Tác giả: Mặc Vũ Vũ
Editor: Little Little
Chớp mắt đã qua một tuần, La Tiểu Nặc thức dậy từ sáng sớm. “Ôi, hôm nay đã là thứ bảy, là sinh nhật của mình. Được rồi, trước tiên mừng cho mình sống lại, hát bài Chúc mừng sinh nhật trước. Mong ước mình sinh nhật vui vẻ, mong ước mình sinh nhật vui vẻ, Happy Birthday To Me mong ước mình sinh nhật vui vẻ. Ok, sau đó chính là cùng ba mẹ mừng sinh nhật, yeah!” La Tiểu Nặc vừa nói xong đã xông ra ngoài cửa, trong lòng không khỏi khinh bỉ chính mình một cái, thật đúng là càng sống càng sai lầm.
“Ôi! Bảo bối Tiểu Nặc của chúng ta, sinh nhật vui vẻ!” bỗng nhiên nghe thấy tiếng, khiến cho La Tiểu Nặc giật mình. Quay đầu đã thấy ba La cùng mẹ La đang cầm một chén mì trường thọ, một phần quà được đóng gói rất tinh xảo, cười tủm tỉm nhìn mình.
“Cảm ơn! Ba mẹ, hai người làm sao biết là con dậy rồi?” La Tiểu Nặc có chút mơ hồ hỏi.
Ba La nháy mắt ra hiệu nói: “Ba vừa vặn nghe thấy được người nào đó đang hát Chúc mừng sinh nhật, đương nhiên muốn tới giúp người nào đó chúc mừng, nếu không... Nếu không chẳng phải quá hiu quạnh hay sao?”
“Ha ha ha ha.” Trong phòng truyền ra một trận tiếng cười sung sướng. La Tiểu Nặc cảm thấy mình giống như đang bay bổng trong hương vị hạnh phúc, ngay cả không khí cũng ngọt.
“Đi đánh răng rửa mặt nhanh lên một chút, sau đó qua đây ăn mì trường thọ.” Mẹ La cười, nói với La Tiểu Nặc.
“Yes! Madam!” La Tiểu Nặc nghiêm mặt chào một cái rồi chạy nhanh như chớp, chỉ còn lại ba La, mẹ La vui vẻ nhìn dáng vẻ tức cười của La Tiểu Nặc, cười nói: “Đứa nhỏ này.”
Trên bàn ăn, La Tiểu Nặc ngấu nghiến ăn món mì trường thọ cà chua của mẹ La, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Chỉ nghe được ba La vừa ăn bữa sáng vừa nói: “Tiểu Nặc à, hôm nay là sinh nhật con, có sắp xếp cái gì không? Ba có thể vì con gạt công việc qua một bên, chỉ chờ đại tiểu thư nhà chúng ta sắp xếp thôi!”
La Tiểu Nặc vừa nuốt sợi mì thơm phức, vừa nói: “Ba, ngày mai chúng con có hoạt động làm sủi cảo, sáng sớm muốn cùng nhóm Văn Văn đi mua chút nguyên liệu làm sủi cảo”
“Ah, làm sủi cảo à! Đây đúng là một hoạt động thú vị, cần phải tham gia, nhưng mà con có được không?” Ba La hoài nghi hỏi.
“Đương nhiên có thể rồi, chờ con gói xong, mang một ít trở về cho ba nếm thử, cam đoan ba ăn một cái sẽ muốn hai cái. Ha ha ha.” La Tiểu Nặc mang vẻ mặt đắc ý nói.
Mẹ La bên cạnh ân cần hỏi: “Vậy có muốn mẹ cho con một ít bí quyết gia truyền làm sủi cảo không?”
La Tiểu Nặc vừa nuốt mì sợi vừa khoát tay nói: “Không cần không cần, không phải là cắt nhỏ rau dưa, bỏ thêm dầu, giữ lại dinh dưỡng cùng hơi nước, thêm hạt tiêu vào trong nước nấu, giữ vị tươi hay sao? Tám trăm năm trước con đã biết rồi.”
“Hả? Làm sao con biết?” Mẹ La vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.
“Haha, Con là La bán tiên đoán đâu trúng đó. Ba mẹ, con ăn no rồi, nhóm Văn Văn còn đang chờ con đấy, con đi trước. Mua xong con sẽ trở về cùng ăn mừng sinh nhật với hai người.” La Tiểu Nặc vội vội vàng vàng nói.
“Này, trở về có muốn ăn chút gì không?” Mẹ La vội vàng hỏi.
“Gì cũng được, mẹ nấu con đều thích ăn.” La Tiểu Nặc bước ra cửa vội vội vàng vàng đáp. Mẹ La bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ này, lớn như vậy vẫn cẩu thả.” Thế nhưng lại cười đến thoải mái. Ba La ở bên cạnh vỗ vỗ bả vai vợ, trên mặt cũng rất vui mừng.
Gần chạng vạng tối, La Tiểu Nặc bị Quách Văn Văn bóc lột sức lao động đến tận cùng, loạng chòa loạng choạng đi về nhà, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Mua gậy cán mì, nồi điện từ, bát, đũa...” Trong lòng cảm thấy đánh nhau cũng không mệt mỏi như vậy.
Trên đường đi về nhà, đèn đường còn chưa mở, trời cũng đã tối. La Tiểu Nặc vừa xoa bóp bả vai bủn rủn của mình vừa chậm rãi đi trên đường. Cô lơ đãng đi về phía trước, nhìn thấy dưới một gốc cây ở bên đường có một bóng đen, đó là cái gì? La Tiểu Nặc cảm thấy có chút kỳ quái nghĩ. Đến gần hơn, có thể thấy rõ ràng đường nét bóng đen, là một người sao? La Tiểu Nặc mở to hai mắt nhìn thật rõ. Thế nào mà đầu lại lớn như vậy? Lại gần sát một chút, không phải, không phải đầu, là tóc, một cái đầu tóc xoăn xõa tung, hết sức rối bù. La Tiểu Nặc cảm thấy tim bắt đầu không thể khống chế được đập cực nhanh, người này là ai vậy? Vì sao trốn ở chỗ này? Hắn muốn làm gì? Mấy vấn đề này trong đầu La Tiểu Nặc không ngừng quay vòng. Cô cẩn thận từng li từng tí cất bước tới gần, rốt cuộc đã tới gần bóng đen, nhờ ánh trăng, La Tiểu Nặc tập trung nhìn vào, một cái đầu màu đỏ lớn xoã tung tóc xoăn, một cái miệng rộng màu đỏ, một khuôn mặt trắng bệch, còn có một cái mũi đỏ thật to. “Aaaa! Quỷ!” La Tiểu Nặc bị khuôn mặt quỷ dị trước mắt này dọa sợ đến mức gào lên thất thanh, hoảng hốt chạy thục mạng về phía trước.
La Tiểu Nặc hung hăng liều mạng chạy về phía nhà, cô xin thề cô chưa từng chạy nhanh như vậy, vừa chạy vừa quay đầu nhìn phía sau một chút, trời ạ, con quỷ đó còn đuổi theo ở phía sau cô. La Tiểu Nặc quả thực rất muốn khóc lên. Lúc này cô chợt phát hiện cái gì đó, quay đầu cẩn thận nhìn con quỷ kia, giày đỏ thẫm, quần yếm vàng, con quỷ này làm sao quen thuộc như vậy? A! Không phải quỷ, đó là chú McDonald á! Nhưng mà chú McDonald đuổi theo mình làm gì! La Tiểu Nặc cảm giác mình như muốn hộc máu. Vì vậy mọi người ở trên đường đều nhìn thấy một màn quỷ dị, một cô gái ở trên đường chạy như điên, một chú McDonald ở sau lưng điên cuồng đuổi theo. La Tiểu Nặc cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, tốc độ chậm lại, cô khóc không ra nước mắt mà hô với người đằng sau: “Chú McDonald, đừng đuổi theo tôi! Tôi sợ!” Nhưng mà chú McDonald kia rõ ràng không chịu bỏ qua, vẫn kiên nhẫn đuổi theo La Tiểu Nặc, rốt cục cũng đuổi kịp đến đoạn đường trước cửa nhà La Tiểu Nặc. La Tiểu Nặc hoảng sợ nhìn lên, người này rõ ràng là chú McDonald nhỏ tuổi, run rẩy lấy giọng hỏi: “Anh, anh, anh, anh muốn làm gì?”
Chỉ thấy chú McDonald không được tự nhiên lấy ra một hộp quà nhỏ tinh xảo từ phía sau, nhét vào tay La Tiểu Nặc, thật thấp giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ!”
La Tiểu Nặc giật mình mở to hai mắt, giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy? Cô nhìn hộp quà trong tay, giật mình hỏi: “Chú McDonald, anh đến cho tôi quà sinh nhật sao?” Chú McDonald dường như có chút ngượng ngùng gật đầu, La Tiểu Nặc lôi kéo chú McDonald nhìn đông nhìn tây một chút, càng nhìn càng thấy quen thuộc, hơn nữa giọng nói này sao lại quen tai như vậy, cô đột nhiên hỏi: “Đường Vĩ, là cậu sao?”
Chú McDonald gật đầu, tiếp theo lại sợ hãi mà liều mạng lắc đầu như trống bỏi, nửa khom mình chào, rồi chạy về phía sau.
“Này này này, Đường Vĩ, cậu đừng chạy! Nói cho rõ ràng nha. Này, này, thật là một kẻ kỳ quặc.” La Tiểu Nặc nhìn theo bóng lưng chật vật chạy của Đường Vĩ buồn cười nói.
“Trước tiên mở ra nhìn đã, là gì đây?” La Tiểu Nặc tò mò mở chiếc hộp nhỏ, vừa mở ra, thì ra là hộp âm nhạc. Cô vặn dây cót ở dưới đáy hộp, giai điệu êm tai truyền đến. “Là “Tenkuu no Shiro Laputa” (Castle in the sky)” La Tiểu Nặc có chút giật mình, trên tay vẫn cầm hộp âm nhạc, ban đêm yên tĩnh, tiếng nhạc du dương dường như đưa cô về đời trước. La Tiểu Nặc nhớ rõ đời trước Đường Vĩ cũng tặng cô món quà là hộp âm nhạc, cũng là bài hát này. Cô nhớ rõ lúc cô nhận được món quà này, trong lòng cảm động cùng hạnh phúc biết bao, nếu là cô của đời trước, e rằng đã có cảm tình, thậm chí có khả năng thầm nảy sinh tình cảm với Đường Vĩ. Mà bây giờ dường như cô đang nhìn một đời của người khác trong phim, tất cả đều không thể trở về lúc trước được nữa. La Tiểu Nặc bình tĩnh đứng tại chỗ, lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối đen, đèn hai bên đường cũng lần lượt sáng lên, đủ để nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở cửa nhà La Tiểu Nặc, không biết đã đứng ở đó bao lâu, từ đầu đến cuối đứng yên nhìn về phía La Tiểu Nặc.
-----
Chú McDonald: chính là chú hề Ronald McDonald - linh vật trước đây của hãng sản xuất đồ ăn nhanh McDonald. Sau đó vì trên Thế giới xuất hiện trào lưu giả dạng chú hề này để hù dọa người khác nên McDonald đã ngừng sử dụng hình ảnh của chú hề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...