Đại bỉ tông môn của Lăng Tiêu phái cứ mười năm tổ chức một lần, chỉ có đệ tử Trúc Cơ kỳ mới có thể tham gia, quá trình tổng cộng ba ngày.
Ngày đầu tiên, tên là leo thang mây, đây là khảo nghiệm cơ bản nhất, cũng là phân đoạn loại bỏ nhân số nhiều nhất của mỗi lần đại bỉ.
Thang mây này chính là do sư tổ lập phái của Lăng Tiêu phái tạo ra trước khi phi thăng, bậc thang có phép tắc của Thiên Đạo mà chỉ ông mới hiểu được, chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Đệ tử tham gia đại bỉ chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, uy áp từ phép tắc của Thiên Đạo sinh ra đủ để cho bọn họ bước đi gian nan.
Lúc đại bỉ chỉ cần bước qua bảy bảy bốn mươi chín bậc thang thì sẽ tính là đủ tư cách, dù vậy vẫn có gần một nửa người bị đào thải tàn nhẫn.
Thang mây tổng cộng có 99 bậc, năm đó khi Mạnh Quân Khanh tham gia đại bỉ đi được 90 bậc, đây là thành tích tốt nhất của đại bỉ tông môn lần trước.
Từ khi lập phái tới nay, chưa từng có người nào thành công lên đến đỉnh.
Tỷ thí ngày thứ hai chỉ là luận bàn bình thường.
Rút thăm quyết định đối tượng tỷ thí, hai người có số giống nhau sẽ là đối thủ của nhau, người thắng sẽ tiến vào vòng rút thăm tiếp theo, người thua bị loại.
Cho đến cuối cùng còn thừa bốn người thì tạm gác lại, ngày thứ ba sẽ tìm ra người thắng chân chính. //Editor: @kimochi175
Ngày thứ ba là trận chung kết, đến lúc đó, chưởng môn cùng các vị trưởng lão sẽ ở một bên quan sát theo dõi, ba người đứng đầu đều được nhận phần thưởng.
Bao năm qua phần thưởng của quán quân đại bỉ là một viên Hòa Quang Đan, đan này chỉ nhằm vào tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Sau Trúc Cơ chính là Kết Đan, mà giai đoạn gian nan này không thua gì cá chép vượt vũ môn.
Chẳng qua Trúc Cơ lợi ở chỗ căn cơ vững chắc hơn, xác suất thành công lớn hơn, nếu có đan này làm phụ trợ thì có thể làm ít công to.
Củng cố tu vi, xây dựng nền tảng tốt, tuy không thể bảo đảm nhất định có thể kết đan, nhưng nắm chắc cơ bản tận chín phần.
Cho nên cái danh đệ nhất này luôn cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Năm đó sau khi y rơi xuống thang mây, Mạnh Quân Khanh liền trực tiếp bế quan, không tham gia tỷ thí tiếp theo, quán quân năm ấy đương nhiên là Hình Đường trưởng lão của kiếp trước.
Người này rất hiếu thắng, chịu không nổi người khác nói hắn một lời không tốt.
Người tâm cao khí ngạo như thế, năm đó nghe được nhiều nhất là: "Nếu Mạnh Quân Khanh tham gia đại bỉ, quán quân khẳng định là hắn, người khác không với tới được."
Nghe nhiều, ám ảnh trong lòng hắn càng lúc càng lớn, gần như biến thái! Sau khi Mạnh Quân Khanh xuất quan liền bị hắn nhắm vào, lấy y tới thỏa mãn tâm lý vặn vẹo.
Mà kiếp trước đứng thứ nhất, là đại đệ tử dưới tọa của chưởng môn, Lưu Tử Minh.
Người này là đệ tử giỏi nhất trong nội môn Lăng Tiêu phái, đoạt được hạng nhất, không ai ý kiến.
Phần thưởng đứng thứ nhì là có thể đi lên tầng cao nhất Tàng Thư Các để chọn ghi chép quý giá của Đại Năng, chỉ cần coi trọng liền có thể lấy đi, nhưng không được mang khỏi môn phái.
Rốt cuộc đây là kiệt tác do Đại Năng làm ra, truyền ra bên ngoài cũng không có mạng để mà xem.
Hạng hai kiếp trước là sư tỷ Thượng Quan Kỳ của Lạc Anh Phong, nhưng nàng lấy gì từ Tàng Thư Các thì là bí mật. //Editor: @kimochi175
Phần thưởng hạng ba là một thanh vũ khí, đó là vũ khí từ kho Linh Khí trân quý.
Có điều cái này cũng phải xem vận may, Linh Khí cao cấp sẽ tự mình chọn chủ nhân.
Kiếp trước đứng hạng ba là một vị sư huynh của Bách Nhận Phong, người này tên là Mạc Ngôn Quân.
Người cũng như tên, trầm mặc ít lời, luôn cho người ta một loại cảm giác u buồn.
Đời trước Cố Chi Hành bị đánh bại ở đợt tỷ thí thứ hai.
Sau đó sư tôn còn an ủi hắn, nói việc tu hành không thể liều lĩnh, nói hắn đã làm rất tốt rồi.
Buồn cười chính là khi đó hắn cũng cảm thấy không sao cả, một đợt đại bỉ mà thôi, không thể gây ảnh hưởng đến mình.
Lúc này nhớ lại mới phát hiện, chính bởi vì mình không có thứ hạng trong trận đại bỉ này, sư tôn mới bị cái tên thất phu Đường Cổ Tư ngoa ngoắt đanh đá kia cười nhạo rất lâu!
Nhưng mặc dù như vậy, sư tôn cũng chưa từng đối xử khác thường với hắn dù chỉ một chút, càng không hề đề cập lại một lần nào.
Thật lâu về sau hắn vô tình nghe thấy đám tiểu đệ tử nội môn khua môi múa mép mới biết được.
Lần này, bản thân tuyệt đối sẽ không lại trở thành cái cớ để cho người khác nhạo báng sư tôn!
Đại bỉ lần này, hắn muốn giành lấy chính là hạng hai.
Từ khi trải qua tẩy cốt ở đầm Hóa Thần, tu hành của hắn cũng tiến triển cực nhanh, hiện giờ đã Trúc Cơ toàn vẹn, thậm chí sắp kết đan, cho nên không cần viên đan dược kia.
Mà ghi chép của Đại Năng trong Tàng Thư Các nhiều như vậy, có lẽ có thể giải thích khối ngọc bội này của hắn.
Bí mật của khối ngọc bội này không được cởi bỏ thì chung quy sẽ luôn là mối họa ngầm.
Bừng tỉnh sau ác mộng, Cố Chi Hành liền không ngủ được nữa, nghĩ đến chuyện đại bỉ tông môn đời trước, cũng điều chỉnh cảm xúc của mình, tránh cho lát nữa nhìn thấy Tô Cách lại nhịn không được một kiếm đâm chết gã!
Cố Chi Hành mặc một bộ áo gấm màu đen huyền, trên áo choàng thêu chìm hoa văn lá trúc.
Vì hôm nay tỷ thí, cổ tay áo được buộc chặt, tôn lên một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng, càng tràn ngập cảm giác mạnh khỏe.
Đai lưng màu đỏ sậm thắt chặt vòng eo, hiện rõ cơ bụng rắn chắc, phô bày dáng người đẹp đẽ của chủ nhân, mà giờ phút này trong mắt tràn ngập sát khí, quanh thân khí chất lãnh tuyệt, khiến người ta không hiểu sao chỉ nhìn thôi đã thấy sợ. //Editor: @kimochi175
Mạnh Quân Khanh đẩy cửa bước vào liền thấy trong mắt đồ đệ tràn ngập sát ý, con ngươi đen nhánh, sát khí gần như có thể hóa thành thực chất, hủy diệt tất cả xung quanh.
Cố Chi Hành đang chìm vào hồi ức, xoay người phát hiện sư tôn, thấy sư tôn có chút sững sờ, liền đi qua, nhẹ nhàng đỡ vai sư tôn, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy, sư tôn?"
Cố Chi Hành bước đến Mạnh Quân Khanh mới phản ứng lại, vừa rồi y bị sát khí của đồ đệ dọa sợ rồi, y xác định không nhìn lầm, đó là sát khí!
"Cố Chi Hành, báo thù là để ngươi sống tốt hơn, chứ không phải là toàn bộ cuộc đời của ngươi, đừng bị thù hận chi phối."
Mạnh Quân Khanh ngẩng đầu nhìn đôi mắt Cố Chi Hành, nghiêm túc nói.
Y biết Cố Chi Hành mang trong mình mối hận diệt môn của Cố gia, hơn nữa vẫn luôn muốn báo thù.
Làm sư tôn, y ủng hộ Cố Chi Hành, rốt cuộc có những chấp niệm nếu không thỏa mãn là sẽ biến thành tâm ma, cuối cùng ảnh hưởng phi thăng.
Cố Chi Hành biết sư tôn đang nói gì, chỉ là hắn không thể nói cho sư tôn, hắn rốt cuộc hận cái gì, đành phải nhẹ nhàng ôm lấy sư tôn.
"Ta biết, sư tôn."
Chỉ cần có ngươi ở đây, ta sẽ không bị bất luận thứ gì che mờ hai mắt.
Ngươi chính là may mắn lớn nhất kiếp này của ta, ý nghĩa ta tồn tại, chính là bảo hộ ngươi, thành toàn ngươi.
Mạnh Quân Khanh phát hiện từ ngày đó một năm trước, Cố Chi Hành liền rất thích ôm mình.
Hẳn là sư tôn mình đây đem đến cho hắn cảm giác an toàn, thật là tự hào quá đi, chính mình thật xứng đáng là một sư tôn tốt.
Sư tôn đắc trí, giơ tay vỗ vỗ lưng Cố Chi Hành, càng thêm cảm thấy mình vẫn còn phải nhọc nhằn gánh nặng nhiều lắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...