Sống Lại Đánh Học Bá Thật Mạnh Mẽ

5.

Tôi lập tức nổi giận.

"Tại sao tôi lại không cao bằng dây kết nối của cô cơ chứ? Tôi cao 1m55 lận đó"

"Dây kết nối thông thường dài nhất chỉ 1 mét thôi, sao mà dây dữ liệu của cô lại dài như vậy chứ?"

Trình Nguyệt trầm mặt nhìn tôi, sau đó cô ấy lấy từ trong túi ra một cái dây kết nối dài 1m8.

Tôi tức giận đến mức ngay lập tức nhảy lên và đá vào đầu gối của cô ấy.

"Thật sự chỉ đùa thôi à?"

"Rồi được rồi, tôi lùn đó, sao nào?"

"Tôi không cao bằng dây dữ liệu của cô, nhưng Bùi Càn có cao hơn đâu!"

"Cả hai đều không cao hơn, sao cô chỉ cười tôi mà không cười hắn hả?"

Theo như tôi biết thì Bùi Càn chỉ cao 1m78 mà thôi, chắc chắn là thấp hơn luôn.

Tôi rất tức giận sau khi nghe lời cô ấy nói, tất nhiên Trình Nguyệt cũng nhận ra điều đó.

Hệ thống đột ngột xuất hiện, thông báo:

"Thành công làm mất mặt kẻ bắt nạt học đường Trình Nguyệt, khen thưởng Đoạn Mặc Thủy Bút vĩnh viễn, trợ giúp ký chủ trong phòng thi nước chảy mây trôi, không gặp bất lợi gì!"


Chắc chắn là cây bút này dùng rất tốt!

Nghe nói, kì thi trung học phổ thông của trường tôi năm ngoái, có thí sinh làm gãy bút mực, ảnh hưởng đến đáp án.

Có cây bút này trong tay, mẹ rốt cuộc không cần lo lắng về đáp án của tôi nữa rồi!

Trình Nguyệt bị lời nói của tôi làm mất cảnh giác.

"Cô! Cô làm sao có thể nói Bùi Càn như vậy được chứ?"

"Cậu ấy không lùn, cậu ấy chỉ…..nhỏ con thôi!"

Tôi mắc cười muốn chết: "Đúng là nhỏ thật, không cao bằng mũi của cô đâu!"

"Cô thích người nhỏ con à, sao cô không nói sớm! Sao cô không cân nhắc đến tôi!"

"Hai người chúng ta có thể tạo thành một cặp đôi với chiều cao chênh lệch đáng yêu nhất nha!"

Trình Nguyệt định dạy cho tôi một bài học nhớ đời, giờ như đang gặp kẻ địch mạnh.

Cô ấy liều mạng ôm lấy thân hình cao lớn của mình, liên tục lui về phía sau.

"Cô...... Cô có ý gì?"

"Không nên như vậy đâu!"

Tôi lè lưỡi, cười khúc khích, bắt đầu chảy nước miếng.

"Ba năm học cao trung, em chẳng lẽ không nhận ra tôi là một kẻ biến thái sao?"*

*Từ đoạn này tui đổi xưng hô của Thẩm Giai với Trình Nguyệt cho đúng với ngữ cảnh á

"Không thể nào? Không thể nào? Hu hu hu......"

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, hôn tôi một cái nào!!!"

Tôi cười điên cuồng, nhào tới chỗ Trình Nguyệt.

Trình Nguyệt sợ tới mức dùng bàn tay to lớn dùng để chơi bóng rổ của cô ấy đè đầu tôi lại.

"Cứu...... Cứu mạng!!!"

Vì để nhìn thấy Trình Nguyệt dạy dỗ tôi, Tô Mộ Tuyết lúc này đang ngồi canh ngoài cửa với một nhóm nhỏ.

Nghe thấy Trình Nguyệt kêu cứu mạng, cả đám nhao nhao đạp cửa xông vào.


"Chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?"

"Đến đây nào, em trốn xa tôi như vậy làm gì?"

Trình Nguyệt vô cùng xấu hổ và phẫn nộ: "Cô ấy... cô ấy..."

Tôi rút lưỡi lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mấy người trước mắt.

"Yo~Sao ở đây lại có nhiều người thế?"

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, mọi người đến chứng kiến tình yêu vĩ đại của chúng ta sao?"

Nói xong, tôi lại bắt đầu chảy nước miếng: "He he he......"

Làm cho Trình Nguyệt và nhóm nhỏ kia kinh ngạc đến ngây người.

"Chị Nguyệt, Thẩm Giai xảy ra chuyện gì vậy, đọc sách đến ngu người luôn à?"

"ừm, thật biến thái!"

"A a a, cô ấy chảy nước miếng kìa!!!"

Tôi đạp chân lên ghế, rồi leo lên bàn học, sau đó từ trên cao ôm lấy Trình Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, biết tại sao Bùi Càn không đi học không?"

"Bởi vì hắn tỏ tình tôi á!"

"Hắn mơ ước trí tuệ và sắc đẹp của tôi á!"

"Với thành tích cuối cùng của hắn, làm sao có thể khiến tôi để ý được, gà rừng nào xứng với phượng hoàng chứ?"


"Tôi đã đánh đầu hắn ta thành một cái đầu heo!~Đó là lý do vì sao mấy ngày hắn không đi đến trường!"

Nói xong, tôi vươn một ngón tay nâng cằm Trình Nghiệt lên.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, nghe nói em thích Bùi Càn à."

"Giờ tôi biến hắn thành một tên xấu xí rồi, hắn không còn đủ tố chất để em thích nữa!"

"Em nên cân nhắc về tôi đi!!"

Tôi đột nhiên cao giọng làm mọi người trong phòng đều sửng sốt.

Trình Nguyệt ngày thường là bá chủ của ngôi trường này, giờ đây thậm chí không thể phát ra bất cứ từ ngữ nào.

Trình Nguyệt vội đẩy tôi ra và hét lớn:

"Đừng tới đây!"

Mắt thấy lão đại đã bỏ chạy, nhóm nhỏ của Trình Nguyệt vội vàng đuổi theo.

"Chị ơi! Chờ chúng em với!"

Tô Mộ Tuyết không đi theo, mà đứng tại chỗ tức giận trừng mắt nhìn tôi.

"Thẩm Giai, cô đã làm gì Bùi Càn hả? Anh ấy chưa bao giờ thích cô cả!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận