__________________
15.
Trình Nguyệt cuối cùng cũng phát hiện mình bị lừa dối.
"Cái gì cơ?"
Tôi nói: "Tô Mộ Tuyết nói giúp cô theo đuổi Bùi Càn, cô tự theo đuổi là được rồi mà?"
Trình Nguyệt mím môi: "Cô ấy giúp tôi đưa thư tình cho Bùi Càn, vì vậy nên bọn họ có thể ra ngoài ăn cơm mấy lần, hát với ăn cũng vậy, còn đi ăn thịt nướng nữa..."
Tôi cười nhạt: "Vậy nên mỗi lần đều là cô ta chơi với hắn rất vui vẻ?
"Hai người bọn họ chơi rất vui, còn cô có cảm giác như mình là người dư thừa?"
Trình Nguyệt mím môi, gật gật đầu.
Tôi đau lòng nói: "Ô, cô thật là đáng thương!"
"Cô ta đâu có giúp cô theo đuổi người ta, rõ ràng là dựa vào việc đó để thân mật với Bùi Càn trước mặt cô thôi, cô trước giờ đều bị cô ta lừa!"
"Tóm lại, hai người bọn họ thông đồng để lừa gạt cô!"
Sắc mặt Trình Nguyệt trắng bệch: "Vậy mà tôi còn mua cho cô ấy điện thoại di động mới, máy tính bảng, còn mua cho cô ấy túi nữa..."
Tôi nghĩ Trình Nguyệt hơi ngớ ngẩn, nhưng cô ấy không ngốc.
Tôi hỏi: "Cô còn thiếu bạn thân không?"
Tuy rằng, tôi đã bắt đầu một cuộc đời mới mà không có Bùi Càn, không bỏ bê học hành.
Nhưng Tô Mộ Tuyết cũng lén lúc làm rất nhiều chuyện sau lưng tôi, rất ảnh hưởng đến việc học của tôi.
Cô ta chơi trò tình cảm với Bùi Càn, cốt chỉ để lợi dụng hắn, trúc mã giáo thảo của cô ta mà thôi.
Tôi quyết định tấn công chó liếm của Bùi Càn trước tiên!
Nói với Trình Nguyệt về những việc làm của Bùi Càn và Tô Mộ Tuyết.
"Nghe tôi nói, cô sẽ biết, tôi cùng với hắn ta ở sau bụi cây nhỏ, nói chuyện rất là vui vẻ đó nha."
Trình Nguyệt hỏi tôi: "Sao lại như vậy?"
Tôi nói: "Hắn nói với cô rằng rất thích tôi, vì tôi từ chối lời tỏ tình của hắn, hắn rất đau lòng, đúng không?"
"Vì để cho cô cảm thấy hắn thật đáng thương."
16.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, Bùi Càn lại đến tìm tôi.
Hôm qua vừa bị đánh, bây giờ lại đến đây.
"Thẩm Giai, anh biết em giận anh, Kiều Lẫm sao có thể đẹp trai được?"
"Đừng làm loạn nữa, việc của chúng ta đến đây là kết thúc được rồi!"
Tôi liếc hắn: "Nghe nói, anh tỏ tình tôi, bị tôi từ chối, anh rất đau lòng?"
Chẳng phải bị tôi đánh sưng mặt, không nhìn được sao?
Bùi Càn ai oán nhìn tôi.
"Biết rồi mà còn hỏi làm gì?"
"Việc này, anh phải xin lỗi tôi, sau đó đi chơi với Trình Nguyệt một tuần, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho anh!"
Tôi cong cong khóe môi, khiến Trình Nguyệt đang trốn trong chỗ tối trợn tròn mắt: "Ồ? Đi chơi một tuần à?"
Bùi Càn lập tức nghiêm mặt nói: "Tại sao lại đi chơi với Trình Nguyệt để giảng hòa?"
Tôi hỏi: "Nếu đi với Tô Mộ Tuyết thì sao?"
"Cô ta với Trình Nguyệt, anh thích ai hơn?"
"Trình Nguyệt và Tô Mộ Tuyết cùng rơi xuống nước, anh cứu ai trước!"
Tôi liên tiếp hỏi những câu hỏi khó, nhất thời đem CPU của Bùi Càn đốt cạn năng lượng.
"Cái này...... Thẩm Giai, em có ý gì?"
Tôi liếc hắn: "Hửm, ý gì hả, anh biết không?"
Bùi Càn nghe tôi nói vậy liền chột dạ.
"Anh chỉ xem Tô Mộ Tuyết là em gái! Anh và cô ấy không phải loại quan hệ này!"
"Về phần Trình Nguyệt, cô ấy cao hơn anh, còn thô lỗ như vậy, ai sẽ thích cô ấy chứ!"
Tôi nói: "Ồ, vậy Tô Mộ Tuyết và Trình Nguyệt rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước? "
Bùi Càn gấp đến độ đổ mồ hôi hột: "Trình Nguyệt cao như vậy, cô ấy rơi xuống nước, có thể tự mình đứng lên được, còn Mộ Tuyết nhỏ nhắn như vậy..."
Nghe xong, sắc mặt Trình Nguyệt hoàn toàn đen thui.
Tôi lựa thời cơ thích hợp, ném ra quả bom nặng ký nhất.
"Anh đã không thích Trình Nguyệt, vậy tại sao lại ăn đồ của cô ấy, tiêu tiền của cô ấy, còn nhận quà mà cô ấy tặng?"
"Chơi bời đùa giỡn thôi ư?"
"Tại sao anh không nghĩ anh là một người tham lam! Cút! Tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Bùi Càn thẹn quá hóa giận.
"Tôi nói chuyện với cô là phước ba đời nhà cô đó, đuổi cái gì mà đuổi."
"Tôi nói anh cút, đứng đấy làm gì nữa?"
"Thẩm Giai, cô đừng tưởng mình học giỏi thì muốn làm gì thì làm, cô so với Tô Mộ Tuyết, không biết ai hơn ai đâu!"
"Sẵn tiện có cô đứng ngay đây, tôi sẽ trả lại cho cô mấy cái tát lúc trước...... A a a!"
Hắn ta còn chưa nói xong, đã bị Trình Nguyệt đột nhiên lao ra bóp cổ hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...