Sống Lại Để Chuộc Lỗi

Buổi chiều, Dung Tuân và Ninh Phong cùng nhau làm đề, đọc sách nên cũng không để ý quá nhiều đến chuyện Tống Hinh là mẹ của Ninh Phong. Cũng dần bình tĩnh lại, đem sự chú ý đến kiến thức phía dưới.

Thời điểm Tống Hinh không có ở đây, trên cơ bản là sẽ bảo cô đầu bếp làm bữa trưa và bữa chiều để có thể có nhiều thời gian ở bên Dung Tuân hơn, sau đó sẽ không làm phiền cô nữa, đến tối chỉ cần hâm thức ăn lại là được. Nhưng hiện tại Tống Ninh đã về, vậy thì cô đầu bếp phải ở lại đến sau bữa tối, như vậy thì cho dù mẹ Ninh có đột nhiên muốn ăn gì đó thì cũng có thể kịp thời.

Đến bữa tối, Mẹ Ninh dặn riêng nhà bếp làm vài món mà Dung Tuân thích ăn. Bà cũng muốn cùng ăn với hai người, tự mình múc cho Dung Tuân một bát canh, hoàn toàn không phải ra dáng một minh tinh nổi tiếng mà chỉ như một bà mẹ bình thường.

"Ăn nhiều một chút, đừng khách khí a." Mẹ Ninh mỉm cười khuyên.

"Vâng." Cậu mỉm cười gật đầu, nhưng vì ăn cơm cùng trưởng bối nên khó tránh khỏi vẫn hơi khách sáo, cậu cũng không nhớ nổi đã bao lâu rồi mới chưa ăn cơm cùng trưởng bối thế này.

Ninh Phong cười nói với mẹ mình: "Mẹ đừng gắp cho cậu ấy nữa, con gắp là được rồi, đảm bảo sẽ không đói a."

Tống Hinh cười nói: ĐƯợc rồi, vậy giao cho con." Thấy quan hệ của hai đứa nhỏ tốt như vậy, bà cũng thấy vui hơn.

Ninh Phong vẫn luôn có thói quen hàng ngày gắp đồ ăn cho Dung Tuân nên biết rõ cậu thích ăn gì nên vẫn hành động như ngày thường gắp cho cậu không ít. Nhưng mà cũng không dám gắp quá nhiều, nhỡ đâu cậu ăn không hết ngược lại có vẻ hơi lãng phí. Ngày thường Dung Tuân ăn không hết thì anh có thể giúp cậu ăn luôn. Nhưng giờ mẹ đang ở đây, anh không thể làm được như vậy để tránh mẹ nghĩ nhiều, cho nên đánh giá lượng cơm hàng ngày Dung Tuân vẫn ăn để gắp.

Mẹ Ninh uống canh nói: "Đúng rồi, ngày mai mẹ tham gia một buổi lễ trao giải, có thể mang thêm một bạn trai đi cùng, con có muốn đi với mẹ không?"

Nếu anh và mẹ đi với nhau, chuyện này đối với NInh Phong đây là một cơ hội giúp tăng độ nổi tiếng không thể nghi ngờ, cũng có thể có được những đãi ngộ không tồi, trong giới giải trí này càng nhiều thì càng tốt.

Nhưng nếu mẹ đưa anh đi cùng, vậy phải nói cho mọi người biết anh là con của bà, để tránh một số báo chí phiền toái thổi phồng một số scandal lên, vậy rất phiền toái.


Anh suy xét một chút nói: "Con nghĩ là không nên cùng mẹ đi. Hiện con trong giới giải trí chỉ là một nhân vật nhỏ bé, đi cùng mẹ sẽ không thích hợp. Hơn nữa, nếu mọi người biết con là con trai của mẹ, con sợ cuộc sống sau này sẽ không được yên ổn lắm. Hiện tại đang trong giai đoạn quan trọng, con không muốn ảnh hưởng đến việc học. Học kỳ sau con sẽ không nhận thêm công việc nào nữa, chỉ chuyên tâm vào ôn thi, mọi chuyện chờ đến khi thi đại học xong rồi hãy nói đi." Anh tuy có suy nghĩ muốn kiếm thật nhiều tiền để cho Dung Tuân một cuộc sống tốt hơn, nhưng thi đại học chỉ có một lần, chuyện nào nặng, chuyện nào nhẹ hơn thấy rõ.

"Tốt, để về mẹ sẽ nói chuyện với Bách Phỉ, suy nghĩ xem về sau con cần sắp xếp như thế nào là có lợi hơn." Tống Hinh nói. Nếu Ninh Phong đã bắt đầu bước chân vào giới giải trí, tham gia mọi mặt đều rất tốt, thời gian Ninh Phong tạm nghỉ sắp tới vẫn cần phải sắp xếp thật tốt. Nửa năm này đôi với một số nghệ sĩ mà nói thì chỉ là thời gian ngắn nhưng đối với một số người khác, lại là thời gian chuẩn bị đầy đủ, chuyện này cũng nửa liên quan đến yếu tố cá nhân, một nửa là may mắn. Mà đối với Ninh Phong thì trong nhà đã có sẵn tài nguyên, cơ hội sẽ không phải là ít, còn có bắt lấy được cơ hội này hay không thì phải dựa vào chính anh.

Tới lúc Ninh Phong tắm xong bước ra, Dung Tuân đã nằm ở trên giường, vẫn chưa ngủ mà đợi anh.

Ninh Phong lên giường, ôm chầm lấy cậu, tiện tay điều chỉnh độ sáng tối của đèn trên đầu giường: "Có chuyện muốn nói với em."

"Ừm..." Dung Tuân lơ đãng đáp lời, cũng không biết là có đang nghe hay không.

"Hẳn là đến Tết em chưa có dự định gì đúng không? Mẹ anh muốn em ở lại đây ăn Tết, em có muốn không?" Thoáng cái là sẽ đến Tết, bên phía cha mẹ của Dung Tuân thì bặt vô âm tín, nhìn là biết không có ý định gọi Dung Tuân qua. Anh lúc đầu còn nghĩ nếu cha mẹ của anh có sắp xếp khác, Dung Tuân không tiện ở lại trong nhà, vậy thì anh sẽ xin đến nhà cậu đón Tết. Hiện tại không có kế hoạch gì, mẹ anh cũng hoan nghênh cậu tới, vừa đúng lúc, cũng đỡ phải bắt Dung Tuân làm cơm tất niên.

"Không tốt đâu, Tết là ngày mà cả nhà cùng đoàn tụ, em là người ngoài..." Dù đang rất buồn ngủ nhưng cậu vẫn không quên tự hỏi.

"Cái gì mà người ngoài? Em với anh mà nói thì không phải người ngoài, về sau chúng ta là người trong nhà, người nhà của anh cũng sẽ là người nhà của em." Anh lại nói: "Coi như ở lại với anh. Mấy ngày Tết cha mẹ anh cũng phải đi tiệc nhiều, căn bản sẽ không ở nhà, mỗi ngày anh chạy tới nhà em thì không bằng em ở lại đây luôn. Như vậy thì có thể trực tiếp nói chuyện với em, em cũng không cần lo lắng mà nấu cơm cho anh, càng không cần nói tới chuyện sẽ có nhiều thời gian để ôn đề hơn. Nghĩ đi nghĩ lại càng thấy nhiều chỗ tốt, đúng không nào?"

"Ừm..." Dung Tuân ngẫm lại thì hình như đúng là như vậy.

Ninh Phong cười, thì thầm vào tai cậu: "Vậy ở lại ăn Tết đi?"

"Vâng." Cậu ngoan ngoãn đáp ứng.


Ninh Phong cười càng vui hơn, để tránh Dung Tuân tỉnh táo lại suy nghĩ rõ ràng, anh lập tức tắt đèn nói: "Vậy quyết định thế a, ngủ đi."

"Ngủ ngon..." Âm thanh Dung Tuân thực nhẹ, dường như vừa nói xong có thể ngủ say luôn được vậy.

"Ngủ ngon." Ninh Phong trả lời, sau đó cũng nhắm mắt theo, không bao lâu thì ngủ.

Hôm sau Dung Tuân tỉnh lại, nhớ lại chuyện tối qua Ninh Phong nói, cảm thấy có gì đó không đúng. Hơn nữa cậu cũng đã gật đầu, đổi ý thì thật không tốt cho nên cũng không nhắc lại chuyện này, việc này liền cứ tính như vậy.

Lễ trao giải trong ngày, sau khi ăn bữa sáng Tống Hinh liền đi. Tuy rằng buổi tối buổi lễ mới bắt đầu nhưng trang điểm và chọn lễ phục cũng tốn không ít thời gian, cho nên sớm phải chuẩn bị.

Dung Tuân ôm sách tiếng anh, thoải mái dựa vào sô pha, vừa xem giải nghĩa, vừa chờ Thẩm Thực đến. Buổi sáng cậu ăn có hơi no, mẹ Ninh bảo cậu ăn thêm một quả trứng gà chiên, cậu không dám từ chối. Kỳ thực tuy rằng bà ấy trở về khiến cậu cảm thấy có chút câu nệ nhưng đồng thời lại cảm thấy có hương vị mẫu tử, loại cảm giác này rất tốt, khác hoàn toàn so với sự quan tâm của Ninh Phong, đây là sự quan tâm ấm áp của trưởng bối.

Ninh Phong đắp cho cậu một cái chăn mỏng, trong nhà tuy rằng không lạnh, nhưng dù sao cũng đang mùa đông, vẫn phải chú ý một chút.

"Anh thật sự không muốn đi sao?" Dung Tuân hỏi đương nhiên là chuyện tới tham dự buổi lễ trao giải.

"Không đi, ở nhà bồi em." Ninh Phong mỉm cười.

"Anh nếu muốn đi thì cứ đi đi, em có thể ở một mình được." Cậu không trở thành gánh nặng của anh.


"Đồ ngốc." Ninh Phong điểm nhẹ đầu cậu nói: "Chuyện anh phải làm hiện tại là ôn tập thi đại học với em, chuyện khác có thể bỏ được thì bỏ."

"Ừm." Dung Tuân cười, chỉ cần anh không thấy miễn cưỡng bản thân thì đều được hết.

"Buổi tối cùng xem lễ trao giải nhé?" Buổi lễ trao giải lần này là truyền hình trực tiếp, Ninh Phong tuy rằng không đi, nhưng cũng muốn xem một chút, để hiểu thêm về tình hình hiện tại của giới giải trí. Đời trước, giai đoạn này anh còn chưa gia nhập giới giải trí, đối với thời kỳ này thời thế cũng không nắm rõ.

"Được." Dung Tuân cũng không có ý kiến, dù sao thì Tống Hinh cũng ở đó. Cậu ở nhà gặp bà là một chuyện, nhìn thấy bà trên TV lại là chuyện khác, vẫn có cảm giác chờ mong.

Mới vừa đọc xong một trang, điện thoại Dung Tuân vang lên. Nhìn đến tên người gọi, cậu có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh nghe máy.

Ninh Phong không biết là ai gọi tới nhưng nghe giọng điệu nói chuyện thì có vẻ không giống cha mẹ của cậu, đổi lại giống bạn bè hơn, Dung Tuân có người bạn nào mà anh không biết sao?

Tuy có nghi vấn nhưng anh cũng không muốn quấy rầy cậu, đi vào nhà bếp pha trà, chuẩn bị lát nữa sẽ uống trong lúc học bài.

Chờ anh bưng trà ra, Dung Tuân cũng nói chuyện điện thoại xong. Liền thấy cậu tủm tỉm cười mà nhìn anh, anh không nhịn được cười tươi hỏi: "Chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

"Không phải em vẫn luôn viết truyện ngắn sao? Một tờ báo mà em hay gửi truyện ngắn có nói sẽ cho em ra một tuyển tập truyện ngắn." Dung Tuân cười nói.

"Xuất bản sách sao?" Ninh Phong hơi bất ngờ.

"Ừm. Nhưng không phải là tiểu thuyết, là tuyển tập truyện ngắn của em thôi. Hợp đồng năm sau sẽ được gửi tới cho em, họ bảo em viết thêm hai truyện ngắn nữa bổ sung độ mới mẻ." Trong lúc nói, ánh mắt Dung Tuân phát sáng tựa như ánh sao vậy.

"Sao đột nhiên lại muốn ra tuyển tập truyện ngắn?" Theo hiểu biết của Ninh Phong, loại hình tuyển tập truyện ngắn thanh xuân đến giờ vẫn tương đối ít.

"Là kế hoạch đặc biệt của mùa xuân này, còn có mấy tác giả truyện ngắn khác cũng ra tuyển tập cùng em, đều là những người thường xuyên gửi bài tới tạp chí này, được đánh giá tương đối tốt." Dung Tuân tưởng tượng đến cảnh có thể xuất bản thành sách, liền hưng phấn không thôi.


"Nghe không tệ a. Chờ đến khi có hợp đồng, anh sẽ tìm luật sư xem giúp em." Dung Tuân có thể xuất bản sách, anh cũng mừng cho cậu, tuy nhiên phương diện hợp đồng thì không thể qua loa, cần tìm người chuyên nghiệp xem rõ ràng.

"Vâng." Dung Tuân đồng ý.

Ninh Phong ngồi xuống bên người cậu, nói: "Về chuyện em viết tiểu thuyết anh cũng muốn nói chuyện với em một chút."

"Vâng?" Dung Tuân thu lại ý cười, nghiêm túc nghe anh nói.

"Em biết đấy, anh không phản đối em viết tiểu thuyết. Nhưng còn nửa năm nữa là phải thi đại học, chuyện này rất quan trọng với chúng ta. Cho nên anh hy vọng sau khi em bổ sung hai truyện ngắn kia xong thì tạm thời không gửi bài nữa, chờ đến khi thi đại học xong lại tiếp tục. Anh biết viết tiểu thuyết có thể sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến chuyện ôn thi nhưng đối với học sinh cuối cấp mà nói, một giây một phút cũng đều rất quan trọng, anh hy cọng em suy xét một chút,, tạm thời đem sức lực đặt hết ở chuyện học tập." Cho dù không có lần xuất bản này, anh cũng muốn nói với cậu chuyện này. Việc này thoạt nhìn thì có vẻ không to tát gì nhưng ở thời điểm quan trọng này, bất cứ chuyện gì có khả năng ảnh hưởng đến học tập thì đều phải dừng lại.

Dung Tuân gật đầu nói: "Em biết. Chờ giao xong hai truyện ngắn kia, em tạm thời sẽ không viết nữa, sẽ không vì thế mà ảnh hưởng đến chuyện thi đại học." Tuy rằng như vậy thì thu nhập của cậu có khả năng sẽ thiếu đi một ít nhưng mấy tháng nay tiền chi tiêu chủ yếu đều là tiền của Ninh Phong, tiền cậu dùng rất ít, đổi lại cũng dư dả một chút.

"Ừm, chờ thi đại học xong, em muốn viết thế nào thì viết, anh tuyệt đối sẽ không can thiệp." Thấy cậu biết nặng biết nhẹ như vậy, anh cũng yên tâm.

"Ừm, anh đừng vì em mà lo lắng vậy, em hiểu mà." Dung Tuân mỉm cười nói. Mặc dù không được viết tiếp đúng thật có chút khó chịu, dù sao thì đôi khi có hứng liền say mê viết mấy ngày liền, không viết sẽ thấy khó chịu nhưng thi đại học ở trước mắt, cho dù khó chịu cũng sẽ cố nhịn.

Ninh Phong sờ tóc cậu, cũng không nói gì thêm, chỉ cần trong lòng cậu hiểu rõ là được.

- ----------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Tuân của chúng ta về sau nhất định sẽ tỏa sáng!

Editor có điều muốn nói: Ngày xưa anh lười học thế nào mà giờ bày đặt khuyên vợ ngoan ghê (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui