Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Edit: Thanh Thạch

Phùng Nam lại nằm mơ!

Mở to mắt, phòng ngủ vẫn tối đen một mảnh như cũ, cậu vội vàng ngồi dậy, sờ soạng lấy ra từ dưới gối một chiếc quần lót sạch sẽ, sợ gây tiếng động ảnh hưởng đến người khác nên động tác vô cùng cẩn thận.

Thay ra cái đã ướt nhẹp cuộn thành một cục giấu đi, tim Phùng Nam vẫn đập nhanh không thôi.

Dạo gần đây, cậu cũng không biết vì sao vẫn luôn mơ thấy cảnh tượng ngày đó.

Vỗ vỗ gò má đỏ rực, Phùng Nam bất tri bất giác lại lâm vào trạng thái “ngẩn người”. Cậu nghĩ, người mình thích hẳn phải là anh Đại Hổ chứ! Nhưng vì sao luôn hiện ra trong đầu cậu lại là mặt anh Thanh Nhiên?

Rốt cuộc là sao thế này?

“Cậu hơn nửa đêm không ngủ, đứng đó làm gì?” Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng vang lên.

Phùng Nam hoảng sợ, vỗ ngực thở phì phì nói: “Cậu tự dưng nói làm gì, cố ý doạ người à!”

Cao Lăng Phong nằm ở giường trên đối diện, xoay người, chống đầu nói: “Tôi ngược lại muốn ngủ nhưng mà cậu cứ nói mớ thì làm sao tôi ngủ được.”

Nói, nói mớ!

“Tôi, tôi nói cái gì?” Phùng Nam lắp bắp hỏi.

“A, a, ưm, a, ưm,…….” Lập tức từ miệng Cao Lăng Phong thoát ra một đống thanh âm ngọt nị khiến người ta xấu hổ.

Phùng Nam liền quẫn đến đỏ bừng mặt.

“Cậu nói bậy, tôi mới không có!”

“Không có?” Cao Lăng Phong cực kỳ khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Không có thì vừa rồi cậu đổi quần lót làm gì?”

Thì ra mấy động tác vừa rồi của mình đều bị người này nhìn thấy hết!

Phùng Nam hiện tại đã không còn là lúng túng mà là muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào.


“Tôi tôi tôi tôi, đây là biểu hiện bình thường của con trai thời kỳ trưởng thành. Sao, thế nào, không được sao?” Mặt mày quẫn bách, Phùng Nam ngạnh cổ, mạnh miệng liên tục cường điệu.

Cao Lăng Phong cũng không trả lời là được hay không, chỉ hỏi lại: “Tôi thì rất tò mò đối tượng ảo tưởng của cậu là ai?”

Oanh ~~~~~~

Phùng Nam cảm giác mặt mình bị cháy đến nơi rồi, tóc tai như bị điện giật, dựng hết cả lên.

“Cậu cậu cậu cậu hỏi cái này làm gì, tôi tôi tôi tôi sao phải nói cho cậu?”

“Cậu không nói tôi cũng biết!” Cao Lăng Phong cười lạnh đầy trào phúng nói: “Tôi khuyên cậu bỏ cuộc đi! Vương Đại Hổ thích chính là Lý Thanh Nhiên kia kìa, cậu không có cửa đâu.”

“Cậu câm miệng, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.” Phùng Nam thật sự cảm thấy cái tên Cao Lăng Phong này đúng là đáng ghét đến cực điểm, chẳng những người ngợm “khó coi”, miệng lưỡi còn độc địa, mình thế nào lại xui xẻo phải ở cùng cái loại người này cơ chứ?

Còn nữa, người cậu nằm mơ, nằm mơ thấy không phải anh Đại Hổ, mà là……

Nghĩ đến đây, trong lòng Phùng Nam nhảy dựng, lại lâm vào trạng thái ngơ ngác.

Mà Cao Lăng Phong ở đối diện không thấy cậu nói gì, tưởng mình nói trúng rồi, sắc mặt nháy mắt liền đen như đít nồi.

Lúc này, Phùng Nam lại giống như tự lẩm bẩm mà hỏi một câu: “Đối, đối tượng ảo tưởng xuất hiện trong mơ, nghĩa là tôi thích người ấy sao?”

Cao Lăng Phong cười lạnh nói: “Ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, cậu nói coi?”

Thì ra mình thích anh Thanh Nhiên!

Phùng Nam sờ sờ trái tim mình, cũng không quá rõ ràng, sao lại đổi người thích nhanh như vậy?

……………

……

“Ôi, Vương Đại Hổ, mặt cậu làm sao vậy?” Đây là người thứ mười một trong sáng nay nỏi câu này.

Vương Đại Hổ nhếch khoé miệng: “Cậu nghĩ sao?”


“Nhìn cái dấu tay rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cậu ngoại tình bị bạn gái bắt được?”

“Nói vớ vẩn cái gì? Tôi đối với vợ mình là chung thuỷ, thương yêu, sao có thể ngoại tình!”

“Thế thì tại sao?” Bạn học nghi hoặc hỏi.

Vương Đại Hổ bắt đầu chua xót “nhớ lại”.

Lại nói, sau khi chuyến đi “Hương Sơn” kết thúc, Vương Đại Hổ triệt để nhận thấy: ngẫu nhiên “yêu đương” ở hoàn cảnh khác có ý nghĩa to lớn thế nào đối với việc phát triển tình cảm “chồng chồng”. Vì thế hắn mất trọn ba ngày, hưng trí bừng bừng mua đồ của mấy cửa hàng “đồ tình thú” trên Taobao.

Nhưng ngặt nỗi người định không bằng trời định.

Khi hắn đầy mặt vui vẻ cầm ra “áo ngủ tình thú nóng bỏng, quần tắt đen, áo bơi liền, đồ y tá, tạp dề” được chuyển phát nhanh tới, nhận được không phải là khen ngợi mà là một cái tát hung hăng.

“Tại sao?” Vương Đại Hổ lập tức rơi lệ chất vấn.

Ngày đó ở trong núi, biểu hiện của em nhiệt tình như vậy, nóng bỏng như vậy, cơ khát như vậy.

Hai ta khoái hoạt như vậy, hưởng thụ như vậy.

Nhưng tại sao đến khi về nhà lại biến trở lại bộ dạng lạnh lùng?

Cầm những thứ vô sỉ này mà dám ở đây hùng hồn chất vấn em?

Lý Thanh Nhiên lạnh lùng cười, dùng thanh âm hàn khốc nhất mà nói: “Đừng nghĩ em cũng biến thái như anh.”

Biến, biến thái?

Vương Đại Hổ ngũ lôi oanh đỉnh, trơ mắt nhìn cậu ném đi cả thùng, một thứ cũng không giữ lại.

Nháy mắt thấy giấc mộng một đời của mình “choang” rơi vỡ.

“Vương Đại Hổ, Vương Đại Hổ……” Bạn học bên cạnh ra sức lay cánh tay hắn: “Ban ngày ban mặt mơ mộng cái gì?”


“Làm sao?” Tỉnh lại từ hồi ức chua xót, Vương Đại Hổ tâm tình nặng nề gác đầu lên bàn.

“Tôi là muốn nói cho cậu, di động của cậu rung từ nãy đến giờ rồi!”

“Hở? A!” Vương Đại Hổ cúi đầu liền thấy quả nhiên có người gọi cho mình.

“Alo? Hiện tại? Có việc gấp sao?…… Vậy được rồi! Em ở dưới đó chờ anh, lập tức đến.”

“Mập mạp, tôi ra ngoài một lúc, tý nữa mà điểm danh, anh em dựa hết vào cậu đấy!”

“Anh ơi, đây là tiết của Diệt Tuyệt sư thái a, anh…..”

Vương Đại Hổ không đợi cậu ta nói xong, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Thẳng đến dưới lầu, nhìn thấy người gọi điện cho mình.

“Chuyện gì vậy? Có gì mà phải gọi anh ra gấp?” Vương Đại Hổ nhìn cây nấm trước mặt nhíu mày hỏi. Kể cũng kỳ quái, dạo này thằng bé hình như đang trốn tránh mình mà!

Nghe câu hỏi của Vương Đại Hổ, Phùng Nam trầm mặc một lúc, sau đó thở sâu, mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm nói: “Anh Đại Hổ, em hôm nay tìm anh là có chuyện muốn nói với anh!”

“Có chuyện gì thì nói đi! Làm gì mà ra vẻ muốn hi sinh anh dũng.” Vương Đại Hổ bị khuôn mặt nhăn tít kia làm cho bật cười. Nhưng đến khi nghe được cậu ta muốn nói gì thì không cười nổi nữa!

“Em thích anh Thanh Nhiên, từ hôm nay trở đi em muốn theo đuổi anh ấy!”

“What?” Vương Đại Hổ khiếp sợ nhảy dựng.

Cậu ta nói cái gì, cậu ta nói cái gì?

Mình nghe lầm, đúng! Nhất định là nghe lầm!

“Em nói là từ nay về sau, chúng ta chính là tình địch, cho dù là anh Đại Hổ em cũng sẽ không hạ thủ lưu tình!”

Vương Đại Hổ cảm giác mình triệt để không theo kịp tư duy cây nấm này rồi.

“Em…. Em không phải thầm thích anh sao?” Hắn khó tin hỏi.

Sao mà vài ngày không thấy liền, liền đổi mục tiêu rồi?

Còn chuyển đến người Nhiên Nhiên nhà hắn?


Trên đời này có chuyện gì vớ vẩn hơn chuyện này không?

Nghe Vương Đại Hổ nói mình thầm mến hắn, khuôn mặt Phùng Nam hơi đỏ lên, chỉ thấy cậu lắp bắp nói: “Em từ đầu đúng là có ý với anh, đó là vì anh Đại Hổ không chỉ là ân nhân cứu mạng của em, hơn nữa, hơn nữa bộ dạng cũng đặc biệt phù hợp sở thích của em. Nói đến cũng kỳ quái, ban đầu em đặc biệt không thích mấy người bộ dáng thanh thanh tú tú, cảm thấy như vậy không có mỹ cảm, nhưng là, nhưng là….. từ….. khụ khụ khụ….. Dù sao, em chính là thích phải anh Thanh Nhiên.”

Thế giới này quả nhiên rất huyền huyễn ~~~~

Vương Đại Hổ đứng trong gió hỗn độn.

Nhưng chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, hắn lập tức tỉnh lại.

Muốn biết trước sau cả hai đời, hắn sở dĩ thành công đánh bại bao nhiêu nam nam nữ nữ có “ý đồ” với bảo bối nhà hắn chính là dựa vào niềm tin “một khi phát hiện, nhanh chóng dập tắt, không chút nương tay”.

Nếu cây nấm không biết sống chết kia muốn cướp người của ta, đương nhiên là không thể bỏ qua!

“Mày nghĩ hay quá nhỉ!” Vương Đại Hổ khoanh tay trước ngực, lập tức bày ra biểu tình tình địch gặp nhau “Mày đi chết đi”, lạnh lùng nói: “Anh nói cho mày biết, anh với Nhiên Nhiên từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm dành cho nhau mày căn bản không thể chen vào. Nể tình hai ta quen biết, anh khuyên mày một câu, sớm bỏ cuộc đi, tìm người chân chính yêu mày, anh xem cái tên Cao Lăng Phong kia cũng được…”

“Đủ rồi!” Cây nắm tạc mao, ngao ngao kêu to: “Anh Đại Hổ, anh đừng có coi thường người khác, một ngày nào, một ngày nào đó, em nhất định sẽ cướp anh Thanh Nhiên khỏi tay anh!”

Đối với tuyên ngôn của cậu ta, Vương Đại Hổ chỉ dùng mắt đánh giá từ trên xuống dưới trong chốc lát, sau đó ghé sát vào, dùng giọng điệu khinh bỉ cười nhạo: “Chỉ bằng cái dạng nấm lùn cao có mét rưỡi mà cũng muốn tranh với anh?”

Ánh mắt xấu xa, nội tâm xấu xa!

Bị chọc đúng vết sẹo trong lòng, hai mắt Phùng Nam lập tức đỏ bừng.

Chỉ thấy cậu ta cắn môi dưới, thở phì phì, tựa hồ có thể nhìn thấy khí phả ra.

“Làm sao?” Vương Đại Hổ cười cười, thấm thía nói: “Kỳ thật, anh Đại Hổ nói thế cũng là tốt cho mày! Lại nói ví dụ cái tên Cao Lăng Phong kia đi, mày xem tên đó bộ dạng còn đẹp hơn Nhiên Nhiên! Làm vợ cậu ta, mày nhất định sẽ rất hạnh phúc nha!”

Ngay lúc Vương Đại Hổ đang huênh hoang muốn làm cây nấm này thay đổi tâm ý, dời đi mục tiêu thì Phùng Nam bị xem thường rốt cuộc nhịn không được – ra chân!

Rầm….. Răng rắc…. Lạch cạch….

Cổ Vương Đại Hổ như bị rỉ, kẽo kẹt quay đầu, nhìn thấy bức tường bị vỡ một mảng.

Sát bên tai Vương Đại Hổ, Phùng Nam chậm rãi thu chân trái.

“Nói cho anh biết!” Cậu ta giơ ngực, nhẹ nhàng dựng lên ngón trỏ: “Ông đây là thuần 1, có làm thì cũng làm chồng cậu ta!”

Vương Đại Hổ:……..

WHAT?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui