Cố Loan Loan sửng sốt, xin đi đăng ký? Năm trước anh có nói qua vấn đề này, nhưng cô cũng không để ý. Dù sao mới hai mươi tuổi đã kết hôn, đúng là còn quá trẻ mà.
“Món quà đó…..” Giọng điệu có chút bất đắc dĩ, nào có sinh nhật ai mà tặng giấy đăng ký kết hôn chứ.
Hai tay Diệp Cửu Chiêu ôm mặt cô, trán chạm trán, ý đồ dung sắc mê hoặc cô.
“Cố Loan Loan, chỉ cần chín đồng tiền, em liền trói buộc một con rùa vàng cao cấp cả đời! Anh ấy sẽ cưng chiều em, yêu em, thương em, em muốn cái gì cũng cho em. Em có lý tưởng của em, em theo đuổi, anh ấy sẽ ủng hộ em, ở nhà chờ em. Em khát nước sẽ rót cho em, em đói bụng sẽ nấu cơm cho em, em bị bệnh sẽ cõng em đi bệnh viện, em tức giận liền đánh anh ấy…Loan Loan, anh ấy chỉ có giá chín đồng tiền…… Hiện tại, anh ấy muốn tặng mình cho em.”
Diệp Cửu Chiêu nói rất nghiêm túc, từng câu từng chữ như hứa hẹn, lại chớp chớp mắt, hôm nay cố ý đi tạo hình, còn chưa tẩy trang, Cố Loan Loan đúng là bị sắc đẹp mê hoặc.
Cô cũng dùng tay ôm mặt anh, chớp chớp mắt to, đặc biệt nghiêm túc nói: “Anh Cửu, lúc tết cha em đã nói, trước khi tốt nghiệp không thể kết hôn.”
Diệp Cửu Chiêu bị cô mê hoặc đến hơi choáng váng, vừa nghe những lời này, lập tức chấn động tinh thần. Đè cô lên sofa, hôn một cái, nói: “Chúng ta lặng lẽ đi đăng ký!”
Cố Loan Loan chớp chớp mắt, mỉm cười, đáp: “Hộ khẩu còn ở chỗ cha em đó.”
Diệp Cửu Chiêu: “……” Cha vợ - loại sinh vật này, đời trước nhất định là kẻ thù!
Ông nói đi, đời trước tôi còn thiếu ông bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại ông gấp bội!
“Nếu không……Anh hỏi cha em thử đi?” Cố Loan Loan thấy anh như vậy, rất là đau lòng, liền đề nghị.
Diệp Cửu Chiêu: “……”
Giữa Cố Hoa Nhiễm mặt đen và Cố Loan Loan, anh không chút do dự chọn Loan Loan, liền bấm dãy số kia.
“A lô…..Chú Cố ạ.”
“Ừ, Cửu Chiêu à, làm sao thế?” Cố Hoa Nhiễm đặt tờ báo sang một bên, nhận cuộc gọi này.
Ừm, thái độ vẫn rất dễ gần.
“Chú ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, đang chuẩn bị đi ngủ.”
“Ai đó?” Giọng của mẹ Cố.
“Cửu Chiêu.” Rồi Cố Hoa Nhiễm bật loa ngoài, tiếng của mẹ Cố truyền đến.
“Cửu Chiêu à, thằng bé này, đừng gửi cho chúng tôi này nọ nữa, chỗ này không thiếu gì đâu.”
Mẹ Cố nói xong, Cố Hoa Nhiễm lại tiếp lời: “Đúng đó, biết trang web mua sắm đó là của cậu, nhưng cũng không cần gửi từng túi từng túi cho chúng tôi nữa.---ll,,ê,,qu,,,y,,,don--- Chúng tôi không cần, ở đây đều có thể mua được.”
Trong miệng thì nói như vậy, trong lòng lại khá vui vẻ. Diệp Cửu Chiêu gửi đồ rất hữu ích, thực phẩm dinh dưỡng cũng là đồ tốt nhất. Gửi cho mẹ Cố những vật phẩm dưỡng da kia, cũng khá vừa lòng mẹ Cố.
Bọn họ già rồi, dù gì cũng không chọn được đồ chuẩn như thanh niên.
Hai người cũng coi như lớn tuổi, không hiểu gì về vấn đề điều dưỡng, nhưng phụ nữ ai mà chẳng thích cái đẹp. Mẹ Cố dung những đồ kia, hơn nửa năm nay đã bớt đi nếp nhăn, bàn tay cũng mềm mại hơn khiến bà rất vui sướng.
Cha Cố thấy vậy, còn lặng lẽ lấy xoa lên mặt, kết quả bị mẹ Cố bắt được, như chê cười nói với Cố Loan Loan. Ngày hôm sau, Diệp Cửu Chiêu liền đến đây.
Thật sự không khác gì con trai ruột, còn cẩn thận hơn so với Cố Loan Loan.
Tết Đoan Ngọ đặt bánh chưng, trung thu đặt bánh trung thu, còn chở Cố Loan Loan cùng đi thăm bọn họ. Chỉ những điều này thôi, bản thân Cố Loan Loan có thể tỉ mỉ như vậy à?
Đề tài kéo xa, tóm lại nhà họ Cố tương đối vừa lòng Diệp Cửu Chiêu, sớm muộn gì cũng là con rể, bọn họ cũng chấp nhận rồi.
Diệp Cửu Chiêu lập tức nở nụ cười, hỏi thăm: “Dì, gần đây vẫn khỏe chứ ạ?”
“Khỏe, khỏe, khỏe, con và Loan Loan ở bên ngoài, nên chú ý thân thể đấy.”
“Vâng, con đã biết.” Xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay vào ống quần, cắn răng một cái, thừa dịp mẹ Cố ở đây, vôi nói thẳng: “Con muốn cùng Loan Loan đi đăng ký kết hôn.”
Đầu bên kia liền im lặng, mẹ Cố không nói gì, Cố Hoa Nhiễm cũng không nói gì.
Bọn họ đã nghĩ đến vấn đề này, cho nên ngay đầu năm đã nói với Cố Loan Loan, tốt nghiệp rồi mới có thể kết hôn.
Cố Hoa Nhiễm thở dài, con rể thật vừa ý, nhưng rốt cuộc con gái vẫn quan trọng hơn. Một năm nay, Diệp Cửu Chiêu đã mua cho bọn họ rất nhiều đồ, đây là tình nghĩa, bọn họ sẽ nhớ kỹ. Họ cũng đã bàn bạc xong, đến tết sẽ cho anh một bao lì xì to, vậy vẫn giữ được tình nghĩa lại không để cho nhà họ Cố thiếu anh gì nhiều.
Không phải bọn họ không nói tình cảm, nhưng Loan Loan còn chưa kết hôn với Diệp Cửu Chiêu, nhà họ Cố đã nợ anh quá nhiều, về sau kêu Loan Loan xử sự như thế nào đây.
Chẳng nợ nần gì, lúc kết hôn cũng không cần sính lễ, hai người họ sẽ đưa hết của cải đã tích cóp nhiều năm ra làm của hồi môn cho hai con. Chỉ cầu hai đứa vĩnh viễn hạnh phúc thì yên lòng rồi.
Diệp Cửu Chiêu mới vừa phát đạt, Minh Thịnh như là ngôi sao giữa trời, hiện tại thằng bé nguyện ý cưới Loan Loan, về sau thấy quá nhiều sự cám dỗ, còn có thể đối xử trước sau như một với Loan Loan sao?
“Cửu Chiêu, cậu là một chàng trai ngoan, nếu như cậu là người bình thường, có nghèo khổ thì vì hạnh phúc của con gái, tôi cũng sẽ trao nó cho cậu.---ll,,,ê,,qu,,,y,,,d0,,nn----Chính là, cậu còn trẻ, đại phú đại quý, sao có thể bảo đảm bản thân gặp phải sự cám dỗ rất lớn, còn vững tâm như ban đầu chứ?”
Nhà họ Cố là gia đình bình dân, hiện tại Diệp Cửu Chiêu đã là người giàu có, tập đoàn tài chính tân quý, đợi nó gặp phải cám dỗ thật lớn, người đẹp như mây, tập đoàn tài chính liên hôn…Đều có thể bất động như núi, làm một người cha mới có thể yên tâm.
Hơn nữa hai năm đại học này cũng là hai năm quan trọng nhất trong cuộc đời của Cố Loan Loan, nên vì bản thân mà nỗ lực.
“Con sẽ không……” Diệp Cửu Chiêu không biết nói như thế nào, ở trong mắt bọn họ, anh vẫn là người đàn ông chưa từng bị cám dỗ.
Chỉ là, có ai biết, đời trước còn có gì mà anh chưa thấy qua?
Đời trước cộng thêm đời này, anh thích Loan Loan đã mười hai năm, nhớ nhung cô mười năm.
Đôi mắt nhìn về phía Cố Loan Loan ở bên cạnh, cô nhìn anh đối thoại, trong mắt có chút tò mò, lại còn có chút không chờ mong…
Cô cũng là chưa nghĩ đến kết hôn……
Là anh cho bọn anh cảm giác an toàn còn chưa đủ……
“Vâng….” Lúc chậm rãi nhả ra từ này, có chút khổ sở, trong nháy mắt lại buông tha.
Cố Loan Loan vẫn là của anh, chỉ cần anh chứng minh mình có quyết tâm với bọn họ, cô sẽ vĩnh viễn là cô.
Đối với đời trước mà nói, đây đã là giấc mộng đẹp nhất của anh.
Cố Hoa Nhiễm thở nhẹ nhõm một hơi, nói: “Hai năm sau, khi Loan Loan tốt nghiệp. Nếu như cậu không làm ra chuyện có lỗi với nó thì đến thẳng nhà tôi lấy sổ hộ khẩu đi.”
“Cảm ơn……” Cha.
Xưng hô này, sớm muộn gì cũng sẽ gọi thôi!
……
Diệp Cửu Chiêu tắt máy, Cố Loan Loan cho rằng anh thương tâm, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
“Hiện tại… Là còn hơi sớm……”
“Anh khó chịu……” Diệp Cửu Chiêu làm ra vẻ oan ức, đua khổ.
“Hả? Vậy hôn một cái nhé?” Còn tựa gần hôn anh một cái.
Nhịn ý cười đã đến bên khóe miệng xuống, anh bế cô lên, nói: “Hôn một cái sao đủ, phải hơn thế nữa!”
“A ——”
……
Hai người ân ái còn chưa nói, chuyện xin đề án này cũng hao tốn khá nhiều công sức, Cố Loan Loan vội thành con quay.
Diệp Cửu Chiêu chuẩn bị cho cô một bữa tiệc sinh nhật, tròn hai mươi tuổi, tuy rằng không kết hôn được cũng sửa thành chúc mừng sinh nhật đi.
Buồi sinh nhật này, rốt cuộc cũng không thành…..
Diêu Lâm gọi cho cô, kêu cô nhanh chóng đến ký túc xá một chuyến, có chuyện rất quan trọng muốn nói.
Có một khoảng thời gian dài không ở đây, tuy rằng ở trọ bên ngoài nhưng vẫn đóng tiền phí trọ cho trường. Trong phòng chỉ có hai người Diêu Lâm và Nạp Thấm, đều rất yên tĩnh.
“Làm sao vậy?”
Nạp Thấm không nói lời nào, “sụt xịt” một cái, nước mắt liền rớt xuống.
Diêu Lâm giữ chặt Cố Loan Loan đang định bước lên, nói: “Cậu ấy gây chuyện.”
Cố Loan Loan đầy mặt nghi hoặc.
Cô đang bận rộn với đề tài, học tập, và yêu đương, còn Diêu Lâm muốn thi lên thạc sĩ nên cả ngày đều ở thư viện.---lll,,,ê,q,,,yy,,,d,,,--nnn---Đường Tĩnh thì đang bước vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, cả ngày ân ái, đi sớm về trễ nên không ai chú ý tới sự thay đổi của Nạp Thấm.
Hóa ra kể từ khi cô ấy giảm cân, vẫn luôn chú ý tới Trình Trang, thỉnh thoảng còn ngồi cả buổi trưa trong quán café đối diện với công ty của Trình Trang, chỉ vì chờ Trình Trang tan tầm, ngắm người ta một cái.
Sau đó bị Trình Trang phát hiện, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Đừng tới nữa, tôi có bạn gái rồi.”
Nạp Thấm không nghe, Trình Trang bảo cô quay về đi, thái độ khá kiên quyết, nhưng từ đó về sau, hai người thường nhắn tin nói chuyện.
Thỉnh thoảng, lúc Trình Trang vô cùng buồn phiền, sẽ tìm cô đi uống rượu, hai người bình cạn bình, hình thành nên mối quan hệ bạn rượu tốt.
Từ nhỏ Nạp Thấm đã được uống không ít rượu nên tửu lượng rất tốt.
Tiếp đó, chính là chiều nay, không biết vì sao, bạn gái của Trình Trang là Liễu Nghệ tìm tới, ở ngay dưới ký túc xá, gặp mặt liền đánh.
Nạp Thấm đương nhiên là tự vệ rồi, cô cao hơn Liễu Nghệ khá nhiều, đẩy đối phương ngã mạnh xuống đất. Một lúc lâu vẫn không đứng lên, một lát sau mới phát hiện, dưới đất đầy máu.
Nạp Thấm bị dọa ngốc, vẫn là bạn học giúp đỡ gọi xe cứu thương, đưa đến bệnh viện.
Cố Loan Loan nghe xong thì trầm mặc, đây là một chuyện không nói rõ được là ai đúng ai sai.
Dưới tình huống, Nạp Thấm biết rõ đối phương có bạn gái mà vẫn đi theo người ta, bạn gái anh ta tức giận là rất bình thường. Nhưng Liễu Nghệ đi tới liền đánh, lại là cô ta sai.
“Liễu Nghệ làm sao vậy?”
Nạp Thấm tiếp tục khóc, nước mắt đầy mặt, gắt gao cắn môi dưỡi, khóc không ra tiếng.
“Cô ấy…… Hẳn là sinh non……”
Cố Loan Loan sửng sốt, đây là liên lụy đến một sinh mệnh nhỏ đó……
“Loan Loan, cậu đến bệnh viện xem cô ấy có làm sao không giúp mình đi. Trình Trang đã đi rồi, anh ấy chắc chắn là hận chết mình! Mình sai rồi, mình thật sự không phải cố ý, cô ấy cứ dung túi xách đánh mình, mình liền đẩy một cái, mình thật sự không phải cố ý……” Nạp Thấm nói năng có chút lộn xộn.
“Nạp Thấm, Trình Trang đã có bạn gái, cậu cần gì phải bám đi lên chứ?!” Loan Loan rất phẫn nộ, không biết nên nói cái gì mới có thể khiến cô ấy tỉnh ngộ.
“Mình không kiềm chế được! Mỗi ngày đều muốn thấy anh ấy! Mình vốn chỉ nghĩ là có thể thấy anh ấy là tốt rồi!” Cảm xúc lập tức mất khống chế, cô gào khóc, cô cũng bị dọa thảm mà.
Cố Loan Loan nhìn cô một cái, thở dài, nói: “Mình đến bệnh viện xem một chút, Diêu Lâm, cậu để ý đến cậu ấy nhé.”
Diêu Lâm gật đầu, Cố Loan Loan đi ra khỏi cửa. Diệp Cửu Chiêu đã tự mình gọi cho cô, lúc này anh đã đến cổng trưởng để đón cô.
“Em muốn đến bệnh viện xem tình huống như thế nào?”
Nghe xong tất cả Diệp Cửu Chiêu không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu, nghe lời lái xe đến bệnh viện.
Trình Trang ngồi ở bên ngoài phòng bệnh, đầu cúi thấp, bọn họ đến cũng không ngẩng đầu nhìn, Cố Loan Loan chỉ nghĩ là anh ta quá thương tâm.
Diệp Cửu Chiêu cho anh ta một điếu thuốc, Trình Trang hút liền, Cố Loan Loan đã không rảnh để suy nghĩ vì sao Diệp Cửu Chiêu lại có thuốc lá.
Chỉ nghe Trình Trang nói: “Đứa bé mất rồi, hơn một tháng, còn chưa thành hình.”
Vành mắt Cố Loan Loan có chút hồng, khuôn mặt Trình Trang tái nhợt, tay cầm điều thuốc hơi run.---ll,,,ê,,qu,,,yyy,,,do---nnn---Mặc kệ anh ta có tình cảm thế nào với đứa bé này, rốt cuộc lúc mất đi, vẫn là đau thấu tâm can.
Chỉ là xót thương cho đứa bé kia, còn nhỏ như thế, còn chưa kịp đến nhìn thế giới này.
“Bác sĩ nói cô ấy uống rượu nhiều, gây tổn thương lớn cho đứa bé, lại bị đẩy ngã nghiêm trọng, về sau chưa chắc có thể có con…….”
Liễu Nghệ chắc là không biết mình mang thai, bằng không, có cơ hội trói chặt được Trình Trang, cô ta chắc chắn sẽ quý trọng. Tuyệt đối sẽ không uống nhiều rượu như vậy, còn đi giày cao gót, đi đánh người.
Trình Trang ngẩng đầu nhìn Cố Loan Loan, hốc mắt anh ta đỏ bừng, chàng trai hay cợt nhả, giờ khắc này bị đủ loại cảm xúc đè ép cho khom lung.
“Nói cho cô ta biết, tôi không bao giờ muốn gặp cô ta nữa.”
Diệp Cửu Chiêu dắt cô rời đi, để lại bao thuốc ở chỗ Trình Trang, trong lúc ấy, Nạp Thấm có gọi đến một lần, Cố Loan Loan bẩm báo đúng sự thật.
TRong chuyện này, Liễu Nghệ có sai, nhưng rốt cuộc cô vẫn không ủng hộ Nạp Thấm qua lại với một người đã có bạn gái.
“Anh Cửu……Anh…..”
Diệp Cửu Chiêu nắm lấy tay cô, lắc đầu, sờ sờ đầu cô, nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, anh vĩnh viễn sẽ không để cho em lo lắng về những chuyện này, không ai có thể thương tổn em.”
……
Liễu Nghệ ở bệnh viện một tuần, nghe Diệp Cửu Chiêu nói, trong lúc đó cô ta ầm ỹ rất nhiều, Trình Trang vẫn luôn ở bên. Mất đứa bé, lại có thể không sinh được nữa…..Chuyện đó đối với một người phụ nữ là sự tổn thương trí mạng.
Cố Loan Loan ở trường học hai ngày, cùng Diêu Lâm coi chừng Nạp Thấm, trạng thái của cô ấy vẫn luôn không tốt lắm.
Biết mình rất có lỗi với Trình Trang, với Liễu Nghệ, cô muốn đi xin lỗi, lại không dám xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Hôm nay Loan Loan đang ăn cơm, Diêu Lâm liền gọi điện cho cô, Nạp Thấm bị một cuộc điện thoại kêu đi ra ngoài, nói đến bệnh viện, hiện tại còn chưa về, gọi điện cũng không ai tiếp, Diêu Lâm rất lo lắng.
Cố Loan Loan lập tức buông bát cơm, đến cổng trường tìm Diêu Lâm và Đường Tĩnh, lại cùng nhau gọi taxi đến bệnh viện.
Ở bệnh viện không tìm được Nạp Thấm, cũng không thấy Liễu Nghệ, Cố Loan Loan liền gọi điện cho Trình Trang. Anh ta đến rất nhanh, chạy về phía khu dân cư ở đằng sau bệnh viện, ba người các cô vội đuổi theo.
Mục tiêu chính xác, đá cửa một gian phòng trong tầng hầm, Liễu Nghệ tái nhợt mặt mày ra mở cửa, đầu tóc lộn xộn, sắc mặt vàng vọt và đôi mắt khô khốc.
“Đau lòng sao? Em đi tìm cô ta nói chuyện, anh gấp cái gì?” Giọng cô ta rất bén nhọn, ẩn chứa sự điên cuồng.
Diêu Lâm nóng vội chạy vào, Cố Loan Loan và Đường Tĩnh cũng đuổi kịp. Bên trong có mấy người vạm vỡ, Nạp Thấm bị đánh, nằm xoài trên mặt đất, nước mắt đầy mặt.
Cố Loan Loan đỡ cô ấy lên, không nhịn được rơi lệ, đây là một món nợ tình dây dưa không rõ. Diêu Lâm đã khóc đến mù trời, dù sao hai cô cũng có tình cảm khá tốt.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?!” Đường Tĩnh gào lên với Liễu Nghệ.
Sắc mặt đối phương dữ tợn, đáp: “Tôi muốn đánh chết cô ta!”
Miệng nói, liền muốn đi lên tiếp tục đánh người, Nạp Thấm giật giật, tránh khỏi Cố Loan Loan và Diêu Lâm, muốn nhận đòn, cô muốn để cô ta đánh.
Rốt cuộc không đánh đươc vì Trình Trang ôm Liễu Nghệ từ phía sau, giọng nói hư vô mờ mịt: “Chúng ta kết hôn đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...