_Thành!
Trác Thành nghe gọi, quay đầu lại nhìn thì thấy Kế Dương đang vẫy tay gọi mình. Nghiêng đầu thể hiện sự khó hiểu, lắc lắc ly rượu trên tay biểu thị muốn nói gì.
Kế Dương nhìn động tác của Trác Thành, chép miệng. Ngón tay miết vào miệng ly, Trác Thành hiểu ý. Vội chào những người đang ở bên cạnh, sau liền tiến đến chỗ Kế Dương.
_Chuyện gì?
_Không thấy Chiến.
Trác Thành nhíu mày, đặt ly rượu xuống cái khay trên bàn.
_Không ở chỗ tao. Tìm chỗ nhà vệ sinh chưa?
_Rồi, nên tao mới qua hỏi mày.
_Về thôi, đi tìm nó.
Trác Thành hếch mặt ra ngoài cửa. Kế Dương ra hiệu ok, đi qua Trác Thành.
Vừa bước được hai bước, tay liền bị người khác nắm lấy. Theo quán tính muốn vùng ra nhưng lực tay của người kia quá lớn. Trác Thành theo trực giác nắm lấy bả vai người đó.
_Ai?
Không trả lời, người kia vậy mà hạ thấp vai xuống tránh thoát được Trác Thành.
_Không biết có tiện không nếu tôi mượn người này từ chỗ cậu?
Là Vương Hạo Hiên, mẹ nó, đi kiểu gì mà mình không phát giác ra sự tồn tại của hắn. Hắn chỉ vào Tống Kế Dương, muốn đưa Tống Kế Dương đi sao?
_Không rảnh.
Uông Trác Thành tiến lên kéo tay Kế Dương đi nhưng lại không đấu nổi lực tay của Vương Hạo Hiên liền đứng lại.
_Các cậu có việc gì bận sao?
Vương Hạo Hiên miệng cười nhưng trông có vẻ giận. Tay lại dùng thêm lực, Tống Kế Dương đau đến nhăn cả mày. Trác Thành thấy thằng bạn mình như thế liền vội nói:
_Bạn tôi biến mất rồi. Chúng tôi đi tìm cậu ấy.
Giọng gấp gáp đến nỗi âm cuối bị run lên dẫn đến lạc giọng.
Vương Hạo Hiên nhướng một bên mày, anh trai vừa mất dấu tên đó và bây giờ hai người này tìm tên Tiêu Chiến đó.
_Tôi có thể giúp nha.
Vương Hạo Hiên lấy tay chỉ vào mặt mình, cười nói.
_Cảm ơn vì đã ngỏ ý giúp. Nhưng chúng tôi không dám phiền Vương thiếu.
Tống Kế Dương cũng quay ra cười lễ phép với Vương Hạo Hiên, nói khách sáo.
_Nào phiền, nào phiền. Tôi có khá nhiều thời gian rảnh.
Bác Quân lớn như thế, làm gì mà có nhiều thơi gian nghỉ, trên đầu hắn còn đang có án treo sang Nga công tác. Thế mà Vương Hạo Hiên vẫn thản nhiên cười nói như thế. Nói dối không ngượng mồm.
Nhìn tình hình trước mắt nếu hai người không đồng ý cho hắn giúp thì hắn sẽ không bỏ qua. Với lại nãy giờ cũng có khá nhiều người quay ra đây nhìn. Đúng là có chút ngại ngùng, nếu cho hắn giúp sức thì chắc cũng nhanh hơn.
_Được rồi, cảm ơn Vương thiếu vì đã giúp. Cái đó, có thể thả tôi ra không?
Tống Kế Dương ngẩng mặt nhìn Vương Hạo Hiên, vẫn giữ trên mình cái cười lễ phép.
Vương Hạo Hiên thả tay đang nắm chặt cổ tay Tống Kế Dương, nhìn cậu xuýt xoa. Nở nụ cười đặc trưng của mình.
_Không có gì, giúp người là điều nên làm.
Sao mặt tên này dày thế nhỉ? Cho xin địa chỉ mua đồ dưỡng mặt.
Uông Trác Thành bấm số gọi điện cho Tiêu Chiến nhưng không ai nghe máy, nhìn Kế Dương lắc đầu. Tống Kế Dương nhíu mày, sau một lúc thì rút điện thoại ra, bấm số gọi ai đó. Hai người trao đổi qua lại, sau đó Tống Kế Dương thả máy xuống ngó quanh.
_Sao rồi?
Uông Trác Thành lo lắng hỏi. Tống Kế Dương vỗ vai Uông Trác Thành tỏ ý không sao, sau đó quay đầu nhìn Vương Hạp Hiên.
_Nếu không phiền thì anh có thể cho người tìm cậu ấy trong biệt thự được không?
Vương Hạo Hiên hơi nhướng một bên mày, suy nghĩ một lúc.
_Được.
Sau đó không nghe tiếng cảm ơn của Kế Dương đã quay đầu bỏ đi.
Tống Kế Dương nhìn bóng lưng Vương Hạo Hiên rời đi, sau đó bị khuất bởi rất nhiều người mới không nhìn nữa.
Hơi cúi đầu suy nghĩ. Rất nhanh liền nắm lấy cổ tay của Uông Trác Thành chạy ra ngoài.
Chạy ra ngoài vẫn không chịu dừng lại, Uông Trác Thành hốt hoảng giật tay lại. Hai người đã đứng bên ngoài cổng vào, còn cánh nó gần hai trăm mét.
_Cậu muốn tên đó làm phiền nữa sao?
Uông Trác Thành lúc này mới hiểu, tiếp tục chạy theo Tống Kế Dương. Nhớ lại thái độ của Vương Hạo Hiên lúc ấy, lại nhìn Tống Kế Dương đang chạy phía trước. Nếu đoán không lầm, có lẽ là vậy đi.
_Lúc nãy cậu gọi ai vậy?
Sau khi đã ngừng chạy, họ dựa người vào hẻm tối thở hồng hộc, sợ Vương Hạo Hiên cho người đuổi theo.
_Lấy vị trí máy của Tiêu Chiến thì phải dùng đến họ thôi. Họ bảo ở trên cầu gần đây.
_Sao cậu ta chạy ra đấy làm gì không biết.
_Không biết nữa, giờ đi ra chỗ đó thôi.
Tống Kế Dương dựa vào gần mép tường thấy không có ai đi theo mới vẫy tay với Uông Trác Thành chạy tiếp.
_Họ đi tiếp rồi à?
Vương Hạo Hiên gõ bàn phím làm việc thản nhiên nói với người to lớn phía trước. Người to con cúi đầu vâng một tiếng. Vương Hạo Hiên vẫy tay đuổi người, nhìn người to con rời đi, Vương Hạo Hiên cụp mắt xuống.
Phiền đến thế sao?
_Sao Trương Ninh anh ấy chưa đi?
Vương Nhất Tỏa nhỏ tiếng hỏi nhưng không nhận được trả lời. Chẹp miệng. Lầm bầm mấy tiếng.
《_Có người.》
Lâm Hàn khẽ quát. Vương Nhất Tỏa liền buông tay, lấy tốc độ nhanh nhất mà rơi xuống, lăn lông lốc vào phía dưới tán cây, đảm bảo bản thân không rơi vào tầm nhìn của camera. Màn hình mỏng xanh nhạt giống một giao diện hiên lên, trên đó xuất hiện hình của một bóng đen đang di chuyển. Dần dần hiện rõ, là Tiêu Chiến!
Tiêu Chiến người như thoát lực, mỗi bước đi như dồn hết lực. Đi về phía trước, dừng trước cổng. Từ từ ngẩng mặt lên, nhìn vào biệt thự trước mắt, ánh mắt không có tiêu cự. Cuối cùng cũng bước vào.
Vương Nhất Tỏa tắt đi cái màn hình trước mặt. Nhìn thấy Tiêu Chiến đã vào nhà, lại trèo lên bám vào tường dưới cửa sổ. Đợi một lúc, hình như Trướng Ninh đã phát hiện ra Tiêu Chiến nên ra khỏi phòng. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Vương Nhất Tỏa mở cửa sổ, nhảy vào. Khẽ đóng cửa sổ, quay đầu nhìn người trên giường, không ngờ Tiêu Lạc đã nhìn cậu từ bao giờ. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không lấy một cái chớp mắt, căn phòng yên tĩnh đến xa lạ.
_Không về là bị bắt gặp đấy.
Tiêu Lạc mở miệng trước, Vương Nhất Tỏa ngạc nhiên, cúi đầu xuống, mím chặt môi.
_Xin lỗi.
Vương Nhất Tỏa thì thào.
_Có gì mà phải xin lỗi?
Vương Nhất Toả ngạc nhiên nhìn người đang nằm trên giường, Tiêu Lạc cười nhìn cậu ấy.
_Xin lỗi, xin lỗi xin lỗi.
_Chỉ là mất đi thời gian cho đến khi cậu hoạn thành nhiẻm vụ. Cũng không có gì to tát, chỉ là... không được trải qua độ tuổi vui nhất thôi. Không có gì phải xin lỗi.
Vương Nhất Tỏa mím chặt lấy môi dần dần hóa thành các đốm sáng rồi hòa vào người Tiêu Lạc.
'Cạnh', tiếng cửa mở, Tiêu Chiến bước vào, trượt dài trên cánh cửa đã đóng. Nhìn Tiêu Lạc đang nằm trên giường.
_Anh, Ninh ca đâu rồi?
Tiêu Chiến im lặng không trả lời. Không khí rơi vào im lặng. Hai người chỉ nhìn nhau không ai nói tiếp.
_Ngủ đi.
Nói xong liền ra khỏi phòng. Tâm trạng ba nhỏ không tốt sao? Gặp chuyện gì rồi?
Tiêu Lạc lấy ra điện thoại, tìm số của Kế Dương.
_Alo?
_Anh gặp chuyện gì ạ?
Tiêu Lạc nghe thấy tiếng thở dốc của đầu dây bên kia, hỏi.
_A, tiểu Lạc. Em ốm thế nào rồi?
_Em khỏe.
_Tiêu Chiến mất tích rồi. Dấu vết cuối cùng là trên cầu nhưng lúc anh đến chỉ thấy điện thoại bị ném nát ở dưới chân cầu. Anh đang đi tìm cậu ấy.
Tiêu Lạc im lặng một lúc mới nói.
_Anh Dương, anh không cần tìm nữa đâu. Anh ấy về đến nhà rồi.
Kế Dương đột ngột dừng lại, làm Trác Thành phía sau cũng dừng lại theo, khó hiểu giật nhẹ đuôi áo của Kế Dương. Thấy cậu ta lắc đầu liền tiến tới áp tai vào điện thoại nghe cùng. Hai đại nam nhân làm động tác này có chút ngại.
_Về rồi à? Thế cậu ta có sao không?
Kế Dương hỏi, Trác Thành bên cạnh kinh ngạc. Về rôuf xhawngr nói vouws ông.
_Anh ấy không sao, nhưng tâm trạng không tốt. Lại còn đi bộ về nữa.
Cả hai người đều kinh ngạc đến độ miệng cũng có thể nhét vừa quả trứng gà.
_Vậy sao? Có lẽ nay anh sẽ không đến nhà em được rồi. Em ngủ khỏe nha.
Tạm biệt rồi cúp máy. Trác Thành với Kế Dương nhìn nhau.
_Cút xa ra, mày làm động tác gì thế hả?
Kế Dương ghét bỏ đá Trác Thành. Trác Thành cũng không thua, so tài cùng với Kế Dương một lúc. Hai người vừa nãy thân mật dán sát lấy nhau giờ đấm đá lẫn nhau nhìn có chút bi hài.
Hành động bên ngoài dù vui vẻ thế nhưng trong tâm hai người đều có một cái sạn không tên, không một chút thoải mái nào. Nhưng không muốn bạn bè lo lắng họ đều quyết định lấy cái vui vẻ che đi vết sạn đó.
Tiêu Lạc cầm chiếc điện thoại màn hình đã tối thẫn thờ, mùi gì thế nhỉ, cảm thấy không ổn rồi. Quyết định đi ngủ, thêm tác dụng phụ của thuốc, người đã rất nhanh rơi vào giấc ngủ sâu.
Sau khi rời khỏi phòng Tiêu Lạc, Tiêu Chiến di chuyển xuống cuối hành lang, đứng trước cửa phòng một lúc lâu. Cuối cùng cũng mở cửa đi vào.
Nhìn những bức tranh được dưới ánh trăng, quả thực rất đẹp đẽ nhưng lại không phải là mình cùng đứa em gái vẽ mà là của một người giống mình và người giống em gái mình vẽ, cảm thấy buồn thật.
Căn cứ vào thái độ của Vương Nhất Bác đối với mình và các sự kiện xảy ra, xem ra đây là một thế giới song song. Vậy là mình đến đây, cướp đi cái gọi là gia đình, cái gọi là bạn bè, cái gọi là tình cảm của người khác của 'Tiêu Chiến' này sao? Và đây không phải gia đình mình, bạn bè không phải của mình, toàn bộ đều là mình ăn cắp mà ra? Vậy bây giờ phải làm sao đây, toàn bộ chỗ này đều không phải là của mình, gia đình không phải của mình,mình rốt cục tại sao lại ở đây làm gì?
Tiêu Chiến ôm đầu ngồi thụp xuống, khóc nức nở. Mình tại sao phải đi lấy cắp cuộc sống của người khác? Còn khiến cậu ta mất đi tình cảm của 'Vương Nhất Bác' trong thế giới song song này? Giờ mình phải làm sao đây? Mình không sống được như một 'Tiêu Chiến' bình thường nữa. Tiêu Chiến ở trong căn phòng tối được hứng ánh trăng kia cả một đêm không rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...