Sống Lại Có Thể Yêu

  Nghe Tiểu Hàn nói, Vương Nhất Tỏa mới lặng lẽ đem tờ giấy ra.
_Tôi tưởng mã được gửi qua thiết bị...
_Tôi sợ bị phát hiện nên ghi nó ra tờ giấy. Hì hì.
  Nhìn người cười ngốc. Lâm Hàn không nói gì, nhưng gương mặt lộ ra sự nuông chiều vô hạn.
  Thiếu niên kia cứ ngốc như vậy, không biết tâm ý của hắn.
_Cậu mau biến vào, đừng làm lộ.
  Ánh sáng nhẹ tan thành từng đốm nhỏ bay vào giữa lòng bàn tay Vương Nhất Tỏa.
  Thò đầu ra ngoài, lén lút quan sát.
  Xem nào, bên cạnh kho đông lạnh... 7-21. Kia rồi.
  Mắt sáng lên, miệng trong chiếc cổ áo rộng khẽ nhếch.
  Chỉ thấy thiếu niên khẽ lắc mình liền biến mất như chưa từng tồn tại.
_Hự.
  Nhìn người chuẩn bị ngã xuống, Vương Nhất Tỏa giang tay đỡ. Nhìn camera, phán đoán góc chết của nó, khẽ lôi người vào trong góc, xóa đi dấu vết.
  Phá khóa nào.
_Hehe.
  Nhìn trông nguy hiểm quá. Không khí có chút hắc ám.
_Gì vậy?- Người áo đen hỏi người bên cạnh.
_Không khí hình như không đúng lắm.- Trả lời người áo đen vừa hỏi mình.
_Chắc là nhầm đấy.- Người áo đen vỗ vai người đang ngó nghiêng.
  Trong góc, nhìn thấy không khí xung quanh Vương Nhất Tỏa quá ghê rợn, lại thêm tiếng cười làm hiệu ứng. Ai mà đến gần chắc bị dọa cho xách dép chạy bốn phương tám hướng.
  'Cạnh'.
  Xoay chiếc chìa khóa trên tay.
  Cái khóa này từ tám trăm năm trước lão tử đã phá cho rã ra rồi.
  Khẽ mở cửa, làm vài động tác giả trông giống như cửa được khóa từ bên ngoài.
  Dựa người lên cửa, nghiêng người nghe ngóng một hồi.

_Tốt, không có ai gần đây. Hehe.
  Vương Nhất Tỏa búng ngón tay, chiếc khuyên tai bỗng nhiên chiếu sáng. Nhìn vào tờ giấy trong tay, Vương Nhất Tỏa quan sát xung quanh. Món đồ quan trọng vậy chắc không để ở trên đâu nhỉ? Cái lô hàng đấy rốt cục có gì ta? Chắc là thuốc phiện? Hay là kíp nổ? Nguy hiểm quá, là hàng nóng thì vui thật, phía dưới sẽ được cho đồ miễn phí, đỡ phải rửa tiền qua lại. Ông chủ của Lâm Hàn thật ki bo quá, có chút thông tin cũng không chịu chia sẻ. Làm mình nghĩ nát óc không ra đáp án.
   Aaaa, hàng ơi em đâu rồi, nổ địa chỉ cho anh đi nào.
  
  Cái cục đen đen kia là gì ý nhở?
  Vương Nhất dọn đồ lên, một lúc lâu sau cục đen cuối cùng cũng lộ ra.
   Đây rồi! Che kỹ quá đi. Trời má, nó to như hả?
  Vương Nhất Tỏa khẽ nói:
_Lâm Hàn, mau thu đồ vào. Kẻo ma nó lấy mất.
  Thùng hàng lớn, biến thành những điểm sáng nhỏ li ti. Dần dần biến mất khỏi hư không.
  Đã xong việc, đi về thôi.
  Vương Nhất Tỏa đứng áp sát vào cửa nghe ngóng bên ngoài. Sau khi xác định không có ai liền lập tức mở cửa, khóa lại.
_Giờ chúng ta đến bữa tiệc chắc kịp nhỉ?
  Vương Nhất nhìn đồng hồ nhẩm tính thời gian, hỏi Lâm Hàn.
_Còn một tiếng nữa, sẽ kịp thôi.
  Lâm Hàn chắc nịch lên tiếng.
  Vương Nhất Tỏa lại biến mất không dấu vết.
_Chiến ơi, mày thay xong chưa?
  Trong phòng Trác Thành ngồi buồn chán trên giường, hơi ngửa người ra sau, mắt nhìn trần nhà. Trên tay là máy chơi game bản mới, hiện lên màn hình. À, thì ra là đánh thua nên mới chán chường. Bên cạnh là Kế Dương tranh thủ ngủ, nửa mặt áp vào gối, mái tóc nhẹ hơi rũ xuống gối chạm vào mắt, hơi co người quấn vào chăn, thở đều, bộ dạng như mèo lười ngoan ngoãn, chọc người yêu thích.
  'Cạnh' tiếng cửa mở. Tiêu Chiến bước ra ngoài. Trên thân mặc một bộ âu phục trắng, quần tây ôm sát lộ ra chiều dài chân đáng ngưỡng mộ, tóc vuốt nhẹ tạo cảm giác khí chất. Trên áo còn cài một chữ W nhỏ trước ngực. Cái quan trong hơn là cắt may vừa phải, không chật không rộng, vòng nào ra vòng nấy, còn rất tôn dáng người.
_Mẹ khiếp, khí chất thay đổi xoèn xoẹt thế? Lãng tử a~, tiểu vương tử~
  Tiêu Chiến nhanh tay kịp đẩy cái mặt Trác Thành ra nhưng cơ thể vẫn bị ôm lấy.
_Mày là gấu Koala à? Tao không phải cây nhé.
_Mày ra ngoài thế này sẽ bị người ta lừa bắt đi mất. Lúc đó tao với Dương chắc như cha mẹ mất con.

  Nói ra khỏi miệng giả vờ hít mũi.
_Mày vào thay đồ đã. Để tao gọi Dương dậy.
   Trác Thành định nói thêm thì nhận một ánh mắt nguy hiểm của Tiêu Chiến, mang bộ dáng ấm ức đi vào phòng thay đồ. Theo thói quen giơ tay lên đẩy kính nhưng mà... không còn kính nữa rồi.
   Hơi bất ngờ vì hành động của bản thân, Tiêu Chiến đứng bất động một hồi, cuối cùng nở nụ cười tự giễu. Lụy con khỉ! Tỉnh táo lên!
  Vỗ vỗ mặt, lấy lại tinh thần. Nhìn về phía Kế Dương đang cuốn chăn ngủ.
_Dương, dậy đi. Muộn rồi.
_Ưm~
  Kế Dương kêu một tiếng, lật đà lật đật ngồi dậy. Ánh mắt mờ mịt nhìn người trước mắt. Một giây... hai giây... ba giây...
_Chiến của tao. Hoàng tử của tao. Mày sẽ bị bắt cóc mất. Mày mà bị người ta bắt mất thì tao với Thành như cha mẹ mất con.
  Tay chân Kế Dương, giơ loạn xạ muốn ôm Tiêu Chiến, đều bị cậu gạt ra.
  Mỹ nam an tĩnh lúc nãy đâu rồi? Sao giờ giống con Koala thế này?
_Mày từ từ đã, tao tưởng tao mới là mẹ đơn thân của chúng mày?
_Chiến của tao đẹp trai quá, khí chất thế này.
  Bỏ qua câu hỏi của Tiêu Chiến, Kế Dương tiếp tục muốn giơ tay ôm Tiêu Chiến.
_Mày đợi Trác Thành ra thì vào thay đồ đi.
  Bỏ mặc Kế Dương đang ỉ ôi trên giường, Tiêu Chiến bước xuống giường, đến gần bàn học của Trác Thành. Nhìn lên thấy có mấy cặp kính. Tùy tiện lấy một cái đeo lên.
_Mù mắt tao rồi. Khí chất nhã nhặn gì đây. Hợp quá đi.
   Kế Dương mắt sáng lên giường Tiêu Chiến trước mặt. Trông trưởng thành nhiều quá.
_Ừm, tao cảm thấy đây không phải là cặp kính của tao nữa.
_Mà là của Chiến đúng không? Aaa. ! Mày từ đây nhảy ra vậy?
  Kế Dương trả lời Trác Thành một cách vô thức mà không nhận ra sự tồn tại của Trác Thành.
_Tao vừa ra. Mày thấy thế nào? Hợp với tao chứ?
  Trác Thành quay một vòng cho Kế Dương nhìn. Kế Dương vuốt cằm suy nghĩ, cuối cùng giơ tay chỉnh một chút, lại ngắm thêm lần nữa. Hài lòng giơ ngón cái.

_Đeo cái này lên đi, tao thấy hợp lắm đấy.
  Tiêu Chiến cầm một chiếc ghim áo, ghim vào vạt áo.
_Dương, mày vào đi. Sắp đến giờ rồi.
  Ra dấu ok rồi vào phòng.
  Trác Thành lúc này mới hỏi Tiêu Chiến.
_Lần đầu tiên đeo kính hả? Tao thấy tiếc đấy, mày đeo lên đẹp thế này mà đến giờ mới đeo.
_Ừm.
_Nhóc con kia thế nào rồi?- Trác Thành dọn giường hỏi.
_Tao vừa gọi cho Ninh ca. Anh ấy bảo ổn rồi, đã hạ sốt. Còn tự ăn cháo với uông thuốc.
  Lơ đãng nhìn xuống chân mình. Sao mình không biết em ấy hiểu chuyện như vậy?
  Trác Thành biết Tiêu Chiến lo lắng cho Tiêu Lạc nên không trả lời.
_Ninh ca, em cần một máy tính hệ M.
  Tiêu Lạc bắt lấy tay Trương Ninh, thần sắc mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định nhìn Trương Ninh.
_Không phải em có laptop rồi sao?
  Trương Ninh khó hiểu nhìn Tiêu Lạc đang sốt.
_Đi, đi mà, anh mua hộ em đi.
  Lăn qua lăn lại trên giường, Tiêu Lạc nhăn mũi nhỏ, nước mắt trực trào.
_Được, được. Anh mua hộ em.
  A! Bất giác không kịp suy nghĩ mà đồng ý mất rồi. Sửa lại tính chiều người khác thôi. Lần sau phải cẩn thân. Nhất là tên họ Bạch kia.
  Bỗng nhiên sát khí quanh thân Trương Ninh tăng lên. Tiêu Lạc không nhìn cũng biết là Trương Ninh đang nghĩ đến ai.
_Hắt xùy!- Ninh bảo bảo có lẽ nào là nhớ tới mình rồi không.
_Heh~- Mặt thỏa mãn hết sức.
_Cái đó... thư ký Bạch, tài liệu tôi để đây vậy.
_Ừm, cảm ơn. Cô có thể ra ngoài rồi.
  Nhanh chóng chào và ra ngoài. Thư ký Bạch vừa làm bộ mặt thỏa mãn sao? Soái quá đi. Lẽ nào là... nhìn trúng mình?
_Bảo, em mặc cái này. Không được, đừng bỏ cà vạt ra. Ok, để như này thôi. Đừng cởi, đừng cởi.
_Trịnh Vĩ Khâm. Con mẹ nó nhà anh đem tôi theo dự tiệc làm gì?
_Thôi nào, anh muốn đưa em đi chơi một chuyến, hóng chuyện vui thôi mà.

  Vũ Ngọc Bảo giơ chân lên đá vào chân Trịnh Vĩ Khâm một cái khiến cậu ta khụy xuống. Hung ác đe dọa.
_Tự ý làm bậy.
_Không, không. Anh sai rồi. Nhưng anh đã hứa với mọi người đưa em đến rồi.
  Vũ Ngọc Bảo hơi mím môi lưỡng lự. Cuối cùng chỉ thở dài.
_Chỉ lần này thôi.
  Quả nhiên mắt Trịnh Vĩ Khâm sáng lên, như một con cún bự, ngáo hết sức.
_Được được, nghe em, chỉ lần này thôi.
  Ánh mắt muốn được vuốt lông, mau khen anh, khen anh đi.
  Hết cách, Vũ Ngọc Bảo vỗ vỗ đầu Trịnh Vĩ Khâm. Vũ Ngọc Bảo chỉ cao có 1m78 trong khi đó Trịnh Vĩ Khâm cao tận 1m93, nên vỗ đầu có chút mỏi tay. Lần trước là Tiêu Chiến đo sai rồi, người ta cao hơn anh nửa cái đầu đó.
  Nhìn xem, đây chính là gương vỡ lại lành, là hình ảnh sau khi truy thê về. Giúp người ta truy thê xong, giờ lại phải cưỡng chế ăn cơm chó của người ta. Lão đại, hảo lão đại, đàn em như tôi buồn đến khóc, khóc trôi lâu đài tình ái luôn rồi. Tối nay về bảo em ấy an ủi mình chút vậy.
_Anh trai, anh sao lại đặt lắm loại đồ ngọt thế?
  Em ấy thích đồ ngọt.
  Vương Nhất Bác bỏ ngoài tai câu hỏi của Vương Hạo Hiên, bảo trì im lặng, quan sát mọi người làm việc.
_Anh trai, sao lại đặt của rượu nho vậy? Bình thường có thấy anh uống đâu?
  Em ấy thích uống rượu nho.
  Tiếp tục im lặng.
_Có lẽ em không biết, thằng bé Kế Dương đó rất thích đồ ngọt đấy.
  Là Lưu Hải Khoan, quay đầu lại nhìn người anh họ đang bước xuống của mình. Vương Hạo Hiên cảnh giác nguy hiểm:
_Sao anh biết điều đó?
  Lưu Hải Khoan chỉ mỉm cười nhẹ đi ngang qua Vương Hạo Hiên tiến thẳng đến chỗ Vương Nhất Bác đứng. Nói một vài lời rồi rời đi. Suốt cả quá trình không để Vương Hạo Hiên một ánh mắt.
  Vương Hạo Hiên cũng rất bình lặng, gương mặt an tĩnh theo dõi cả quá trình.
  Lưu Hải Khoan đi ngang qua Vương Hạo Hiên liền dừng lại, quay mặt mỉm cười nhìn Vương Hạo Hiên.
_Anh nhìn trúng cậu bé bên cạnh thằng bé tên Dương ấy.
  Vương Hạo Hiên hơi bất ngờ, định thở phào thì nhớ ra gì đó.
  Hiển nhiên Vương Nhất Bác cũng nghe thấy câu trả lời ấy liền tức tốc quay đầu lại. Híp mắt nguy hiểm nhìn.
_Uông Trác Thành ấy, đừng đụng vào người của anh.
------------------------------------------------------------
Xin lỗi mọi người quá, tôi tưởng là tôi đăng vào chủ nhật tuần trước rồi. Ai ngờ lúc vào kiểm tra vẫn còn đang ở bản thảo😥


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận