Edit: Thanh Thạch
Qua mười lăm tháng giêng, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên trở về Bắc Kinh.
Ngày cứ như vậy chậm rãi đi qua, nháy mắt hàng cây trên đường đã không còn trụi lủi một mảnh, chồi non xanh mơn mởn mọc ra, mang lại cho thành phố hơi thở của mùa xuân.
Ngày hôm ấy, mưa phùn tí tách rơi.
Vương Đại Hổ nhìn đồng hồ trên di động, gọi điện cho Lý Thanh Nhiên.
“…… Xem thời tiết thế này chắc không tạnh đâu, đợi anh lái xe đến đón em…. Chúng ta ăn ở ngoài rồi về!”
“Phải làm nghiên cứu, có thể về muộn?…. Không sao, chừng nào em xong thì gọi cho anh…. Được rồi…. Chụt chụt, tạm biệt!” Vương Đại Hổ đặc biệt ghê tởm hôn điện thoại mấy cái, sau đó huýt sáo tắt máy.
Buổi tối, 9h15.
Vương Đại Hổ lái xe đến trường đón cậu, hai người đến Phúc Cẩm Kí ăn lẩu.
“Sao thế?” Thấy Lý Thanh Nhiên thường thường nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Đại Hổ nghi hoặc hỏi: “Đang nhìn cái gì vậy?”
Lý Thanh Nhiên có chút do dự nhưng cũng không nói gì, chỉ lắc đầu nói: “Không sao!”
Hai người ăn xong cơm liền về nhà.
Xe đỗ ngay cửa, hai người cũng không mở ô nên quần áo dính nước mưa có chút ẩm ướt.
Vương Đại Hổ mở radio trên xe, không biết là kênh nào, chỉ thấy đang phát một ca khúc nước ngoài, không phải tiếng Anh, chắc là tiếng Pháp hoặc tiếng Ý, tuy rằng nghe không hiểu người ta hát cái gì nhưng hẳn là rất buồn, làm người ta không dễ chịu chút nào.
Vì thế, Vương Đại Hổ quyết đoán chuyển kênh.
“…. Xin chào quý vị và các bạn, hoan nghênh nghe đài “Phần đặc biệt của Kịch đôi vùng Đông Bắc”….”
Tựa vào lưng ghế, Lý Thanh Nhiên liếc nhìn người nào đó, bất đắc dĩ khẽ thở dài, nghĩ: Thưởng thức của lão hổ ngốc thật đúng là càng ngày càng…. Ai!…..
“Em ở đây chờ một chút, anh đi kiếm chỗ đỗ xe!” Vương Đại Hổ nói.
“Ừ!” Lý Thanh Nhiên che ô, hơi gật đầu.
Cùng với cuộc sống sinh hoạt của người dân ngày càng tốt thì xe riêng cũng ngày càng nhiều, mà hậu quả trực tiếp chính là – thiếu chỗ để xe.
Mỗi lần Vương Đại Hổ về nhà, vận khí tốt thì kiếm được chỗ đẹp, vận khí xấu thì phải đi rất xa, đến tận bãi đất trống đằng sau khu nhà khác mới có chỗ trống, đúng là có chút phiền phức.
Lý Thanh Nhiên cầm ô đứng bên bồn hoa, vẻ mặt hơi ngưng trệ, cậu thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, tựa hồ có chút bất an.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện.
Cô gái mặc áo mưa màu vàng, dáng người gầy yếu, đi rất thong thả, giống như vừa tan ca đêm.
Thân mình Lý Thanh Nhiên căng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm cô gái, dường như đang xác định người này có phải “người theo dõi” mình không.
“Cộp, cộp, cộp……” Khoảng cách giữa hai người càng gần, một loại lo lắng sợ hãi càng dâng lên.
Tại thời điểm hết sức căng thẳng, Vương Đại Hổ chạy tới.
Hắn chạy rất nhanh, không quá vài bước liền vượt qua người phụ nữ khoác áo vàng kia, đến trước người Lý Thanh Nhiên.
“Mưa mãi mà không tạnh!” Vương Đại Hổ oán giận vài tiếng, ôm vai Lý Thanh Nhiên nói: “Nhanh về nhà đi, đừng để cảm lạnh.”
Vương Đại Hổ đột nhiên vọt ra từ sau lưng hiển nhiên cũng doạ người áo vàng kia, chỉ thấy cô vỗ vỗ ngực mình, thầm mắng câu gì đó, hai chân bước nhanh hơn về một hướng khác.
Lý Thanh Nhiên thấy thế liền biết mình hiểu lầm.
Lắc lắc đầu, hai người đi vào sảnh.
“Đinh –” Cửa thang máy mở ra.
Vương Đại Hổ ra ngoài trước, hắn lấy chìa khoá trong túi quần, tra vào ổ.
Lý Thanh Nhiên xoay xoay chiếc ô trong tay, muốn vẩy bớt nước xuống.
“Nhiên Nhiên, vào –” Đẩy cửa ra, Vương Đại Hổ xoay người nói, nhưng lập tức biến sắc, cơ hồ là dùng tốc độ nhanh như chớp nhào tới người Lý Thanh Nhiên.
Lý Thanh Nhiên chỉ cảm thấy mình bị đẩy mạnh vào tường, sau lưng vô cùng đau đớn, nhưng giây phút này, cậu không hề nghĩ đến chuyện đó bởi vì trong mắt cậu chỉ còn lại Vương Đại Hổ — hắn bị một con dao nhọn cắm vào người.
“Không —-”
Cùng với tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, Lý Thanh Nhiên điên cuồng vọt lên, hung hăng đẩy ngã kẻ điên kia xuống đất, mặt cậu vặn vẹo, túm tóc mụ ta, liều mạng đập mạnh xuống đất. Tay chân mụ không ngừng quơ quào, trên mặt đất rất nhanh xuất hiện từng bãi máu tươi.
“Đại Hổ, Đại Hổ, anh không sao, anh không sao!!” Lý Thanh Nhiên bổ nhào vào bên người Vương Đại Hổ, bản năng bác sĩ làm cậu cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng làm cấp cứu, nhưng trong đôi mắt lại ngập tràn cuồng loạn. Hiển nhiên, nỗi sợ sắp mất đi người yêu nhất khiến cậu gần như sụp đổ.
“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, bình tĩnh một chút!” Vương Đại Hổ tựa vào người Lý Thanh Nhiên, sắc mặt tuy trắng bệch nhưng xem ra cũng không giống như sắp chết: “Anh không sao, thật không sao.”
Lý Thanh Nhiên run rẩy cúi đầu.
“Là em cứu anh nha!” Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, nghĩ mà sợ lại thầm may mắn kéo vòng cổ của mình ra.
Chỉ thấy trên mặt dây chuyền có một vết đâm rất sâu, vết đâm cơ hồ xuyên thấu cả tấm thiết.
“Anh đã bảo, anh có bùa hộ mệnh mà!”
Đích xác, Lý Thanh Nhiên nhìn ngực người yêu, đúng là không bị thương, chỉ có chỗ bụng chảy ít máu, hẳn là dao đâm vào tấm thiết xong, sau đó trượt xuống tạo thành vết thương.
“Đại Hổ….” Run rẩy phun ra hai chữ, hai người sống sót sau tai nạn nhìn nhau rồi gắt gao ôm chặt.
Không lâu sau, cảnh sát mang hung thủ đi.
Vương Đại Hổ thật sự không ngờ, sang kiếp này, chính mình thật sự thiếu chút nữa thì chết trên tay cùng một người.
Mà càng thêm không ngờ là thân phận của người này.
“Anh, anh nói cô ta là ai?” Vương Đại Hổ đầy mặt khiếp sợ hỏi.
“Tên trên chứng minh thư là Tôn Lan, người thôn Hưng Nghiệp.” Cảnh sát làm báo cáo nói như vậy.
Vương Đại Hổ theo bản năng nhìn sang Lý Thanh Nhiên, quả nhiên, mặt cậu trắng bệch.
Nói như vậy, kiếp trước mình chết cũng không oan.
Không biết vì sao, một ý niệm như thế bỗng dâng lên trong lòng.
Vương Đại Hổ không khỏi cười khổ một tiếng, trên đời này sao lắm người điên thế, mà sao lại lắm người điên tuỳ ý giết người thế.
Suy nghĩ một chút là biết người này đến “báo thù”!
Mà đối tượng báo thù không cần phải nói, khẳng định là –
Vương Đại Hổ vươn tay nắm chặt hai tay lạnh lẽo bên cạnh.
“Có anh ở đây!” Hắn há miệng, vô thanh nói.
Lý Thanh Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu sau, nhẹ nhàng gật đầu.
Bởi vì Lý Thanh Nhiên xuống tay rất mạnh nên Tôn Lan bị thương không nhẹ, giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau, hai người cùng đến bệnh viện.
Nếu không phải biết người nằm trên giường này là Tôn Lan, Vương Đại Hổ căn bản không tin được.
Bởi vì cô ta thật sự — quá già!
Nhìn qua giống như bà già năm sáu mươi tuổi, cả đầu bạc trắng, cơ mặt nhăn nheo, chỉ để lại đôi xương gò má cao ngất, cả người tản ra một loại cảm giác hấp hối sắp chết.
“Bệnh nhân bị chấn động não nhẹ….” Bác sĩ nói: “Nhưng cũng không quan trọng, quan trọng nhất là trong đầu cô ấy có khối u ác tính, không sống được quá vài ngày.”
“U?” Vương Đại Hổ sửng sốt, lập tức hỏi: “Thật sự không có biện pháp sao?”
Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu: “Chuẩn bị tinh thần cho tốt!”
“Nhiên Nhiên?” Vương Đại Hổ khẽ gọi.
Lý Thanh Nhiên hít sâu một hơi: “Em muốn ở lại đây.”
Tôn Lan hai ngày sau mới tỉnh.
Mà khi tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là bị bác sĩ tiêm thuốc an thần.
Vương Đại Hổ sờ sờ vết máu trên mặt, đó là vừa rồi không cẩn thận bị cô ta cào.
“Cô ta điên rồi sao?” Vương Đại Hổ khó tin hỏi.
Vừa rồi, cái loại ánh mắt điên cuồng cùng la hét không coi ai ra gì, thật sự không giống người bình thường.
Loại ánh mắt này, từ nhỏ đến lớn, Vương Đại Hổ cũng chỉ nhìn thấy ở Lý Trường Quý.
“U trong đầu bệnh nhân đã đè nặng lên nơron thần kinh, tôi còn tìm thấy trong túi áo cô ấy Piernui, đây là thuốc giảm đau loại mạnh, chứng tỏ cô ấy đã bị bệnh này tra tấn rất lâu. Hơn nữa, kích thước u rất lớn, làm rối loạn hoạt động của não, cho nên nói cô ấy bị điên cũng không sai!”
“Như vậy, cô ta có lúc nào thanh tỉnh không?” Lý Thanh Nhiên đột nhiên hỏi.
Bác sĩ suy nghĩ một chút, không quá xác định nói: “Cái này phải làm kiểm tra, nhưng mà – nhìn biểu hiện của cô ấy, tỷ lệ chắc là rất nhỏ.”
Đối với lý do Tôn Lan muốn “giết” Lý Thanh Nhiên, hai người đều rõ ràng thấu đáo, cho nên bọn họ huỷ đơn tố cáo cô ta giết người. Bởi đương sự không bị thương, lại là tự nguyện, cảnh sát thấy vậy cũng tự nhiên buông tay. Cứ thế lại qua ba ngày, trong ba ngày này Tôn Lan chỉ tỉnh lại một lần, toàn bộ thời gian còn lại đều là hôn mê.
Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên canh giữ trái phải, một lát cũng không rời.
Đương nhiên, mấy ngày này cũng không chỉ trải qua như vậy.
Vương Đại Hổ gọi điện cho Long Nhất Minh, nhờ y điều tra chuyện của Tôn Lan.
Kết quả điều tra khiến tim hai người càng thêm nặng nề.
Từ sau “sự kiện kia”, tai nạn và ác mộng giống như hồ dán dính lên nhà họ Tôn.
Mẹ Tôn Lan bởi vì không chịu nổi đả kích từ cái chết của con trai, biến thành trầm cảm, không ngừng có ý đồ tự sát, tuy rằng được người nhà cứu vài lần nhưng cuối cùng vẫn chết – nhảy vào giếng nước sau nhà. Lại qua vài năm, cha Tôn Lan một lần ra ngoài gặp tai nạn giao thông, ngã từ máy kéo xuống, đầu đập xuống đất, chết ngay tại chỗ!
Tôn Lan mới mười sáu tuổi trở thành người cô độc, không có người thân.
Sau này, cô ta kết hôn.
Nhưng cuộc sống hôn nhân cũng không như ý, người chồng đầu tiên nát rượu, luôn đánh đập cô, nên là không được bao lâu hai người liền ly hôn. Người chồng thứ hai lại hoa tâm, khi cô mang thai năm tháng thì chạy trốn cùng người khác, Tôn Lan chịu kích thích, con cũng không giữ được mà đẻ non.
Có thể nói, cuộc đời Tôn Lan tràn ngập bất hạnh.
Mà bất hạnh này nguyên nhân bởi vì –
Vương Đại Hổ ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Nhiên trầm mặc vô thanh, khe khẽ thở dài, hắn không hiểu, rõ ràng chuyện kia đã qua nhiều năm như vậy, vì sao cứ như âm hồn bất tán thời thời khắc khắc dây dưa bọn họ.
“Em năm trước có đoạn thời gian đi thực tập ở bệnh viện đúng không! Hẳn là lúc đó Tôn Lan nhìn thấy em.”
Là trong lúc vô ý tình cờ gặp được, hay là Tôn Lan cố ý tìm tới “báo thù”, Vương Đại Hổ không biết, nhưng hiển nhiên, cừu hận của Tôn Lan đối với nhà họ Lý không chút nào giảm bớt, cho dù là chết cũng muốn kéo Lý Thanh Nhiên chết cùng.
“Cô ta muốn báo thù cho em trai.” Thanh âm Lý Thanh Nhiên run rẩy: “Tội cha con chịu là điều hiển nhiên.”
“Cái rắm!” Vương Đại Hổ thô lỗ mắng: “Hiện tại là xã hội pháp trị, không giống như thời phong kiến, giết người là Lý Trường Quý cho nên người bị trừng phạt phải là Lý Trường Quý, liên quan gì đến em?”
Người chết mọi chuyện bỏ qua, cái huyết án điên cuồng kia cũng theo Lý Trường Quý tự sát vĩnh viễn vùi trong quan tài.
Gã đã tự mình trả giá, còn muốn thế nào nữa?
Tôn Lan đúng là đáng thương, nhưng bởi vì cô ta đáng thương, bởi vì cuộc sống sau này không hạnh phúc thì cô ta có thể cầm dao đi giết người?
“Nhiên Nhiên, em nghe đây.” Hai tay ôm lấy khuôn mặt ảm đạm, Vương Đại Hổ nói từng chữ một: “Từ giây phút cô ta nhào tới, cắm một dao lên người anh, chúng ta không nợ cô ta cái gì hết!!”
Ân oán này, kiếp trước hắn đã dùng mệnh của mình và của Lý Thanh Nhiên đền rồi, cho nên Vương Đại Hổ thật sự không cảm thấy bọn họ nợ cô ta cái gì.
Bệnh tình của Tôn Lan chuyển biến xấu rất nhanh, giống như bác sĩ nói, một đêm khuya vài ngày sau, cô ta tiến vào giai đoạn hấp hối.
Đại khái là hồi quang phản chiếu, cô ta từng “thanh tỉnh” trong chốc lát.
Nhưng thanh tỉnh này cũng chỉ là nói thế thôi, bởi vì những gì cô ta nói nghe vào tai chỉ là mấy từ ngữ lung tung.
Ngay tại giây phút cuối cùng, cô ta không ngừng kêu một cái tên “Nhị bảo”.
Tôn Nhị Bảo.
Vương Đại Hổ cảm thấy khó chịu vô cùng, ánh mắt cũng nóng cháy đau đớn, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh.
Đó là con đường đất trước cổng trường, một con bé thắt hai bím tóc đánh tới tấp một thằng bé béo lùn chắc nịch. Con bé nghiến răng nghiến lợi xấu hổ và giận dữ, thằng bé nhe răng nhếch miệng liên tục cầu xin tha thứ. Rõ ràng khắc sâu trong trí nhớ khiến hắn phát hiện thì ra mình chưa từng quên.
Không bao lâu sau, Tôn Lan trút hơi thở cuối cùng.
Lý Thanh Nhiên khóc, yên lặng, thống khổ khóc. Vương Đại Hổ ôm chặt cậu, không nói một câu.
Lúc hai người ra khỏi bệnh viện, mặt trời mới từ chân trời dâng lên.
“Trời sáng rồi!” Vương Đại Hổ khẽ nói.
Lý Thanh Nhiên hít sâu một hơi, cũng ngẩng đầu, trong nháy mắt cảm nhận được một một loại ôn nhu mới sinh. Giống như tất cả những tội nghiệt kia đều biến mất trước ánh sáng ấm áp.
“Sau khi tốt nghiệp đại học, em muốn về thành phố H công tác.” Cậu nói như vậy.
Những sinh mệnh đã mất đi không có khả năng trở lại, như vậy liền để cậu làm bác sĩ, cứu giúp những người khác đi!
Coi như là chuộc tội.
Vương Đại Hổ xoa xoa ngón tay lạnh lẽo, cười nói: “Được!”
Lý Thanh Nhiên quay đầu nhìn người bên cạnh, người này xuất hiện đúng lúc mình thống khổ nhất, mang lại cho cậu hạnh phúc cả đời này tuyệt đối chỉ có một.
Cuộc đời này, có thể có được hắn, là may mắn biết nhường nào.
“Đại Hổ, em yêu anh.” Giữa buổi sớm, Lý Thanh Nhiên kiễng mũi chân, nhẹ hôn lên khoé môi người yêu.
“Đồ ngốc.” Vương Đại Hổ hôn cậu.
Trên thế giới này có vô số vô số người, nhưng trong vô số vô số người đó, chúng ta gặp nhau, chúng ta yêu nhau, đây là chuyện may mắn biết bao, là chuyện đáng giá cảm ơn biết bao. Chúng ta sẽ vô cùng quý trọng đoạn duyên phận này, hơn nữa vĩnh viễn vĩnh viễn yêu nhau, vĩnh viễn vĩnh viễn hạnh phúc.
Vương Đại Hổ yêu Lý Thanh Nhiên, Lý Thanh Nhiên yêu Vương Đại Hổ.
Không vì cái gì, bởi vì họ vốn thuộc về nhau, như là đương nhiên, như là chân lý.
HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...