Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

"Anh ta đã quay về Mỹ." Tần Trạch chậm rãi thổi một chén thuốc Đông y, nói khẽ dè dặt kể rõ.

"Ừ." Tô Nhiên nhẹ nhàng đồng ý.

Hai người, ai cũng không nói ra "anh ta" là ai, nhưng ai cũng hiểu rõ, anh ta là ai.

Tần Trạch đỡ Tô Nhiên, cầm lấy cái thìa, khó khăn đưa thuốc đến miệng Tô Nhiên.

Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Nhiên mở ra bắt đầu uống.

Sự ăn ý nhàn nhạt, sự đau buồn nhàn nhạt tràn ngập giữa hai người.

Miệng của Tô Nhiên có chút đau, đầu óc mang theo loại cảm giác mơ màng ngày càng mãnh liệt, cô có phải không muốn chết không... Tô Nhiên nghĩ như vậy, cô nằm trong lòng Tần Trạch, ngẩng đầu lên, nhìn người chân thật trước mắt, cô không sợ chết, bởi vì trên người cô từng phát sinh ra nhiều chuyện ly kỳ, chỉ cô, cô rất muốn hỏi một câu, hỏi một vấn đề.

Cô yên lặng nhìn anh, nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, nhìn linh hồn của anh.

"Em yêu anh." Cô nói như vậy.

Anh khẽ ngẩng người, sau đó nhướng lông mày, đôi mắt đẹp nhếch lên.

"Anh biết." Anh trả lời như thế.


"Anh yêu em không?" Cô lại hỏi như vậy.

Anh nhìn trên mặt cô không che giấu được chờ mong và khẩn trương, anh biết, cô đang đợi chờ đáp án này lâu rồi.

"Anh yêu Tô Nhiên." Anh trả lời.

Viền mắt Tô Nhiên phiếm hồng.

Cô khóc, cô không nhịn được nên khóc, một vấn đề, một câu nói nào đó.

Nếu như sớm biết rằng, thời gian vội vàng như thế, cô không nên cách xa anh, chỉ mong cả ngày lẫn đêm đều gần nhau hiểu nhau.

Nếu như sớm biết rằng, cô và anh luôn luôn xa nhau, cô tình nguyện không nên cho anh chờ mong.

Nếu như sớm biết rằng, cô lại yêu anh như thế, cô lại càng quý trọng mỗi ngày được ở cùng anh, như một chú cún con, anh đi tới đâu, cô đi tới đó.

Nếu như sớm biết rằng, cô sẽ không tức giận với anh, không giận dỗi anh, không cùng anh... Em có thật nhiều điều muốn nói, muốn nói cùng anh.

Nhưng mà, vì sao thân thể cô càng ngày càng nhẹ, đầu của cô càng ngày càng nặng nề.

Cô thật tham lam, rõ ràng nói chỉ có một vấn đề, một câu nói, thế nhưng, trong lòng cô lại có rất nhiều điều muốn nói với anh, rất nhiều rất nhiều, cả đời, 100 năm, ông trời, để cho con được ở cạnh anh đi mà, không mang con đi có được không.


Mí mắt cô càng ngày càng nặng nề, nàng cảm giác được hơi thở ấm áp an toàn của cây tùng bách, bên tai của nghe không rõ nữa nhưng ó nhiều tiếng đã đạt tới sâu trong linh hồn của cô, giọng nói cực kỳ rõ ràng.

Anh nói: "Ăn thật ngon, ăn xong uống thuốc, ngủ một giấc, bệnh sẽ tốt."

Anh nói: "Xích đu vẫn còn ở dưới tàng cây nguyên bảo, may mắn đang đến, nguyệt lão lại muốn ăn hạt thông rồi. Tô Nhiên, chờ em khỏe hơn, chúng ta cùng nhau chơi xích đu, cùng nhau nhìn mặt trời mọc, cùng nhau xem mặt trời lặn, có một ngày chúng ta kết hôn, sinh một người con gái giống như em, sau đó, chúng ta ôm cháu ngoại, nói rằng, trên thân cây này có khắc lời thề của chúng ta.”

Âm thanh dịu dàng, giống như càng ngày càng xa.

Tô Nhiên cố gắng trợn tròn mắt, giữ vững tỉnh táo.

Nhưng một bàn tay vô hình, mãnh liệt lôi cô, lôi nàng, để cho cô rời đi, khiến cô trở nên nhẹ nhàng.

Thật ra thì, có thể cùng Tần Trạch, làm bạn hiểu nhau, cùng nhau đi tới đây, cô cảm thấy đủ rồi.

"Tần trạch, em đã rất thỏa mãn rồi, cho nên không oán hận ông trời, là ông trời cho em tháng ngày tươi đẹp, cho em gặp ngươi, coi chừng anh, để cho anh càng ngày càng trở nên ưu tú.

Ánh mắt của Tần Trạch đã ươn ướt, anh hôn tay của Tô Nhiên.

Yên lặng nhìn cô, nói không ra một câu.

Tô Nhiên dùng hết hơi sức, mỉm cười, sau đó nhắm mắt đôi mắt lại

"Oa --! Mẹ, con nhìn thấy chị bay đi!" Vinh Hoa 5 tuổi đột nhiên oa oa khóc lớn.

"Keng keng --" Âm thanh vỡ nát của ly thủy tinh, làm sợ đến ngây người.

"Đứa bé này không được nói bậy!" Triệu Xuân khó coi cười cười, nhưng trái tim lại kịch liệt nhảy lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận