《_Tại sao chúng ta không thể quay về?
Vương Nhất Tỏa ngồi trên lan can tầng thượng đung đưa chân. Từ trên nhìn xuống, mọi thứ phía dưới kia thật sự rất nhỏ bé.
_Tôi không liên lạc được với tổng bộ. Ngay cả chủ thế giới này cũng không thể tìm được.
Lâm Hàn đã trở thành một quả cầu nhỏ bay lơ lửng giữa không trung.
Đã qua gần một tháng kể từ khi sự việc của gia tộc Brewn sụp đổ. Nhưng Vương Nhất Tỏa vẫn chưa thể quay về cục tổng, chỉ còn một thế giới nữa là cậu có thể sống một cuộc đời của người bình thường rồi. Nhưng tại sao vẫn chưa thể quay về?
'Tinh' bỗng có tiếng thông báo vang lên. Lâm Hàn vội kiểm tra, giọng nói đột nhiên nghiêm túc lạ thường, hắng giọng xuống:
_Có nhiệm vụ ẩn.
Vương Nhất Tỏa hơi ngả người về sau, gương mặt đã trở nên vô cùng mệt mỏi.
_Đó là lý do mà chúng ta kẹt ở đây gần một tháng? Nhiệm vụ là gì?
_Khá trừu tượng. Nó chỉ nói là quan sát nhân vật thế giới vận hành.
Vương Nhất Tỏa khẽ a lên một tiếng, giống như không nghe thấy, cơ thể dần dần mất đi điểm tựa, rơi dần xuống. Thân thể thiếu niên như một cọng rơm ướt, hoàn toàn bất lực. Quả cầu sáng nhỏ bay xuống theo.
Thân thể đáp đất nhưng ngạc nhiên thay, chẳng ai thấy cậu ấy rơi xuống, cũng chẳng thấy máu bắn xung quanh. Lật người lại, nằm hình chữ đại (大), đột nhiên nước mắt chảy từ khóe mắt, Vương Nhất Tỏa cười khàn.
_Cậu biết là ký chủ sẽ không chết trong một thế giới mà.
Lâm Hàn đáp xuống cánh mũi của cậu.
_Tôi muốn về. Tôi không chịu được.
Lâm Hàn im lặng không đáp.
_Được rồi, nếu nhiệm vụ đã ban phát, vậy thì cứ như vậy đi. Quan sát nhân vật thế giới vận hành.
_Nhân vật thế giới này gồm Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác, Tiêu Lạc.
_Đây là thế giới của tôi mà đúng chứ? Tại sao không có tôi?
Không ai đáp lại câu hỏi của cậu》
Tiêu Chiến, Tống Kế Dương và Tiêu Lạc mắt chữ O, mồm chữ A nhìn Uông Trác Thành đang tay trong tay cùng với một người. Là Lưu Hải Khoan.
Nhân lúc Lưu Hải Khoan không chú ý, kéo Uống Trác Thành ra một góc hỏi.
_Mối quan hệ bắt đầu từ bao giờ?
_Mày biết người ta là ai không?
_Sao mày lại dễ dãi quá vậy?
_Sao mày ngu quá vậy? Đừng để bị lừa, cẩn thận bay luôn cả tập đoàn.
_Anh đừng tin vẻ ngoài thư sinh của hắn ta.
Uông Trác Thành đứng vươn lên, chỉ vào từng người một.
_Tao cũng có biết đâu. Lúc nhận ra tao đã đồng ý quen nhau rồi.
_Sao mày ăn nói nhỏ nhẹ vậy? Mày là ai? Đừng đùa tao.
Kế Dương lắc mạnh vai Trác Thành.
Tiêu Chiến kéo Kế Dương ra, đối mặt với Trác Thành, gương mặt cực kỳ nghiêm túc.
_Tao không ngăn cản mày đâu, dù mày có làm gì thì tao cũng sẽ ủng hộ. Nhưng việc mày quen anh ta, tao không có ý gì đâu, à không không thực ra là tao có ý kiến đấy mà tao cũng không biết là tao có ý gì nữa. Mày đã suy nghĩ kỹ chưa?
_Tao đã nghĩ kỹ rồi, tao... thực ra tao yêu thầm anh ta rất lâu rồi.
Trác Thành ngại ngùng thốt ra lời gây shock cho toàn thể ba người.
_Mày nói cái gì?
_Mày đừng đùa với tao.
_Bắt đầu từ bao giờ? Anh từ lúc nào thích anh ta?
Nhìn những gương mặt tuyệt vọng như xác sống của ba người, Trác Thành nhận ra mình nói hơi quá vội sửa lại.
_Không, không, thực ra cũng gần đây thôi. Chắc cũng được 4 năm rồi.
Cú shock này còn lớn hơn nữa. Tiêu Chiến như mất hồn ngồi bệt xuống đất.
_Không ai cả, không ai có thể làm tôi đau được nữa.
Làm sao bây giờ, bạn của thân chủ yêu một tên nguy hiểm. Ông trời ơi, sao ông chơi đểu thế hả?
Trong lòng Tiêu Chiến gào thét tuyệt vọng.
_Bốn năm trước, bốn năm trước. Lúc đó em mới hai tuổi thôi. Anh Dương, chuyện này là sao đây?
_Anh cũng không biết, bốn năm trước bọn anh cũng chỉ mới mười lăm à không mười bốn tuổi. Lúc đó có nhiều cuộc đi chơi, lẽ nào là một trong số đó.
Tống Kế Dương cả người biến sắc chống hai tay xuống mặt đường.
_Mùa đông năm nay lạnh quá, hay là tâm hồn mình lạnh ta. Chính thức mất bạn.
Tiêu Lạc không bỏ cuộc, cố nhảy lên túm lấy khủy tay của Trác Thành đu lên.
_Anh gặp anh ta bao giờ thế hả? Sao anh lại vướng vào một tên như thế?
_Anh cũng không nhớ rõ lắm.
Tiêu Lạc chính thức chia tay với thế giới, cả tinh thần sụp đổ thành đống hoang tàn.
Ba người la liệt trên đường, cả người điều tỏa ra năng lượng tiêu cực.
Hôm nay cả thế giới này hãy tiêu cực hết đi.
_Nếu tôi đoán không lầm, thì là cuộc gặp mặt ở 'Biệt thự hoàng hôn' của bốn năm trước.
Đột nhiên có giọng nói từ phía sau thốt lên.
Cả bốn người đồng loạt quay về phía người nói. Tiêu Chiến trợn tròn mắt , ngạc nhiên. Là Vũ Ngọc Bảo. Trông cậu ấy đã gầy và tiều tụy đi rất nhiều sau một tháng kể từ lần cuối gặp nhau. Cậu đột nhiên nhận ra, Vũ Ngọc Bảo có quan hệ kì thân thiết với người tên Trịnh Vĩ Khâm. Kiếp trước của mình cũng nghe nói có hai người trong tối ngoài sáng giúp Vương Nhất Bác. Đó là Trịnh Vĩ Khâm và Vũ Ngọc Bảo. Lần trước khi gặp Trịnh Vĩ Khâm, cậu đã vô cùng ngạc nhiên.khi gặp cánh tay đắc lực của Vương Nhất Bác. Khi Trịnh Vĩ Khâm mất với cương vị là đối tác làm ăn lớn, cậu cũng đã tham gia tang lễ. Và ở đó cậu gặp Vũ Ngọc Bảo, cậu thanh niên có gương mặt hốc hác, mang theo sự mất mát nặng nề, quỳ gối trước bài vị.
Lúc nhìn thấy Tiêu Chiến lúc đó, Vũ Ngọc Bảo chỉ nói ra một câu: "Cậu là khách hàng cuối cùng của anh ấy cùng với tôi." Tiêu Chiến nhận ra ý của Vũ Ngọc Bảo là bộ âu phục được Vương Nhất Bác tặng.
Tiêu Chiến vội đứng dậy, phủi bụi ở quần áo, chào Vũ Ngọc Bảo: "Chào anh, Ngọc Bảo, lâu quá không gặp."
"Ừm, lâu rồi không gặp."
Vũ Ngọc Bảo nhẹ đáp.
_Lúc nãy anh nói 'Biệt thự hoàng hôn'?
Kế Dương chậm chạp đứng dậy, kéo theo Tiêu Lạc đứng lên. Con nhóc nhanh nhảu nói: " 'Biệt thự hoàng hôn' nằm trên núi ở thành phố F ạ? Biệt thự đó đã bị dỡ bỏ vào ngày mười lăm tháng hai bốn năm trước mà?"
_Ừm.
Vũ Ngọc Bảo ngồi xuống ngang với tầm nhìn của Tiêu Lạc, xoa đầu con bé.
Đột nhiên Kế Dương như nhớ ra việc gì, đập hai tay vào nhau.
_Nhớ rồi, trước khi biệt thự bị chủ cho dỡ bỏ. Người chủ đó đã mời giới thượng lưu, những người có tiền đến tham gia bữa tiệc. Ttong biệt thự đó có chứa kho báu, người chủ đã tổ chức một cuộc chơi đó là đi tìm kho báu. Người thắng giải năm đó là một người thuộc Bác Quân. Lẽ nào người đó là...
_Là Lưu Hải Khoan.
Uông Trác Thành im lặng nãy giờ cũng đã lên tiếng, gương mặt đã bớt đỏ.
_Tại sao tao không có ấn tượng gì?
Tiêu Chiến xoa cằm.
_Sao mày chẳng nhớ gì vậy? Lúc đó mày rất... Ơ, mà sao tao lại không có ấn tượng gì nhỉ? Rốt cuộc thì sao tao lại biết vụ đó?
Kế Dương nghi hoặc gõ gõ đầu.
_Lúc đó chúng mày đi cùng tao cơ mà. Tao còn nhớ là thằng Chiến đánh vào mặt tao nữa kia mà. Còn mày... ể, sao tao không biết sự tồn tại của chúng mày ở tiệc đấy nhờ?
_Em tại sao lại biết thông tin này vậy?
Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, câu hỏi không có lời giải đáp. Cuối cùng đều quay ra nhìn Vũ Ngọc Bảo. Vũ Ngọc Bảo cũng khó hiểu, thông tin này là từ đâu. Giống như ký ức của họ hoàn toàn bị mất đi một tảng lớn. Những ký ức hiển nhiên này giống như có người cố để vào đó.
_Mọi người đang có vụ gì vậy?
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng nói truyền đến.
_Vũ Ngọc Bảo, sao cậu ở đây?
Lưu Hải Khoan ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Vũ Ngọc Bảo.
_Tôi tình cờ đi ngang qua.
_Cậu nên ra ngoài nhiều cho đầu óc khuây khỏa. Được rồi tôi đi trước đây. Đi thôi A Thành.
Lưu Hải Khoan nắm lấy tay Trác Thành đưa đi.
_Tạm biệt anh, bye chúng mày.
Uông Trác Thành vẫy tay tạm biệt bốn người rồi chạy theo Lưu Hải Khoan.
_Được rồi, tạm biệt các em, anh phải về rồi.
Ba người tạm biệt Vũ Ngọc Bảo rồi đi tiếp.
_Vụ lúc nãy là sao ta? Tại sao tất cả chúng ta đều không có ấn tượng về vụ 'Biệt thự hoàng hôn' nhỉ?
Hừm! Cả ba người đều xoa cằm suy nghĩ.
_Khó quá, thôi bỏ đi, chúng t... A.
Tống Kế Dương xoa đầu, định xin lỗi.
_A, thật trùng hợp. Đi dạo có chút thôi đã gặp cậu ở đây.
Cái giọng nói này, cái giọng đã bám theo gần một tháng không có liêm sỉ này chính là Vương Hạo Hiên.
_Em dám cá này không phải trùng hợp.
Tiêu Lạc thì thầm nói với Tiêu Chiến. Tiẻu Chiến đồng quan điểm gật đầu nhìn thằng bạn cố thoát khỏi cái ôm của Vương Hạo Hiên.
_Một ngày gặp như một hai lần thì không nói, nhưng đây đã là lần thứ chín chúng ta 'trùng hợp' gặp nhau rồi.
Tống Kế Dương cố đẩy cái mặt muốn hôn mình ra nhưng không được. Cậu phát cáu:
_Cả tháng ngày nào cũng gặp nhau, cậu không thấy chán sao?
Đột nhiên ánh mắt Vương Hạo Hiên sáng lên:
_Không chán, dù có nhìn em cả ngày cũng không chán. Nếu cả đời này em để anh nhìn, kể cả lúc trên giường anh cũng không bao giờ chán.
Tống Kế Dương đỏ mặt quyết đẩy cái người bám dính như sam này ra.
Vô liêm sỉ! Đây là tiếng lòng của hai anh em nhà họ Tiêu.
Bỏ mặc Tống Kế Dương cho Vương Hạo Hiên, Tiêu Chiến và Tiêu Lạc đi tiếp về phía trước.
Đợi đèn đỏ qua đường, mí mắt của Tiêu Lạc nháy liên tục điềm báo như có việc gì sắp xảy ra.
_A, Chiến, Lạc nhi.
_Ninh ca!
Hai anh em đồng thanh reo lên.
_Anh đi đâu vậy ạ? Anh có cần em xách phụ không?
_Không cần đâu, đây là kho báu của anh.
Ba người hahahihi nói chuyện với nhau, đột nhiên có người kêu lên:
_Này, cẩn thận.
'Bíppppp' tiếng bíp dài như tiếng còi báo hiệu hiện lên, trước mắt mờ dần, nghe loáng thoáng có vài tiếng sợ hãi.
_N... Ninh.... c...
------------------------------------------------------------
Năm ngoái tôi định đăng một bộ truyện nhưng tôi thấy truyện nó tối quá, sợ mọi người đọc sẽ tiêu cực nên đã xóa bộ đó đi. Nhưng hôm nọ tôi đọc bộ 'Mai táng tuổi 18' và thấy bộ của tôi không sao cả nên tôi quyết định đăng lên ngay khi truyện này kết thúc. Vì bộ mai táng tuổi 18 mà tôi vác nguyên đôi mắt sưng húp đi học:))
Và sau khi truyện đó kết thúc tôi lại còn có một bộ khác nữa.
Giới thiệu cho mọi người bộ "Kaoru Kedamono " nhé. Lần sau sẽ giới thiệu mọi người bộ khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...