Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
‘‘Mà sao Thần Thần biết vậy?’’ Tôi hỏi anh.
‘‘Phía cảnh sát gửi cho anh camera đoạn đường mà Nam Nam gặp tai nạn. Hiện giờ bên cảnh sát vẫn đang tìm kiếm hung thủ. Có lẽ sẽ khá lâu.’’
‘‘Ừm… Mộc Huy, cậu có nhìn thấy người đã gây ra tai nạn không?’’
‘‘Mình gần thấy rồi, chứ thấy thì mình đã đi kiện cô ta lâu rồi.’’
‘‘Chờ đã, cô ta?’’
‘‘Ừ, mình đoán vậy. Mặc dù người đó đeo khẩu trang và đội mũ bảo hiểm kín mít nhưng trông có vẻ giống con gái.’’
‘‘Nếu là con trai thì sao?’’
‘‘Thì mình chịu thôi chứ biết sao được.’’
‘‘Nói như nói.’’
‘‘Nói không như nói thì nói như hát à Miên Nam?’’
Đêm nay, không biết vì lí do gì khiến Mộc Huy nổi hứng lôi cả ba đứa đang nằm ngủ ngon lành trong chăn ấm là tôi, Thần Thần và Thẩm Tư dậy để ngắm sao. Trong khi chúng tôi còn đang mơ mơ màng màng, não chưa kịp quay về thì Mộc Huy đã kéo chúng tôi lên trên tầng thượng.
Trời thì lạnh như muốn biến chúng tôi thành những tảng băng hình người nhưng Mộc Huy lại vui vẻ nói:
‘‘Ấm nhỉ?’’
‘‘Ấm cái con khỉ nhà cậu, trời này mà ấm thì trời thế nào mới gọi là lạnh?’’
‘‘Tại cậu chưa mặc áo ấm đó chứ.’’ Mộc Huy bĩu môi đáp lời tôi, người dựa vào Thẩm Tư đang đứng bên cạnh.
‘‘Cậu đùa mình à? Nửa đêm kéo nhau lên đây, còn không cho người ta có thời gian mặc áo mà giờ còn trách ngược?’’
‘‘Ủa vậy hả? Xin lỗi xin lỗi nha, não mình nó chưa hoạt động hết công suất ấy.’’
‘‘Bạn với chả bè, thân ai nấy lo à?’’
‘‘Đâu, đâu có đâu.’’
‘‘Khai thật đi, có phải hồi nhỏ cậu trốn trại không? Chứ sao nửa trời lạnh thấy m* còn lôi nhau lên đây?’’
‘‘Đùa không vui, mình trốn trại hồi nào?’’
‘‘Cậu đừng có xạo, mình nhớ là hồi nhỏ mình có vào trại thăm cậu.’’
‘‘Xin lỗi đi, mình vào thăm cậu thì có.’’
‘‘Có cái nịt nha, mình vào thăm cậu mà.’’
‘‘Thế thì cậu lại nhớ lầm rồi, mình nhớ hồi đó ba mình rủ mình vào thăm cậu rõ ràng.’’
‘‘Xin lỗi cậu đi, mình mà vào trại á? Không có chuyện đó đâu cưng, mà có thì thôi. Chắc chắn là cậu vào đó xong trốn ra rồi.’’
‘‘Có cái quần xà lỏn á.’’
‘‘Đùa làm gì, mình đi thăm cậu thật mà.’’
‘‘Hông bé ơi, mình nhớ rõ lúc mình gặp cậu trong đó cậu mặc đồ của chỗ đó, làm quần gì giống người đi thăm đâu? Có mình đi thăm cậu á!’’
‘‘Xin lỗi cậu đi, mình vào thăm cậu mới đúng!’’
‘‘Mình vào thăm cậu!’’
‘‘Mình vào thăm cậu mà!’’
Hai chúng tôi, không ai chịu dừng lại khiến hai người đàn ông một chồng, một bạn trai đứng bên cạnh bất lực bị ép nhận công việc giải quyết vấn đề tào lao mà chúng tôi đang tranh cãi.
Thẩm Tư lên tiếng:’‘Stop! Hai người càng nói càng sai, hai người xin lỗi tôi đi!’’
Tôi với Mộc Huy đang cãi hăng thì dừng lại nhìn Thẩm Tư bằng nửa con mắt, tôi hỏi Mộc Huy:
‘‘Bồ cậu thật à?’’
‘‘Không, thằng nào ý. Chắc hồi nhỏ vào cùng trại với bọn mình.’’
‘‘Tụi mình vào trại hồi nào?’’
‘‘Ủa lộn, chắc hồi nhỏ mình vào đó chơi thì gặp á.’’
Tôi bật cười trước câu nói của Mộc Huy. Đi vào trại chơi à? Nghe đặc biệt ấy… Ai có nhu cầu thì thử qua nhé, còn tôi thì không. Tôi nhìn Mộc Huy rồi gật đầu một cái. Mộc Huy cũng nhìn tôi rồi gật đầu một cái. Thế là hai đứa tôi cộng lại hơn hai mét lao vào đánh Thẩm Tư. Tôi và Mộc Huy đánh giỡn thôi mà Thẩm Tư kêu lên nghe đau thật quá chừng, như kiểu tôi và Mộc Huy đánh hắn như đánh con vậy.
Mãi chừng năm phút sau, tôi đánh đến mức hai tay vừa đau vừa đỏ ửng. À thực ra là tại trời lạnh, còn lúc đánh Thẩm Tư thì tay tôi như mất cảm giác con m* nó rồi. Mà Phó Đông Thần, bóng đèn tắt nãy giờ bỗng nhiên tỏa sáng.
- - -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...