Sống Lại Có Thể Yêu

《_Cậu lấy đâu ra tấm thiệp mời vậy?》
Vương Nhất Tỏa vừa đi vừa hỏi Lâm Hàn trong đầu.
《_Nhặt được.
_Nói thật.
_Ba cậu gửi qua. Mời cậu đến.- Giọng Lâm Hàn nghiêm túc báo cáo.
_Hai người kiểm tra thiệp lúc nãy hình như đọc được cái gì trong tấm thiệp rồi. Biểu cảm lúc nãy có thay đổi. Cậu có chắc là không có gì bất thường chứ?
_Không, nếu là thế chắc trong tấm thiệp có ký tự riêng của họ. Chỉ họ mới đọc được.
_Huh~, cậu có cảm giác lạ lạ không?
_Tất cả có máy quay đều đồng loạt hướng về phía này.- Giọng Lâm Hàn thản nhiên như đã biết trước.》
  Vương Nhất Tỏa cảnh giác, nâng cao sự nhạy bén của các giác quan. Rốt cục là ba lớn muốn biết mình đến thế à? À lê à lế, mùi rượu nho. Ba nhỏ thích uống rượu nho lắm. Lẽ nào là ba lớn mua theo sở thích của ba nhỏ?
  Cầm lên một ly rượu, tiếp tục đi sâu vào nhóm người ăn bận đẹp đẽ. Mùi nước hoa sộc vào mũi, cố gắng không nhăn mũi. Vương Nhất Tỏa không thích mùi này, có một thời gian dài cậu luôn phải ngửi mùi này khiến cậu dễ buồn nôn, chắc cậu đã phải ngửi liên tục trong ba tháng hè. Trong không gian đó, khái niệm thời gian dường như không tồn tại để áp đặt lên nó.
  Quả nhiên, có rất nhiều người cầm theo vũ khí ở trong này. Gấu quần cộm lên, bên trong có súng. Cánh tay có chút gồ lên, là dao? Thắt lưng một bên giấu dao, một bên giấy súng. Xem ra ba lớn vẫn chưa tin tưởng mình lắm. Cảnh giác đến thế cơ mà.
《_Dì sao rồi?
_Đã khỏi, đang ngủ.》
  Được rồi không còn lo lắng gì nữa.
《_Gia chủ nhà Brewn đang ở đây.
_Tôi vừa nói không còn lo lắng. Xem ra hôm nay không chỉ chúng ta mà còn gia chủ Brewn cũng sẽ vào tầm ngắm. Chắc ba lớn muốn thử chúng ta, thử xem có phải địch hay không.》
  Vương Nhất Tỏa nhếch miệng cười. Tìm một chỗ trong góc khuất đứng. Mấy người kì lạ cũng đi theo. Xem ra là không thoát được rồi. Mặc kệ họ, ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm, gác chân chữ ngũ. Nhấp miệng, uống vào một ngụm nhỏ rượu vang, bắt đầu miên man suy nghĩ.
  Phòng kho ở vườn sau thì phải ra khỏi đại sảnh. Mà ở đó thoáng chỗ không đông người. Có thể dễ dàng làm theo nhóm người. Trong khi mình chỉ có một người, sẽ bất lợi nếu ở địa hình như vậy. Ở vườn sau có một đài phun nước, có một tượng người cầm cung tên ở giữa khá lớn, phía trên đầu sẽ có chỗ trốn. Nhưng không thể trốn quá lâu. Mình có thể ẩn thân, nhưng thời gian không dài, tốc độ trong thời gian đó sẽ đặc biệt nhanh. Nếu không xác định được mục tiêu mình sẽ đi quá. Lúc đó sẽ không còn cơ hội quay lại. Sẽ bị đánh đồng thuộc về phe tên Brewn. Hoặc là mình lợi dụng một tên trong số đó là được, nhưng nếu mình đánh một tên thì sẽ bị tất cả bọn họ quay ra bắt. Lúc đó càng khó khăn. Hay là lợi dụng gia chủ Brewn? Không được, sẽ bị hiểu lầm mất.
_Sao rồi?- Vương Nhất Bác cúi người xuống nhìn vào màn hình hỏi người bên cạnh.
  Người đó liền kết nối với một máy khác.
_B... báo cáo, người này vẫn đang ngồi một mình. N... nhưng...- Người bên kia mấp máy không chịu nói, liền bị khó chịu quát.
_Có gì báo cáo mau.
_Nhưng người này rất giống Vương tổng.


  Cả người trông coi màn hình camera lẫn Vương Nhất Bác đều bất ngờ.
_Đừng có nhầm lẫn. Quay cho ta xem, hắn ta đang ở đây? Sao tôi không thấy trong màn hình?
  Người trông coi camera nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác mà sợ hãi. Âm trầm đến cực điểm.
  Người nọ ngó quanh một hồi, liền ấp úng nói.
_Đ... đây là góc chết.
_Cái gì?- Giống như kinh hãi mà thốt lên. Không thể nào, các camera đều có thể quay 180°, vậy mà người này không một lời nhắc liền biết được góc chết.
  Người nọ liền vội vàng nhấn một nút trên tai nghe. Máy quay liền hiện ra hình ảnh của Vương Nhất Tỏa đang gác chân chữ ngũ, hơi ngả đầu ra sau suy nghĩ. Ngũ quan trên mặt có đến 7 phần giống Vương Nhất Bác.
  Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu Vương Nhất Tỏa.
  Ngũ quan cũng rất giống Tiêu Chiến. Khí chất ôn nhu lại trầm ổn nhưng không giấu được sự sáng chói của thiếu niên. Nhíu mày, để lộ tâm tình phiền muộn, rất nhanh liền thu vào, tiếp tục nhìn vào Vương Nhất Tỏa.
  Người trông camera lén lau mồ hôi đang chảy. Run rẩy nhấn nút, gương mặt Vương Nhất Tỏa rất nhanh liền phóng to ra. Quả nhiên là... rất giống.
  Vương Hạo Hiên đứng bên cạnh nãy giờ cũng mặt mày nhăn nhó không tin được.
_Anh, có phải chúng ta còn có em trai?
_Không có.- Vương Nhất Bác chắc nịch lên tiếng.
_Nhưng...
_Không có.- Đánh gãy lời nói của Vương Hạo Hiên, Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn vào gương mặt luôn có nét cười của Vương Nhất Tỏa trong màn hình.
  Vương Hạo Hiên biết điều im lặng. Nhưng vẻ mặt vẫn muốn nói lại thôi nhìn vào Vương Nhất Tỏa.
_Lâu không gặp, Vương tổng. Tôi không thấy cậu trai mặc đồ cặp với cậu.
  Là giọng nói ngả ngớn không lẫn vào đâu được của Trịnh Vĩ Khâm. Người chưa thấy mà giọng nói đã ở ngưỡng cửa.
  Quét mắt nhìn Trịnh Vĩ Khâm vừa bước vào cửa.
  Làm bộ che tim sợ hãi, Trịnh Vĩ Khâm vừa đi đến vừa nói:
_Nào, đừng nhìn tôi như vậy. Cậu yêu cầu tôi may hai bộ âu phục, cùng một kiểu dáng, cùng ghim cái áo. Không phải một cặp là gì? Cậu... Ôi mẹ ơi, em trai thất lạc của cậu à?
  Liếc mắt nhìn màn hình, Trịnh Vĩ Khâm không khỏi bất ngờ, mắt chữ A  chữ O mà lớn tiếng.
Vương Hạo Hiên nhanh tay, đánh ngang cánh tay mình thủ thế. Trịnh Vĩ Khâm liền giơ cánh tay của mình đỡ.
_Vẫn nhanh như vậy?- Vương Hạo Hiên nhếch miệng cười, thả tay xuống.

_Cảm ơn vì lời khen.- Trịnh Vĩ Khâm đặt tay phải lên ngực trái cúi đầu chào.
_Cậu cũng mặc đồ đôi đúng chứ?
  Vương Hạo Hiên nhìn một lượt từ trên xuống dưới Trịnh Vĩ Khâm mà hỏi.
_Cậu nhận ra à?- Trịnh Vĩ Khâm làm động tác cô gái đôi mươi ngại ngùng che mặt.
  Vương Hạo Hiên lập tức đen mặt. Cái bộ dáng thẹn thùng đó là sao? Ngứa mắt chết đi được.
_Im lặng.- Vương Nhất Bác ra lệnh trước khi hai người họ choảng nhau bằng võ mồm.
  Vương Hạo Hiên khinh bỉ nhìn Trịnh Vĩ Khâm, tiếp tục quan sát vào màn hình.
_Là người đó à?- Một lúc lâu sau, Trịnh Vĩ Khâm lên tiếng hỏi.
_Ừ.- Vương Hạo Hiên.
  Vương Nhất Tỏa khó chịu với máy quay của người đang đứng trong nhóm người qua lại. Đừng quay thẳng mặt được không? Cứ như này sao mình hành động được. Thôi kệ đi, thời gian có hạn, không nên lãng phí.
  Vương Nhất Tỏa đứng dậy, làm tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt căng thẳng. Nhất là người Vương Nhất Bác, căng thẳng đến nỗi bàn tay nắm chặt lại, gân xanh nổi lên mu bàn tay.
  Đi tới chỗ khuất người, Vương Nhất Tỏa lách mình một cái liền biến mất. Người theo dõi kia vừa bước đến thì đã không thấy người đâu.
_Không thể nào,vừa rẽ một cái liền biến mất. Đó lại là góc chết của camera. Vương tổng này, cậu ta chắc chắn là có họ hàng với cậu rồi.
  Trịnh Vĩ Khâm xoa xoa cằm phán xét.
Vương Hạo Hiên cũng không còn tâm trạng nói lại hắn ta. Tất cả đều tối răm không biết nói gì.
  Đây là việc có thể làm sao? Rõ ràng tất cả mọi người trong phòng, và người theo dõi quay tất cả lại đều tận mặt chứng kiến Vương Nhất Tỏa rẽ vào hành lang đi ra vườn sau. Hành lang đó lại không có ngã rẽ nào, camera cũng ở đó hoạt động rất bình thường. Vậy mà không cần tính toán, cứ bước vào như thế liền biến mất, không sợ bị camera bắt gặp.
_A, ở đây.- Người trông coi camera đột nhiên lên tiếng chỉ vào màn hình khác.
Nhưng lại không có gì ở đó, ngoại trừ hiên phía sau.
_Ông chắc chứ?- Vương Hạo Hiên sốt sắng hỏi.
_Tôi chắc chắn mà.- Ông ta run lẩy bẩy. Làm không tốt là mất mạng như chơi, nào dám chọc ba vị này.
  Vương Nhất Tỏa ẩn thân đi một mạch ra vườn sau, phải dừng lại một chút để xác định phương hướng. Trong khoảng khắc chưa đến một giây đó liền bị người trông coi camera phát hiện.
_Tập trung nửa nhân lực, đến vườn sau đi.
  Vương Nhất Bác ra lệnh thông qua bộ đàm. Vương Nhất Bác cũng căng thẳng đến độ nổi gân xanh trên trán.

_B... báo cáo.- Lúc này một giọng nói từ bộ đàm vang lên.
_Nói.- Vương Nhất Bác biết người này.
   Lúc nãy khi Tiêu Chiến chạy đi, Vương Nhất Bác đã kịp cho người đi theo. Và người đó là người vừa nói hai tiếng báo cáo.
_Cậu Tiêu đã mất dất vết.- Nghe thấy giọng người đó đã run rẩy, hình như bị ăn đau.
_Cái gì?- Gần như là gầm lên, Vương Nhất Bác tức giận đến độ ánh mắt hiện lên tơ máu.
_Cậu Tiêu phát hiện ra tôi liền trốn vào một con hẻm, tôi liền đi theo. Không ngờ bị cậu ấy tập kích đánh tôi bất tỉnh. Cứ như vậy liền chạy mất.- Người kia vội vàng nói, chỉ sợ lời chưa nói hết đầu đã lìa khỏi cổ.
  Vương Nhất Bác sắc mặt âm trầm đến cực điểm, gân xanh trên trán nổi rõ ràng, trong mắt hằn lên tơ máu. Hiển nhiên đã tức giận.
  Trịnh Vĩ Khâm cảm thán, từ bao lâu không thấy Vương cẩu tức giận như vậy rồi? Quả nhiên vấn đề liên quan đến người thương là mất kiểm soát. Bảo không biết thế nào rồi? Chắc không bị làm khó đâu nhỉ?
_Cậu không sao chứ? Tôi xin lỗi.
  Tú Linh cúi đầu xin lỗi người trước mặt, cô ta đã nhìn thấy người này đi cùng vị Trịnh thiếu gia kia, chắc cũng không phải người tầm thường. Liền đánh chủ ý lên người này. Cố tình va phải người ta, làm đổ ly rượu lên áo của cậu ta, diễn một màn xin lỗi thành khẩn.
  Vũ Ngọc Bảo làm sao không biết Tú Linh đang diễn. Cậu chỉ lười tiếp những loại người như này.
_Không có gì.
  Liền có ý định quay đi. Ai ngờ Tú Linh kia không biết xấu hổ nắm chặt lấy cánh tay cậu biểu đạt nhất định sẽ đền lại, sống chết cũng sẽ tạ lỗi. Nhíu mày liền giật mạnh cánh tay ra làm Tú Linh hơi chao đảo, Vũ Ngọc Bảo suy tính chắc phải bị cô ta dây dưa hơi lâu. Không biết tên ngốc kia làm xong việc chưa nữa.
  Vương Nhất Tỏa trốn trên đầu bức tượng, nhìn thấy tất cả những người theo dõi cậu lúc nãy đang lục soát khắp nơi ở vườn sau.
  Chưa tới mười giây nữa, camera sẽ quay sang hướng này. Tức là mình có chưa tới mười giây để tới kho. Kho cách đây ba lăm mét, lại phải đi qua các bồn cây. Tình huống phải sử dụng thêm một lần ẩn thân. Con đường ngắn nhất lại phải đi qua ba người. Nếu mình đi thẳng trực tiếp sẽ tạo ra tiếng động lớn. Vậy mình cần phải đảm bảo các máy quay giám sát sẽ không thể quay trúng mình và không để họ bắt gặp. Tức là mình có khoảng 0,0002 giây để dừng lại. Và phải lựa chọn góc chết của ba tên đó để hành động. Trong lúc hành động cũng sẽ không tránh khỏi những việc không có trong kế hoạch.
  Nhanh chóng lên kế hoạch, sau khi tính toán cẩn thận, Vương Nhất Tỏa nâng cáo sự nhạy bén của tất cả các giác quan. Ba, hai , một. Đếm ngược trong đầu vừa kết thúc. Vương Nhất Tỏa liền biến mất. Chỉ thoáng một cái đã xuất hiện ở phía sau kho.
  Dựa người vào tường, liếc nhìn tất cả bọn họ đang lục soát tìm người. Lúc nãy quả nhiên có thêm hai người ngoài kế hoạch xuất hiện. May mắn đã nghĩ tới trường hợp này, nếu không thì đã bị phát hiện rồi.
《_Hàn, làm sao để vào đây?
_Để tôi mở cho cậu vào.
_Đừng nói thế, nếu tôi đoán không lầm chắc cậu định khoét một lỗ ở đây.
_Ừm.》
   Vương Nhất Tỏa nhếch miệng cười. Quả nhiên là phong cách đánh nhanh thắng nhanh.
  Đột nhiên bức tường trước mặt khuyết một lỗ tròn nhỏ, đủ để một người chui vào.
  Vương Nhất Tỏa chui vào, bức tường đã ở trạng thái bình thường.
  Nhấn khuyên tai, đèn pin chiếu sáng cả kho. Wow, trong này toàn thùng hàng lớn.
  Những đốm sáng bắt đầu tích tụ trong không khí. Dần dần xuất hiện thêm một người nữa. Là Lâm Hàn.
  Đột nhiên Vương Nhất Tỏa bị ôm lại. Muốn thoát ra rất khó, cậu chỉ còn cánh ôm lại người anh em của mình.
_Lần sau đừng liều lĩnh như vậy.

  Vương Nhất Tỏa có chút khó khăn khi bị ôm, dù sao chiều cao hai người chệnh lệch cũng khá lớn. Vỗ vỗ lưng cho Lâm Hàn, hai chân bị cưỡng chế kiễng lên để bị ôm.
_Được, được. Cậu bỏ ra đã.
  Lâm Hàn vẫn tiếp tục ôm lấy người trong lòng của hắn. Không ai biết hắn đã lo lắng thế nào khi xuất hiện thêm hai người ngoài kế hoạch kia. Một trong hai người đó còn thủ sẵn con dao trong tay. Vương Nhất Tỏa áo đoạn eo có một vết rách. May mắn hắn kịp phản ứng nên tên kia không phát hiện ra có người vừa va phải dao mình.
  Lâm Hàn ôm một lúc mới buông tay.
_Cậu mau mau đưa lô hàng đó ra đi. Tôi để lại cho họ một bức thư.
_Được.
  Đầu ngón tay dồn những đốm sáng vào một chỗ. Lô hàng màu đen kia dần dần xuất hiện trước không khí.
  Qua một lúc, lô hàng đen đã hoàn toàn  ở góc trong kho.
  Vương Nhất Tỏa cũng đã viết xong tờ giấy, ghim lên lô hàng đen đó. Lâm Hàn cũng biến thành những đốm sáng bay vào người Vương Nhất Tỏa.
  Dùng cách thức như cũ biến mất khỏi vườn sau, xuất hiện ở chỗ khuất lúc đầu. Quả nhiên là toàn bộ nhân lực trong đây đều bị điều ra vườn sau. Thản nhiên rời khỏi đó,Vương Nhất Tỏa câu miệng cười.
  Vương Nhất Bác nhìn Vương Nhất Tỏa rời đi mà không có ai ngăn cản. Nhếch miệng cười, xem ra không phải thù mà là bạn.
_Đi thôi. 
  Vương Nhất Bác nói với hai người Vương Hạo Hiên và Trịnh Vĩ Khâm.
_Nhất Bác, người đó đã xong việc rồi sao?
  Là Lưu Hải Khoan, khi nãy đang đứng cạnh Trác Thành thấy những người được điều trong này đều rời đến vườn sau. Lưu Hải Khoan liền biết được người kia đã hành động. Liền đi tìm Vương Nhất Bác.
_Ừm.- Gật đầu với Lưu Hải Khoan, Vương Nhất Bác liền dẫn đầu 4 người họ ra vườn sau.
  Mở cửa kho, bật công tắc điện. Toàn bộ không gian đều được chiếu sáng. Quả nhiên trong đó xuất hiện thêm một lô hàng đen. Trên đó còn ghim một tờ giấy nhắn. Trên đó có viết.
  "Cảm ơn vì sự chiêu đãi này. Mặc dù bị theo dõi từ đầu tới cuối nhưng cũng không tệ lắm. Bánh ngọt và rượu vang cũng rất ngon. Đừng mong tìm được ADN của tôi qua ly và dĩa vì tôi trộn lẫn vào với những chiếc ly và dĩa khác rồi.
  Hẹn lần tới gặp mặt, tôi mong chúng ta sẽ đối mặt trực tiếp với nhau mà không cần qua camera."
  Quả nhiên đã phát hiện từ đầu. Mọi chuyện càng lúc càng thú vị.
_Không ngờ nha, tên này thông minh thật đấy.- Là giọng thiếu đòn của Trịnh Vĩ Khâm.
_Đương nhiên hắn sẽ không ngu như ai đó hắt hủi người ta.- Vương Hạo Hiên nói chỉ để chọc tức Trịnh Vĩ Khâm nhưng không ngờ cả Vương Nhất Bác cũng sẽ nhột.
  Sau khi xác định được là bạn không là thù. Vương Nhất Bác cũng thả xuống một gánh nặng. Giờ chỉ cần moi thông tin từ miệng Tú Linh, đối phó với Brewn và theo đuổi em ấy là được rồi.
  Vũ Ngọc Bảo cuối cùng cũng thoát khỏi Tú Linh. Trên tay là cách thức liên lạc mà Tú Linh cưỡng chế nhét vào. Vũ Ngọc Bảo cũng muốn vứt nó đi nhưng như vậy thật sự là không tôn trọng. Cứ như thế cầm cả buổi. Tên ngốc kia còn chưa quay lại. Vũ Ngọc Bảo lúc này đã ngà ngà say, tửu lượng một ly liền gục đã đeo bám cậu từ lâu. Lại thêm không khí toàn mùi nước hoa, son phấn và mùi rượu khiến cậu càng thêm choáng váng. Mũi cậu khá nhạy cảm, cậu luôn gặp phiền phức về nó khi xuất hiện ở nơi quá đông người.
  Tiêu Chiến co người ngồi trên cầu, nhìn xuống dòng sông lạnh lẽo được trang hoàng đẹp đẽ. Dưới nước phản lên ánh sáng rực sỡ ở trên bờ. Hai bên bờ là vườn hoa cùng những tán cây lớn.  Trên cầu là những cặp tình nhân hoặc là gia đình cùng với những nghệ nhân đường phố. Chỉ có mình Tiêu Chiến co người lại ngồi một mình nhìn xuống dòng sông.
  Nếu như là vậy thì tiếp cả đều là giả sao?
_Ông trời,ông cho tôi sông thêm một kiếp nhưng tôi chỉ có thể có một gia đình, chỉ có thể có một nhóm bạn bè cũng chỉ có một người tôi yêu. Tất cả mọi thứ ở thế giới này đều không phải của tôi đúng chứ?
  Tiêu Chiến gục đầu xuống đầu gối, nước mắt lặng lẽ lăn dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận