Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù - Edit Version

Edit: Zircon

Beta: Yuri

Người đến là một chàng trai khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt chưa đủ làm cho người khác kinh diễm, nhưng cũng mang vẻ tao nhã thanh lịch, hơi cúi người trước Ôn Việt Trạch, cao giọng nói: "Bác trai, lần đầu gặp mặt, cháu là Ôn Cẩm Dương." Nụ cười trên môi nhạt như gió thoảng, lại ấm áp như mặt trời mới mọc.

Giống, rất giống. Tựa như hình bóng của người kia trong trí nhớ.

Ánh mắt Ôn Việt Trạch lay động một chút, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức người ta không nhìn thấy được.

"Cháu là con trai Cẩm Niên?" Dù là một kiểu câu nghi vấn, nhưng giọng nói lại là sự khẳng định. Hơi thở lãnh đạm nghiêm túc lâu dài quanh người Ôn Việt Trạch dường như dịu đi một chút, dù đây chỉ là chuyện nhỏ không có ý nghĩa, nhưng đối với phần lớn mọi người đều chưa từng cảm nhận sự dịu dàng như vậy, trong đó bao gồm cả hai người con ruột của ông.

Ôn Cẩm Dương hơi sửng sốt, cậu hơi giật mình với việc Ôn Việt Trạch có thể nhận ra mình, nhưng vẫn cung kính trả lời: "Đúng vậy ạ."


Ôn Cẩm Dương là đứa con trai bình thường thuộc một nhánh nhỏ của nhà họ Ôn sinh ra mà thôi, cha cậu là Ôn Cẩm Niên xem như anh họ của Ôn Việt Trạch. Nhưng con nối dòng của Ôn lão thái gia vốn dĩ rất đông, là nhánh nhỏ của gia tộc giống cậu cũng không ít, vả lại gia đình cậu mười mấy năm trước đã tới nước M định cư, nên mối quan hệ với chủ gia tộc cũng không thân thiết cho lắm. Nhận được thiệp mời của Ôn gia thì Ôn Cẩm Dương có chút bất ngờ, cả nhà cậu đều đang ở nước M, chỉ có mình cậu đang học ở nước Z. Việc dạy học ở nước M tốt hơn so với nước Z, nhưng lí do vì sao cậu trở về nước Z học, thì là bởi giấc mơ vẫn luôn lặp đi lặp lại xuất hiện từ hơn một năm trước...

Ôn Việt Trạch trầm mặc đánh giá Ôn Cẩm Dương, câu chuyện dường như nên kết thúc như vậy, thân là gia chủ quyền lực của Ôn gia, ông luôn phải sử dụng đầu óc tỉnh táo nhất để làm những việc lý trí nhất. Hiện tại, ông hẳn là nên ở trong đại sảnh nói chuyện cùng với những kẻ áo mũ chỉnh tề quyền cao chức trọng giống như ông mới phải, từ những lời lẽ vô tình hay cố ý của những người đó có thể phán đoán xem mình và họ sẽ là kẻ thù hay bè bạn trong tương lai, chứ không phải đứng nói nhảm với một người trẻ tuổi không quá quan trọng thuộc một nhánh gia tộc như bây giờ, thậm chí còn mang theo tâm trạng thấp thỏm do dự có nên hỏi về tình trạng của người kia hay không.

"Cha cháu dạo này khỏe không?" Ôn Việt Trạch dùng giọng điệu nhàn nhạt đặt câu hỏi, ngón trỏ vì mất tự nhiên mà gấp lại, thân thể cùng hơi cứng ngắc. Tất cả sự thay đổi đều rất nhỏ, nhưng không có gì là không thể hiện rằng Ôn Việt Trạch đang hồi hộp.

Nhưng mà...

"Cha cháu gần đây rất tốt." Đối phương chỉ khách khí trả lời một câu không rõ ràng như vậy.

Ôn Việt Trạch nhíu mày, hơi thở trên người hơi không ổn định, ánh mắt nhìn Ôn Cẩm Dương có chút bất mãn.

Khí thế trên người Ôn Việt Trạch quá mạnh mẽ, trước cái nhìn chăm chú của ông, trên trán Ôn Cẩm Dương rịn ra một tầng mồ hôi, rốt cuộc cậu đã trêu chọc vào chỗ nào khiến người có quyền thế nhất Ôn gia không vui...


Nhưng cuối cùng Ôn Việt Trạch cũng không nói gì, sau khi gật đầu với cậu, thì phất tay về phía Ôn Du Phi, ra hiệu cho Ôn Du Phi đến đây một chút.

"Đây là Ôn Cẩm Dương con trai của bác con, cũng là anh họ con, con tiếp đãi người ta cho tốt." Sau khi dùng một loại giọng điệu gần như là ra lệnh để dặn dò, ông quay người gia nhập vào giữa đám người ăn mặc trang phục lộng lẫy đêm nay, ông tiếp tục là người chủ oai nghiêm, lý trí của Ôn gia.

Xem ra ông già cực kỳ coi trọng người anh họ này, ý tứ bên trong lời nói vừa nãy, rõ ràng là muốn anh chăm sóc tốt cho cái người gọi là anh họ này. Ấy ấy, thế mà lại giao cho nhân vật chính của hôm nay đến trông nom một vị khách có thân phận phổ thông, người này sẽ không phải là con riêng của lão già đấy chứ? Ôn Du Phi sờ cằm, khuôn mặt suy tư. Kỳ thật thì anh rất ghét lão già này, lời nói của ông ta anh cũng không vui lòng nghe theo đâu. Đó là một loạt chán ghét phát ra từ nội tâm, có lẽ là ứng với câu mà mọi người hay nói "cha con là kẻ thù kiếp trước." Chẳng qua, vị khách này thật đúng là người khiến người ta hứng thú đấy.

Trong nháy mắt Ôn Cẩm Dương bước đến, Ôn Du Phi đã lặng lẽ quan sát cậu.

Nhìn kĩ, vẻ ngoài Ôn Cẩm Dương có ba bốn phần giống với Ôn Việt Trạch, nhưng lại càng giống một người khác hơn. Không đơn giản là bề ngoài giống nhau, mà nhiều hơn là một loại cảm giác. Nhất là lúc Ôn Cẩm Dương cười, cái loại cảm giác này lại càng trở nên mãnh liệt hơn một chút. Đôi mắt hơi nheo lại, đuôi mắt nhỏ dài hơi cong lên, dáng dấp tao nhã vô hại, khiến người khác không tự chủ được đắm chìm vào trong ôn nhu của đối phương.

Loại cảm giác này, đúng là rất giống với anh trai.

"Em đang nhìn gì vậy?" Bị đối phương nhìn chằm chằm hồi lâu, trên mặt Ôn Cẩm Dương cũng không có bất kì cảm xúc quẫn bách hay ngượng ngùng gì, khóe miệng vẫn giương lên độ cong như cũ, đôi mắt dịu dàng như nước, mang theo sự bao dung vô hạn, như muốn nhấn chìm người ta bên trong đôi mắt ấy.


Quả nhiên rất giống, nhưng đó là giống anh trai trước kia, hiện tại anh trai chưa từng dùng ánh mắt đó nhìn anh.

Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, ánh mắt mang theo vẻ dò xét, trên môi là nụ cười xấu xa, không đàng hoàng, lại thêm chiếc giọng trầm thấp khiến anh trông vô cùng quyến rũ.

"Tất nhiên là đang nhìn người đẹp rồi, đều do người đẹp quá mức, khiến em nhìn đến ngây người đấy."

"À, thật sao?" Màu hồng nhàn nhạt dần lan ra khắp tai, "Anh là anh họ em, em nói như vậy cũng tùy tiện quá rồi." Giọng nói lại rất bình tĩnh, không chút gợn sóng, chỉ có đôi mắt dường như rũ xuống vì ngượng ngùng. Dáng vẻ cúi đầu tựa như ngoan ngoãn thuận theo rồi lại tựa như lơ lãng để lộ ra vẻ quyến rũ mê người.

Thế này lại có chút tốt quá hóa dở.

Động tác giơ ly rượu của Ôn Du Phi rất tao nhã, khẽ nhấp một ngụm, không biết vì sao, vốn là loại rượu nho yêu thích bỗng nhiên có chút tẻ nhạt vô vị.

Trên thế giới làm gì có hai người giống nhau, ít nhất anh trai không làm được bộ dạng quyến rũ người khác như thế này. Có điều nếu anh trai có thể thể hiện dáng vẻ như vậy với anh... Chẳng qua mới nghĩ như vậy, Ôn Du Phi đã cảm thấy một trận lửa nóng trong ngực.

Bất kể là vẻ ngoài hay phong thái, đều có chỗ không sánh kịp, cứ coi như không liên quan đến những điểm này thì anh trai cũng rất đặc biệt, cho dù là anh trai dịu dàng như ngọc của lúc trước, hay là anh trai lạnh lùng xa cách của hiện tại, hoặc là nói mặc kệ anh trai thay đổi như thế nào anh cũng thích. Vì sao không phát hiện ra sớm một chút, tại thời điểm mà anh trai vẫn còn yêu anh. Hiện tại anh đã rõ lòng mình rồi, từ trước đến nay anh luôn để ý đến anh trai, vô cùng để ý, không biết tại sao lúc trước lại không hiểu được điều này.


Đôi mắt xinh đẹp như hồ nước trong đã không còn nhìn anh với vẻ dịu dàng như hồi xưa nữa rồi, hiện tại cho dù anh làm cái gì, dường như cũng không lọt vào mắt anh trai được. Nghĩ như thế, khóe môi hơi cong lên của Ôn Du Phi hơi mang theo vị chan chát.

"Em sao vậy?" Âm thanh nhẹ nhàng mang theo sự quan tâm truyền vào tai, Ôn Du Phi ngước mắt, chạm phải đôi mắt ân cần dịu dàng như nước. Ôn Lương cách đó không xa quan sát hai người, tâm trạng thanh thản xem trò vui dần dần trở nên nhạt nhẽo, lông mày đen như vẽ mực nhíu lại.

Ôn Du Phi đứng giữa đại sảnh tráng lệ, nụ cười tà tứ tuấn mĩ, bộ trang phục đỏ thẫm như muốn làm bỏng người khác. Ôn Cẩm Dương đứng chếch bên cạnh anh, mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt, nhếch môi mỉm cười, trong đôi mắt chứa sự dịu dàng bao dung.

Không thể phủ nhận, Ôn Du Phi và Ôn Cẩm Dương cực kỳ xứng đôi. Hình ảnh hai người đứng chung một chỗ rất ấm áp hài hòa, ai cũng không thể chen chân vào giữa họ.

Chỉ là, Ôn Cẩm Dương hình như rất khác với kiếp trước. Nhưng cũng không thể nói là khác biệt, chỉ là trông giống với Ôn Cẩm Dương sau này trong trí nhớ của anh hơn. Kiếp trước khi nhìn thấy Ôn Cẩm Dương ở tiệc rượu, hơi thở trên người cậu ta trong sáng sạch sẽ, bởi vì lời nói cợt nhả của Ôn Du Phi mà khuôn mặt thanh lệ nổi lên tầng hồng nhạt, như cành hoa đào nở đầu xuân. Mà sau này, Ôn Cẩm Dương trở nên ẩn nhẫn ôn hòa, nụ cười nhàn nhạt luôn trên môi, phía sau nụ cười ấm áp tựa lúc rạng đông đó lại kìm giấu bao tâm cơ thủ đoạn khiến người ta không kịp trở tay.

Rốt cuộc là bởi vì mình sống lại mà xảy ra thay đổi, hay là... Ôn Lương rũ tầm mắt, ngón tay cầm ly rượu không tự chủ nắm chặt.

Thế nhưng vẫn có một số việc dường như đã được định sẵn, như việc Ôn Việt Trạch đối xử dịu dàng khó hiểu với Ôn Cẩm Dương, dù đời này Ôn Cẩm Dương có chỗ thay đổi, nhưng trong mắt Ôn Du Phi khi nhìn thấy Ôn Cẩm Dương vẫn tràn đầy hứng thú.

Đời trước, bản thân yêu Ôn Du Phi nhiều năm như vậy, cố gắng rất lâu cũng không đạt được bất cứ cái gì, còn Ôn Cẩm Dương lại dễ như trở bàn tay có được. Ôn Cẩm Dương có vẻ rất dễ được mọi người xung quanh yêu thích, ngay cả cha anh Ôn Việt Trạch cũng bảo vệ cậu ta. Cho dù không phản đối anh và Ôn Du Phi ở bên nhau, Ôn Việt Trạch cũng chưa từng giúp đỡ anh một lần, nhưng mỗi khi Ôn Du Phi chọc Ôn Cẩm Dương không vui hay có một khoảng thời gian xa cách lạnh nhạt Ôn Cẩm Dương, người cha tốt của anh sẽ nói bóng gió nhắc nhở Ôn Du Phi một chút, so với Ôn Cẩm Dương được nở mày nở mặt thì ngược lại bản thân lại vô cùng thảm hại, so với Ôn Cẩm Dương, bản thân dường như mới là người ngoài từ đầu đến cuối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui