốn này.

Từ trước đến nay anh làm việc rất quyết đoán, nếu quyết định muốn kết hôn thì sẽ không dừng tay.

Chính là cảm thấy có chút mơ hồ.
Cô ấy sẽ suy nghĩ giống như anh chứ? Cũng sẽ quyết đoán như vậy chứ?
Lần đầu tiên Mục Khiêm Thư đối với bản thân mình không có lòng tin như vậy, nhìn đôi mắt trong suốt của Đỗ Cận, một chút quyết đoán của anh không cánh mà bay…

Đến nhà Mục Khiêm Kỳ, Mục Khiêm Kỳ đã chuẩn bị xong bữa tối.

Bốn món mặn một món canh, được đặt lên bàn ăn to.

Đỗ Cận tò mò nhìn: “Mọi người ăn cơm không thấy mệt mỏi sao?”
Mục Khiêm Thư và Mục Khiêm Kỳ nhìn Đỗ Cận: “Tại sao phải mệt mỏi?”
Đỗ Cận liếc nhìn Lý Á một cái, mấy người này từ nhỏ đã có cuộc sống an nhàn sung sướng, những điều này đã thành thói quen của bọn họ.

Đúng vậy nha, tại sao phải mệt mỏi?
Sau khi ăn xong bữa tối, quản gia bước lên dọn dẹp đồ ăn.

Đỗ Cận và Mục Khiêm Kỳ ngồi ở sô pha, Mục Khiêm Kỳ nói nguyên nhân tìm Đỗ Cận.
Dạ tiệc hằng năm, mỗi năm Mục Khiêm Kỳ đều tham dự, tuy rằng cô ấy không có làm ở công ty, nhưng cô cũng là cổ đông trong Hoa Tư.

Vì thế tiệc liên hoan cuối năm cô ấy đều tham gia.
Cô ấy gọi Đỗ Cận đến là nói về chuyện thiết kế lễ phục dạ hội cho cô ấy.
Kỳ thật dáng người và gương mặt của Mục Khiêm Kỳ đều rất đẹp, là tiêu chuẩn của người mẫu, hơn nữa ngày thường cô ấy cũng rất chú ý đến cách ăn mặc, Đỗ Cận cảm thấy thiết kế cho cô ấy một bộ lễ phục không phải là vấn đề gì lớn, mặc gì cũng sẽ đẹp, chỉ cần biết được yêu cầu của cô ấy, cô cam đoan Mục Khiêm Kỳ sẽ nổi bật nhất buổi tiệc.
Mục Khiêm Kỳ thực hiển nhiên đối với quần áo cũng có yêu cầu gì, Đỗ Cận cũng không biết có phải nguyên nhân là bởi vì Mục Khiêm Thư hay không.
Cơm nước xong xuôi, Mục Khiêm Thư và Lý Á vào thư phòng trên lầu, Đỗ Cận nhìn lầu hai lộ ra chút ánh sáng, trong lòng bỗng có cảm giác khác thường.
“Chị dâu?” Mục Khiêm Kì lôi kéo tay Đỗ Cận: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Đỗ Cận thu hồi ánh mắt: “Hả? Cô vừa nói cái gì?”
Mục Khiêm Kỳ theo ánh mắt Đỗ Cận nhìn lên trên lầu, nụ cười treo ngoài miệng: “Đang nghĩ đến anh của em sao?”
Đỗ Cận cầm quần áo sửa lại một chút, rồi uống một ngụm trà, đem gương mặt đang đỏ ừng áp chế xuống sau đó mới lên tiếng: “Tôi không có…”
Mục Khiêm Kỳ cũng biết không thể quá gấp gáp, cô giống như vô ý hỏi: “Nói thật đi, chị và anh của em đã phát triển đến mức nào rồi?”
Sắc mặt Đỗ Cận đỏ lên, phát triển đến mức nào?
Nói thật ra, cô và Mục Khiêm Thư đến tay còn chưa có chạm qua.


Lần trước sau khi ăn buổi tối, Mục Khiêm Thư phải đi Mĩ hơn tuần lễ, hôm qua mới trở về, đêm qua cô mới biết được anh đã trở về.
Đỗ Cận nghĩ nghĩ, những lời này sao nghe như là cô chưa thỏa mãn hài lòng…
Mục Khiêm Kỳ thấy vẻ mặt không rõ của Đỗ Cận, vỗ vỗ bàn tay Đỗ Cận: “Tuy rằng gọi chị là chị dâu, nhưng em so với chị lớn hơn hai tuổi, có một số việc em đã từng trải qua.

Chị không thấy ánh mắt của anh ấy rất thích chị sao, em chỉ hi vọng chị có thể chăm sóc tốt cho anh em.

Anh ấy quá vất vả rồi.”
Đỗ Cận có chút mờ mịt, thích?
Cô vào đây đã hơn hai tháng, càng ngày cô càng ít nhớ đến Lâm Tử Dương, có đôi khi cũng không nhớ đến.

Cô vẫn cho là mình sẽ không quên Lâm Tử Dương được, hiện tại mới phát hiện, trên thế giới này không có việc gì là tuyệt đối cả.
Từng nhớ mãi không quên, tê tâm liệt phế.

Bây giờ mới phát hiện cũng không có đau như vậy.
Còn về Mục Khiêm Thư, mình có thật thích không?
Mục Khiêm Thư và Lý Á bàn tốt chuyện công ty xong liền cầm áo khoác đi ra ngoài: “Tối nay không ở lại đây sao?” Lý Á hỏi một câu.
“Không được.” Mục Khiêm Thư lắc đầu, anh còn muốn đưa Đỗ Cận về nhà nữa.
“Khiêm Thư.” Mục Khiêm Thư đi đến cửa thư phòng, phía sau truyền đến thanh âm của Lý Á.
“Anh xác định là cô ấy sao?”
Mục Khiêm Thư quay đầu lại nhìn Lý Á, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Đúng vậy, tôi xác định!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui