__________________
17.
Bùi Càn hít thở không thông, kêu lên một cách thống khổ.
Đôi mắt của Trình Nguyệt đỏ hoe, cô ấy nhìn chằm chằm vào Bùi Càn, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh.
"Bùi Càn, anh vừa rồi nói tôi là nghiệp chướng, thật sao?
"Đúng vậy, lâu vậy mà cô không nhận ra sao, tôi lợi dụng cô, đùa giỡn cô!!"
Bùi Càn trợn tròn mắt, hai chân lắc lư.
Hắn còn muốn nói tiếp, nhưng không nói nổi.
Tôi khuyên: "Trình Nguyệt, đừng kích động, để lớn chuyện là không hay đâu."
"Sở trường của cậu là chơi thể thao, có tiền đồ tốt, sao có thể có vết nhơ chứ!"
"Tiền, lễ vật gì đó, coi như cho chó ăn đi."
Vì tương lai, cuối cùng Trình Nguyệt cũng bớt nóng giận.
Để tôi hỏi hắn một chút: “Tại sao anh làm vậy với Trình Nguyệt?"
Bùi Càn thoát khỏi bàn tay của Trình Nguyệt, vội vàng thở hổn hển.
"Bởi vì tôi không có tiền..."
Trình Nguyệt cười lạnh, đánh hắn một cái.
"Không có tiền?"
Bùi Càn khóc đến thương tâm: "Tôi thật sự không có tiền, những thứ kia đều là Mộ Tuyết lấy, em ấy nói rất thích mấy thứ đó..."
Đáy mắt Trình Nguyệt hiện lên ba phần tức giận, ba phần bi thương, bốn phần yêu thương.
"Được, vậy anh thay cô ta chịu đi, anh ngàn vạn lần đừng nghĩ tới việc phản kháng, nếu không sẽ có kết cục gì anh cũng biết rồi đó."
Sau đó, Trình Nguyệt giơ tay, tát hắn, tát và tát liên tục.
Bùi Càn hẳn là rất yêu Tô Mộ Tuyết, bị đánh thành như thế này, còn cắn răng chịu đựng.
"Ô ô ô......Cố gắng hy sinh để bảo vệ Mộ Tuyết nha!"
Tôi an ủi hắn: "Yên tâm đi, mọi người không chú ý đâu!
18.
Hôm đó, Trình Nguyệt tát Bùi Càn, cũng tự mình cắt đứt đoạn tình cảm của mình đối với hắn.
Trình Nguyệt định mượn rượu giải sầu, nhưng bị tôi ngăn cản.
"Vị thành niên không được uống rượu."
Vì vậy, chúng tôi gọi Coca-Cola để uống.
Trình Nguyệt khóc bù lu bù loa, mãnh nữ rơi lệ.
"Tại sao? Tại sao?"
"Hắn có thể không thích tôi, nhưng tại sao lại lừa gạt tôi?"
Tôi: "Bọn họ giả làm người tốt, đùa bỡn cô."
Trình Nguyệt bật khóc: "Tôi thích hắn như vậy mà!"
Tôi: "Hắn không thích cô, cũng không thích tôi, hắn chỉ thích Tô Mộ Tuyết."
"Nhưng Tô Mộ Tuyết không thích hắn, chỉ lợi dụng hắn mà thôi."
Trình Nguyệt vừa rồi còn khóc bù lu bù loa, bây giờ đã lau sạch nước mắt:"Hả? Sao lại như vậy?"
"Vậy Tô Mộ Tuyết thích ai?"
Tôi nhỏ giọng thì thầm vào tai cô ấy: "Là Kiều Lẫm."
Trình Nguyệt suy nghĩ một chút: "Có chuyện gì sao?"
"Chẳng lẽ, cô thích Kiều Lẫm?"
Tôi ngượng ngùng gật đầu.
Trình Nguyệt đột nhiên cười lớn: "Quả báo đến sớm thật!"
"Bùi Càn và Tô Mộ Tuyết, một người là cặn bã, một người là trà xanh, lại dám đùa giỡn tôi, tôi sẽ khiến bọn họ trả giá đắt!"
Tôi nghe vậy liền khẩn trương: "Cô muốn làm gì? Vi phạm pháp luật là sẽ vào tù đó!"
Trình Nguyệt cười lạnh:"Ha.."
Ba mẹ Trình Nguyệt làm việc chăm chỉ, gia cảnh rất tốt.
Họ nghe nói con gái bị lừa tiền, có thể dễ dàng khiến Bùi Càn và Tô Mộ Tuyết trả giá đắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...