Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
Chiếc chăn lông cừu tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ để đắp. Sau khi hơn nửa người của anh và tôi đã ấm áp trong chăn lòng cừu. Phó Đông Thần mới lên tiếng:
‘‘Nam Nam, nên chịu trách nhiệm rồi nhỉ?’’
Tôi khẽ nuốt một ngụm khí lạnh, tự dưng tôi thấy có điềm ghê. Nay giác gian thứ sáu của tôi lại hoạt động năng suất vậy sao? Chắc không phải đâu nhỉ?
Tôi khẽ gật đầu, nhìn anh thay lời muốn nói.
Anh không nói gì, trên môi đã trực một đường cong hoàn hảo, rồi anh cầm tay tôi, đặt tay tôi xuống nào đó ở phía dưới đang nhiệt liệt phất cờ ‘‘khỏi nghĩa’’, như thể múốn tra tấn tinh thần người chạm vào là tôi.
Phó Đông Thần mấp máy môi:’‘Nam Nam, chịu trách nhiệm…’’
Tiện chân đạp anh mấy cái, vì anh nằm ngoài nên m*ng đã tiếp xúc trực tiếp với mặt đất tạo thành một âm thanh lớn khiến hai người đang đứng chờ ghế sofa được giao tới kia quay lại nhìn.
Anh không nói gì mà leo lên ghế, nằm xuống rồi ôm chặt tôi vào lòng. Anh khẽ nói vào tai tôi:
‘‘Bé hư chắc chắn sẽ bị phạt.’’
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn anh với ánh mắt đầy ý cười.
‘‘Em cho anh hai sự lựa chọn.’’
‘‘Nam Nam cứ nói đi, chắc chắn tôi sẽ chọn phương án thứ ba.’’
‘‘Anh nói gì cơ?’’ Tôi nhíu mày nhìn anh.
‘‘À đâu, ai nói gì đâu. Chắc tiếng muỗi đấy, không ngờ giờ muỗi còn có thể bắt chước tiếng người, tiến hóa nhanh quá.’’
‘‘Hừm, coi như anh may. Lựa chọn thứ nhất là anh đi ngủ, câu chuyện chấm dứt tại đây. Chấm hết không nói gì thêm.’’
‘‘Vậy tôi chọn phương án hai.’’
‘‘Em chưa nói mà?’’
‘‘Chắc hẳn phương án hai sẽ tốt hơn mà?’’
‘‘Ừm, lựa chọn thứ hai là không chỉ câu chuyện chấm dứt ở đây. Mà…’’
‘‘Mà…?’’ Phó Đông Thần vui như mở hội trong lòng.
‘‘Mà không chỉ có câu chuyện kết thúc, chuyện đôi mình cũng kết thúc luôn. Mai đi làm thủ tục ly hôn, đường ai nấy đi.’’
‘‘Ơ… Ủa???’’
‘‘Ủa gì? Đi ngủ, muộn rồi, mai còn đi làm thủ tục ly hôn nữa.’’ Tôi nhắm mắt, chuẩn bị chìm vào những giấc mộng đẹp.
‘‘Chết rồi, người ta hết thương mình rồi. Thế mà bảo yêu mình, thương mình. Lừa rồi…’’
Phó Đông Thần tự nói với bản thân mình, khuôn mặt hiện lên vẻ buồn bã thường thấy khi ở cạnh Nam Nam nhà mình.
‘‘Thật không thể tin được, phải lên tra google thôi.’’ Phó Đông Thần lấy điện thoại ra, định tra google nhưng bị tôi ngăn cản.
‘‘Anh tra cái gì?’’
‘‘Tôi tra cách để quay lại với vợ cũ.’’
‘’… Bắt chưa được tần số này. Giải pháp tốt nhất là đi ngủ.’’ Nói rồi tôi nhắm mắt, quyết định đưa bản thân vào những giấc mơ đẹp để ‘‘tẩy não’’.
- - -
Sau rất rất nhiều ngày ăn nhờ ở đậu, cuối cùng thì hôm nay hai chúng tôi cũng có thể lết về nhà mình. Hung thủ sau một thời gian đã bị bắt, thực ra là bị bắt ngay sau hôm chúng tôi sang ở ké nhà Mộc Huy, nhưng vì hung thủ gây án khai là còn đồng bọn nên đến hôm nay hai đứa tôi mới lết được về nhà.
Đường về nhà hôm nay vẫn như mọi hôm, nhưng sao có cảm giác thân thương quá. Là vì trong lòng vốn đang vui nên mới vậy sao? Có lẽ là vậy…
- - -
‘‘Cuối cùng cũng về đến nhà.’’ Tôi lao vào nhà như một con ch* đi*n, với một cú nhảy ngoạn mục tôi đã nằm gọn trong vòng tay ấm ám của ‘‘anh sofa’’. Chồng tôi thì vào sau, vì anh sở hữu body ngon khỏi bàn nên tôi quyết định giao cho anh trọng trách cao cả là vác đồ vào nhà và sắp xếp lại chúng.
Nhưng mà một người nằm hưởng thụ còn một người cật lực làm thì có vẻ không ổn lắm nhỉ? Chồng mình không nói gì nhưng mà chắc ổng cũng mệt mà ha? Thấy cũng tội tôi, phải lết cái thân trẻ héo mòn này đi giúp chồng yêu thôi, tiền công là được chiêm ngưỡng nhan sắc tuyệt trần này nha.
‘‘Hí, chồng! Để em giúp cho.’’
‘‘Sao nay em tốt vậy?’’
‘‘Ơ kìa, em lúc nào mà chẳng tốt. Anh nghĩ em xấu sao?’’ Tôi nhướng mày, khoanh tay nhìn anh.
‘‘Có đâu, thằng nào nghĩ ý chứ.’’
‘‘Mà đống đồ này vác lên tầng hai à anh?’’
‘‘Ừm.’’
‘‘Để em phụ cho.’’ - Tối em lấy tiền công sau.
Một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong tâm trí tôi, đánh giá là hơi đen.
- - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...