Edit: Yuah
Beta: Yuri
Tình cảm của anh và Ôn Du Phi là tình cảm anh em thắm thiết.
Lời này nói ra đến quỷ còn không tin nổi! Ôn Lương khinh bỉ nhếch môi mỉm cười, những cảm xúc kia thỉnh thoảng lại xuất hiện, tình cảm chân thật ấy vẫn tồn tại, đối với dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng của Ôn Du Phi vẫn không kìm chế được mà mềm lòng. Dù cho số lần không nhiều lắm, nhưng vẫn rất kỳ lạ. Là do hiệu ứng cánh bướm sau khi sống lại ư? Hay là do số phận chết tiệt này đang trêu đùa anh? Sau khi anh đã trải qua một đời vô cùng ảm đạm, bây giờ anh đối với Ôn Du Phi chỉ còn lại sự chán nản, không có bất cứ yêu thương gì nữa. Chợt nhớ ra, giữa mình và Ôn Du Phi vẫn còn tồn tại tình nghĩa anh em mà đúng không?
Mẹ nó, thật vớ vẩn! Cho dù luôn duy trì phong độ và lý trí thì Ôn Lương cũng không nhịn được mà muốn chửi thề một tiếng, cái cảm xúc quái đản này là gì, đang đùa anh sao?
Trời mưa rất lớn, bên tai đều là tiếng tí ta tí tách. Nước nhanh chóng thấm ướt vào đôi giày dưới chân, cảm giác lành lạnh ẩm ướt khiến người ta vô cùng không thoải mái. Vị trí từ đầu gối trở xuống, quần làm bằng vải kaki bị thấm ướt nhẹp, dán chặt vào da. Mưa thu mang đến hơi lạnh truyền vào lòng bàn chân rồi tiếp tục tiến lên trên, nhưng Ôn Lương không cảm thấy lạnh chút nào. Phía sau truyền đến nhiệt độ của Ôn Du Phi, nóng rực thiêu đốt, giống như có thể sưởi ấm trái tim lạnh giá của người kia thêm một lần nữa. Nhưng mà, cũng chỉ là giống như mà thôi.
Ôn Du Phi say mê nhìn một bên gò má của Ôn Lương, lông mày nhàn nhạt, đôi mắt lưu ly màu cà phê kỳ thực có chút quạnh quẽ xa cách, chỉ là lúc cười lên, đều sẽ mang lại cho người ta một ảo giác ấm áp, như ánh mặt trời chiếu sáng lên khối băng lạnh giá. Biết rõ ràng tất cả sự dịu dàng đó đều là giả tạo, nhưng vẫn không kìm lòng được mà yêu thích.
"Em thích anh..." Một chút lơ đễnh, lỡ buông ra lời nói trong lòng mình. Thấy người nghe không phản ứng, đơn giản áp tai lại nói một lần nữa: "Anh à, em thích anh."
Thích đến mức không có anh thì không được.
Vẻ mặt Ôn Lương vẫn luôn hờ hững, lông mày cũng không động một cái, dường như không nghe thấy gì cả. Ôn Du Phi thất vọng, không nói cái gì nữa, hai người yên lặng bước tới.
Trở về Ôn gia, thay bộ quần áo ướt sũng trên người ra. Sau khi ăn cơm chiều xong, Ôn Lương liền vào phòng nhạc.
Cây đàn piano màu đen, trông hơi cũ kỹ, âm sắc cũng không hay. Những năm gần đây, ngoại trừ đồ cổ, đây được tính là đồ vật có lịch sử lâu đời nhất của Ôn Lương. Cây đàn này là của mẹ anh để lại, vẫn chưa thay đổi, nhưng cũng không phải là do để hoài niệm. Lúc mẹ của Ôn Lương qua đời, Ôn Lương chỉ mới hai, ba tuổi, đến khuôn mặt của bà ra sao anh cũng không nhớ nổi, rất khó nói là có tình cảm hay không. Lý do giữ lại cây đàn này, Ôn Lương cũng không rõ lắm. Thế thì cứ cho là muốn để lại ít đồ chứng minh người phụ nữ kia đã từng tồn tại vậy. Khi người phụ nữ kia chết đi cũng không để lại lời nói gì, trang phục bức ảnh cái gì cũng đốt không còn gì cả, dường như những gì liên quan đến bà, bà đều mang đi thiêu hủy. Cây đàn piano này, có lẽ là bà không cẩn thận để sót, đồng thời thứ sót lại vẫn còn bản thân anh. Thật sự kỳ lạ, có một số người, cho dù không có cảm tình, vẫn không muốn xoá đi dấu vết từng tồn tại của bà.
Một tiếng đàn piano êm dịu vang lên, Ôn Lương cúi đầu, ngón tay linh hoạt biểu diễn trên phím đàn. Thông thường khi luyện tập, tiết tấu thay đổi từ chậm lên nhanh, chuyển động của các ngón tay từ chậm rãi sang linh hoạt, dần dần tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp. Vẻ mặt Ôn Lương ôn hòa, ánh mắt nhìn piano dịu dàng như đang nhìn người yêu của mình.
Ôn Du Phi bưng một cái khay trên tay, trên khay là một ly sữa bò và một miếng sandwich, đứng bên ngoài phòng gõ cửa, đợi một lát mà không có ai tới mở cửa. Suy đoán Ôn Lương đang luyện tập quá tập trung, bất đắc dĩ đưa tay mở cửa, cửa không khóa trái, liền đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy tất cả sự chú ý của anh trai đều dồn vào cái piano vừa xấu vừa nát kia, Ôn Du Phi ghen. Cận thẩn đặt cái khay trong tay xuống, đi tới phía sau Ôn Lương nhẹ giọng ho khan vài tiếng, thành công gây được sự chú ý của Ôn Lương.
"Hơn mười một giờ rồi, anh trai nghỉ ngơi đi thôi." Săn sóc giúp Ôn Lương xoa bóp vai, giọng điệu mềm mỏng, nghiễm nhiên ra dáng một người đàn ông dịu dàng biết chăm sóc.
Anh trai ngày nào cũng luyện đàn, luyện một lần mấy tiếng đồng hồ liền, có lúc còn quên luôn thời gian.
Thật không biết cái thứ đen thui thùi lùi lại còn xấu xí kia có gì tốt mà anh trai dành thời gian cho nó còn nhiều hơn mình.
"Ừm." Ôn Lương đáp một tiếng, đứng dậy, đậy nắp đàn lại.
"Buổi tối anh ăn hơi ít, cho nên em đặc biệt vì anh mà làm sandwich, nè, anh mau ăn thử đi." Ôn Du Phi mang khay đưa trước mặt Ôn Lương như hiến tặng vật quý, vẻ mặt Ôn Du Phi vô cùng chờ mong nhìn Ôn Lương.
Chân giò hun khói, rau xà lách, ở giữa hai thứ đó còn có trứng chần vàng óng ánh, nhìn vẻ ngoài mà nói thì thật sự không tệ.
Đáng tiếc, là Ôn Du Phi tự mình làm, điều này khiến cho anh không có chút khẩu vị nào cả.
"Anh không đói bụng." Giọng điệu nhàn nhạt từ chối. Ôn Lương bước qua trái một bước, dự định vòng qua Ôn Du Phi, Ôn Du Phi cũng theo anh bước qua trái một bước. Ôn Lương bước về bên phải, Ôn Du Phi cũng bước về bên phải, gắt gao chặn ở trước mặt anh.
Cứ như vậy thêm vài lần, Ôn Lương đành phải từ bỏ. Cố gắng duy trì nét mặt ôn hoà ở trên mặt, không cho phép bản thân thể hiện sự mất kiên nhẫn ra bên ngoài.
"Tiểu Phi còn có chuyện gì sao? Anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút." Khi thích một người, chỉ cần người đó đối xử với mình chỉ hơi hơi tốt một chút thôi là đã vui vẻ cả ngày. Còn khi chán ghét một người, cho dù người đó nịnh nọt lấy lòng đến thế nào đi nữa, vẫn cảm thấy vô cùng chán ghét.
"Anh trai vẫn chưa ăn này." Ôn Du Phi bưng khay giơ lên cao một chút, ra hiệu Ôn Lương mau ăn đi, cái bánh sandwich này chứa đầy tình yêu của em đấy.
"Thật sự xin lỗi tiểu Phi à, anh không có khẩu vị." Nụ cười trên mặt của Ôn Lương ngày càng mờ nhạt, dưới ánh đèn mờ ảo của phòng nhạc, một chút cũng không nhìn ra.
Là thật sự không thấy ngon miệng, hay là bởi vì do em làm nên mới không thấy ngon miệng? Nụ cười của Ôn Du Phi hơi méo mó, nhìn đôi mắt ôn hoà màu cà phê của Ôn Lương, đột nhiên rất muốn hỏi như vậy, nhưng cuối cùng vẫn ráng kìm chế.
Làm như vậy không có chút ý nghĩa nào, một chút ích lợi cũng không có. Ôn Du Phi đã rõ ràng, dùng phương pháp ban đầu đối với Ôn Lương căn bản không có chút tác dụng nào, bèn dự định thay đổi cách khác. Nhưng hiển nhiên, vẫn không có hiệu quả gì.
Đây là lần thứ mấy bị từ chối rồi? Ôn Du Phi nhìn chiếc bánh sandwich được làm đẹp đẽ trên đĩa, trong lòng ngoại trừ tức giận vì bị chối từ, ở ngoài còn có chút ấm ức. Đây là lần đầu tiên anh lấy lòng người khác, từ lần đầu chiên trứng gà đến mức cháy đen, cho tới bây giờ có thể thông thạo canh lòng đỏ trứng vừa chín đến một nửa, trong quá trình này anh bị dầu bắn lên người không chỉ một lần. Có thể những chuyện này trong mắt anh trai đều không đáng là bao, cho nên từ chối tình cảm của mình cũng không tính là gì.
"Không sao, ngày mai em sẽ làm cho anh món khác." Lời này nói ra giống như thật sự chẳng có việc gì to tát, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút mất tự nhiên.
Ôn Lương hơi cong môi, ý cười nhợt nhạt. Không biết có phải do ánh đèn hơi mờ ảo hay không, mà nụ cười này lại khiến cho người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng.
Đời trước, Ôn Du Phi triệt để theo quan niệm "quân tử xa nhà bếp", đúng là anh đã từng vì Ôn Du Phi mà học nấu ăn. Trình độ của Ôn Du Phi còn không bằng một phần trăm của anh ở đời trước, chỉ như vậy mà đã cảm thấy ấm ức rồi sao? Ha ha...
"Nửa tháng nữa là sinh nhật của anh rồi." Chẳng biết từ lúc nào Ôn Du Phi đã ôm lấy eo Ôn Lương từ phía sau, lực ôm vừa phải, vừa không khiến người khác cảm thấy khó thở, vừa làm cho người khác không thể tránh né. "Cha dự định ngày đó sẽ tổ chức lễ trưởng thành cho hai chúng ta, anh à, anh có muốn được tặng quà gì không?"
Sinh nhật của anh? Lễ trưởng thành?
Cũng là ngày đặc biệt khiến người khác khó quên.
Chính ngày đó là cái ngày Ôn Du Phi gặp được người mình yêu trong tương lai, cũng là sau cái ngày này, mối quan hệ của anh và Ôn Du Phi đã biến hoá đến lay chuyển trời đất.
Không phải là kỷ niệm khó quên thì là gì nữa. Ôn Lương chậm rãi cong môi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...