Edit: Yuah
Beta: Yuri
Mới vừa vào cửa, một thân hình không tính là cao lớn nhào lên người Ôn Lương, như con gấu koala ôm lấy thân cây.
"Surprise! Ôn."
Trọng lượng trên người không quá lớn, Ôn Lương vẫn gồng gánh nổi. Người nước F trời sinh tính tình đã rất nhiệt tình, nhưng nhiệt tình đến như vậy, Ôn Lương cũng chịu không nổi, cười cười kéo cái người trên người mình xuống, "Đã lâu không gặp, Jhone."
Jhone là một ông chú già đáng yêu người nước F, tướng mạo bình thường không có gì lạ, đôi mắt màu xanh lam sâu thẫm quyến rũ hút hồn. Vóc người không quá cao lớn như đại đa số người nước ngoài, mà lại gần giống với đàn ông người nước Z hơn. Đã năm mươi mấy tuổi, đại khái chắc do làm người khá là rộng rãi, xưa nay cũng có chú ý dưỡng sinh, cho nên ngoại trừ khóe mắt có mấy cái nếp nhăn nhỏ thì hầu như không có dáng vẻ già nua. Khi cười ria mép trên môi cong lên, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết, tử tế.
"Oh my god! Ôn, đêm nay cậu đàn ca khúc 'Hồng Trần' thực sự quá tuyệt." Jhone hưng phấn nói, dùng tiếng Trung nói ra hai tiếng "Hồng Trần" có hơi khó nghe, ánh mắt sáng đến kinh người, như một người đói bụng mấy ngày đột nhiên gặp phải một bàn thức ăn thơm ngon. Ông đánh giá rất cao thiên phú âm nhạc của Ôn Lương, buổi diễn tấu tối nay càng chứng tỏ ông không nhìn lầm người. Jhone từ khi sinh ra đã mang theo sự cuồng nhiệt đối với âm nhạc, hồi đi du lịch lúc nghỉ hè gặp được Ôn Lương, liền dính chặt lấy Ôn Lương muốn anh làm học trò của mình, tiếc rằng trong mắt Ôn Lương khi đó đều chất chứa ý tứ không muốn rời xa Ôn Du Phi, mặc cho ông dẻo miệng, dây dưa đến thế nào cũng không hề bị lay động. Jhone nhìn thấy được sự khao khát nhất định đối với âm nhạc trong Ôn Lương. Có điều, từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, trong trái tim Ôn Lương, người trong lòng anh vẫn quan trọng hơn, không muốn rời xa quê hương, rời xa người trong trong lòng mấy năm nay để đi theo mình học tập cũng không có gì đáng trách. Jhone cũng không cần phải miễn cưỡng làm gì. Vốn dĩ Jhone đã định từ bỏ tâm tư muốn bồi dưỡng Ôn Lương, nhưng thấy biểu hiện tối nay của Ôn Lương tuyệt vời như vậy, cứ như thế mà từ bỏ thì có chút không cam lòng, cho nên vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Ôn, cậu thật sự không dự định theo tôi đến nước F học tập mấy năm sao? Khả năng diễn tấu hiện tại của cậu tuy đã rất tốt, nhưng vẫn còn một số thiếu sót về kỹ thuật, tôi tin chắc rằng mình vẫn có thể chỉ dạy cho cậu một số thứ, những thứ đó sẽ trợ giúp cho cậu rất nhiều." Jhone không nỡ bỏ qua cho Ôn Lương như vậy, tuy rằng lần này ông đến nước Z để nghỉ ngơi một năm, nhưng cũng là để giải quyết một số vấn đề trong công việc kinh doanh của gia đình, cho nên cũng không có quá nhiều thời gian chỉ dạy cho Ôn Lương. Hơn nữa con đường đến với âm nhạc là vô tận, tuy rằng Ôn Lương có thiên phú, nhưng cũng không thể hoàn toàn đánh bóng cậu ấy chỉ trong vòng một năm được. Nước Z chú trọng thương mại kinh tế phát triển hơn, còn đối với lĩnh vực âm nhạc thì hoàn toàn không thâm sâu bằng nước F. Cho nên, ở nước F Ôn Lương sẽ ngày càng phát triển tốt hơn.
"Không, cháu đổi ý rồi." Ôn Lương cười nói, đôi mắt đẹp đẽ cong lên. Đời trước, tuy rằng Ôn Lương không có tham gia buổi tiệc này, thế nhưng Jhone vẫn vô tình biết được anh đang theo học ở trường này, cho nên cố ý đến đây dò hỏi anh có muốn thay đổi ý định hay không. Lúc đó, mối quan hệ của anh và Ôn Du Phi rất ám muội, cứ cho rằng cuối cùng cũng sắp xua tan được đám mây nhìn thấy trăng sáng, đương nhiên là không đồng ý rồi, thế nên rất thẳng thắn từ chối lời đề nghị của Jhone. Ở bữa tiệc tối nay, Ôn Lương đàn một khúc này, không chỉ chứng minh cho Jhone thấy năng lực của mình, mà còn là vì Jhone đánh giá rất cao ở anh, vì thế anh không muốn làm ông ấy thất vọng.
"Hả?" Jhone giật mình, đôi mắt màu xanh lam tuyệt đẹp mở to ra, hồi đợt nghỉ hè năn nỉ Ôn Lương lâu như vậy mà cậu ấy cũng không chịu thay đổi quyết định, vốn tưởng rằng cho dù có nói mỏi miệng cũng không thuyết phục được, không nghĩ tới lần này Ôn Lương lại đáp ứng dễ dàng như thế. Jhone có cảm giác không thật cho lắm. "Tôi còn tưởng rằng muốn thuyết phục cậu sẽ khó như mò kim đáy bể. Không phải cậu nói không thể rời xa người trong lòng sao? Bây giờ tại sao lại cam lòng từ bỏ ánh trăng sáng của mình rồi?" Jhone nháy mắt, cười trêu nói.
Ánh trăng sáng? Ôn Lương bật cười. Nghĩ đến khuôn mặt tinh xảo của Ôn Du Phi, và tác phong làm việc vô cùng tàn nhẫn kia. Ánh trăng sáng? Phải là một con bò cạp xinh đẹp nhưng có độc mới đúng. Chuyện có liên quan Ôn Du Phi, Ôn Lương không muốn nói nhiều, chỉ mơ hồ nói một câu mình với người kia là không thể nào.
Chẳng lẽ là tình đơn phương sao? Jhone hết sức tò mò, cuối cùng là người phụ nữ nào lại từ chối một người đàn ông như Ôn Lương cơ chứ. Nhưng thấy dáng vẻ Ôn Lương không tốt cho lắm nên cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải nói sang chuyện khác. Jhone dùng con mắt chuyên nghiệp của mình chỉ ra những thiếu sót của Ôn Lương khi biểu diễn khúc "Hồng Trần". Vì thế, hai người liền dùng đề tài về piano để tán gẫu. Jhone không hổ là bậc thầy về âm nhạc, chỉ vài câu nói đã giúp Ôn Lương nhận được ích lợi không nhỏ, khiến cho Ôn Lương ngày càng chờ mong những tháng ngày theo Jhone học tập sau này. Chỉ là khi nghe được Jhone nói ông còn phải ở nước Z một năm nữa thì không khỏi có chút thất vọng. Ôn Lương vốn dĩ dự định đi học xong học kỳ này, thì trực tiếp theo Jhone đến nước F học tập, đến đó rồi xin vào học đại học ở nước F luôn. Về phương diện tiền bạc thì không cần lo lắng, Trịnh Diệp quản lý Phong Ngu càng ngày càng tốt. Với sự giúp đỡ của Trịnh gia thì rất nhanh thôi sẽ tạo dựng được chỗ đứng vững chắc. Bây giờ khả năng được chia hoa hồng của Ôn Lương vẫn tương đối khả quan. Vốn tưởng rằng sẽ nhanh chóng thoát khỏi Ôn Du Phi, từ bây giờ sẽ không còn quan hệ gì với em ấy, không ngờ còn phải cố gắng nhẫn nại thêm một thời gian.
Cùng tán gẫu với cố nhân, hơn nữa còn là cố nhân nói chuyện hợp, đương nhiên sẽ rất sung sướng. Nhưng trở về quá muộn cũng không tốt. Vì thế không bao lâu là Ôn Lương chào tạm biệt với Jhone. Nhớ lại cặp sách của mình vẫn còn để trong phòng, Ôn Lương đành phải trở về một chuyến.
Lúc trở về, phòng trang điểm còn sáng đèn, Ôn Lương hơi kinh ngạc, tuy rằng hiện tại mới hơn mười giờ, nhưng đáng lý ra cũng phải trở về hết rồi mới đúng chứ.
Cặp sách của Ôn Lương vẫn còn để ở phòng trang điểm. Đẩy cửa vào, nhìn thấy Đường Khả yên tĩnh ngồi bên trong. Nghe tiếng có người đẩy cửa đi vào, Đường Khả sợ hết hồn, nhìn thấy người bước đến là Ôn Lương thì vẻ mặt kinh hoảng mất đi, thay vào đó là vẻ mặt thiếu tự nhiên.
"Sao vẫn còn chưa trở về nữa?" Nhìn thấy người vẫn còn ở trong phòng là Đường Khả, Ôn Lương có chút kỳ quái hỏi. Dù sao một cô gái nếu về nhà quá muộn, đi đường sẽ rất nguy hiểm.
"Bạn học Ôn Lương, tớ... tớ..." Nghe được câu hỏi của Ôn Lương, Đường Khả mặt đỏ như con tôm luộc. Thấy Ôn Lương chăm chú nhìn mình, vốn dĩ là căng thẳng, đến lúc lúc này trái tim đột nhiên đập thình thịch. Bất an dùng tay nhàu chiếc váy của mình, từ đầu đến cuối đều không có dũng khí nói ra lời trong lòng.
Đúng vậy, muộn như vậy mà Đường Khả vẫn chưa trở về đó là vì đang đợi Ôn Lương, Đường Khả muốn tỏ tình với Ôn Lương. Ôn Lương có khuôn mặt tuấn tú, cư xử lịch thiệp, thậm chí giọng nói của anh cũng vô cùng dịu dàng êm ái, khiến cho Đường Khả rung động không thôi. Đường Khả biết có rất nhiều nữ sinh cũng thích Ôn Lương, nhưng rất ít người dám đứng trước mặt Ôn Lương mà bày tỏ, chắc có lẽ không đủ tự tin để nói ra. Ở trước Ôn Lương, Đường Khả đương nhiên sẽ tự ti mặc cảm, Ôn Lương quá ưu tú, quá sáng chói, giống như là đang nhắc nhở cho các cô rằng, các cô không xứng đáng ở bên cạnh người tốt đẹp như vậy. Nhưng dù cho có như thế nào, Đường Khả vẫn không tự chủ được mà tiến vào. Cô muốn thử một lần, lấy hết dũng khí nói cho người kia biết tình cảm của mình, cô biết tỉ lệ bị từ chối chắc chắn rất lớn, nhưng vẫn thật sự muốn thử một lần. Cho dù có bị từ chối đi chăng nữa, chí ít cũng không để bản thân phải tiếc nuối.
Thấy Đường Khả ấp úng không trả lời, Ôn Lương cũng không cần nhất định phải đánh vỡ nồi đất để hỏi tiếp. Ôn Lương không phải là một người tràn đầy lòng hiếu kỳ. Vừa nãy hỏi là do phép lịch sự, bởi vậy Đường Khả có trả lời hay không, Ôn Lương cũng không quá quan tâm. Dáng vẻ Đường Khả nhăn nhó thẹn thùng bị Ôn Lương lý giải rằng vì cô có chuyện gì mới ở lại chỗ này, thế nhưng không tiện nói cho anh biết. Ôn Lương cũng không cần quan tâm đến chuyện vô bổ của người khác, nhìn Đường Khả gật gù: "Vậy tớ đi trước nhé."
"Bạn học Ôn Lương!" Đường Khả thấy được Ôn Lương sắp phải đi, sốt ruột, nắm lấy tay của Ôn Lương. Sau khi nhận thức được mình đang làm gì, thì ngay lập tức buông tay ra giống như bị bỏng khi đụng phải lửa, nhiệt độ trên mặt càng thêm nóng lên.
"Cậu có chuyện gì sao? Bạn học Đường Khả?" Ôn Lương cười cười hỏi.
Mặt Đường Khả đỏ lên, trên mặt nóng đến nổi có thể châm được một điếu thuốc. Đôi mắt to mở lớn không chớp lấy một cái, nhìn gương mặt tuấn tú không tỳ vết trước mắt, căng thẳng đến không suy nghĩ được điều gì, càng không biết phải trả lời câu hỏi Ôn Lương như thế nào.
"Bạn học Đường Khả?" Ôn Lương đợi một hồi cũng không thấy Đường Khả trả lời, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nhắc nhở: "Nếu như không có chuyện gì thì tớ về trước nhé."
"Ôn Lương..." Đường Khả cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại, không thèm quan tâm đến điều gì nói lớn: "Tớ thích cậu... Rất thích cậu... Vô cùng vô cùng thích cậu..." Nói xong, cố gắng khắc chế sự kích động muốn chạy trốn, cúi đầu chôn chân tại chỗ chờ đợi Ôn Lương trả lời, trong mắt có thấp thỏm, có chờ mong, nhưng không dám ngẩng đầu đối diện với người trước mặt.
Ôn Lương ngây ngốc ngẩn người một chút, trong lòng hơi kinh ngạc. Ôn Lương không phải đứa ngốc, vẫn nhìn ra Đường Khả có ý đó với anh, nhưng cho tới nay biểu hiện của Đường Khả đều rất rụt rè, mà Đường Khả mặc dù có vẻ như rất kiêu ngạo, nhưng trải qua tiếp xúc mấy ngày nay, phát hiện đối phương thật sự có chút ngại ngùng. Ôn Lương chưa từng nghĩ tới đối phương sẽ có dũng khí lớn đứng trước mặt anh bày tỏ như vậy. Quả nhiên, bởi vì còn trẻ, cho nên không sợ hãi? Chính mình ở kiếp trước cũng từng đừng trước mặt Ôn Du Phi bày tỏ tình cảm, lúc đó bản thân có một ít men rượu, mới dám mượn cơn say nói ra tình cảm của mình. Ôn Lương đương nhiên hiểu rõ để làm như vậy thì Đường Khả phải cần sự can đảm rất lớn, trong lòng đánh giá cao Đường Khả thêm mấy phần. Bản thân tuy không phải là ghét Đường Khả gì cho cam, nhưng cũng không có tình cảm đặc biệt với nữ giới, chỉ có thể cố gắng uyển chuyển từ chối.
"Cậu là một người con gái đáng yêu, ưu tú, nhất định sẽ có rất nhiều người yêu thích cậu."
Vậy là bị từ chối rồi phải không? Viền mắt Đường Khả ửng đỏ, cố gắng kìm nén sao cho bạn thân không phải thất thố trước mặt Ôn Lương mà khóc lên. Rõ ràng đã sớm đoán được kết quả không phải sao? Nhưng cảm giác bị từ chối này cũng không dễ chịu gì. Đường Khả nở một nụ cười miễn cưỡng, Ôn Lương cúi đầu 90 độ, trong thanh âm mang theo giọng mũi nhẹ nhàng: "Nói ra những lời này đã gây rắc rối cho cậu... Sau này sẽ không..." Thật sự là không thể sao? Là do mình tự nghĩ nhiều rồi. Đường Khả hơi mím môi, cười tự giễu. "Cũng trễ rồi tớ về đây, bạn học Ôn Lương cũng về sớm một chút nha..." Hận không thể ngay lập tức thoát khỏi nơi lúng túng này, cho nên Đường Khả đương nhiên lựa chọn lễ phép nói lời tạm biệt với Ôn Lương.
Ôn Lương trầm mặc một lát, nói rằng: "Tớ ở đây đợi một chút, để tài xế đưa cậu về trước, một mình cậu trên đường không an toàn."
"Không cần." Đường Khả từ chối nói, trong mắt càng thêm chua xót, cổ họng nghẹn lại muốn không phát thành lời. Nếu đã không thích, thì đừng dịu dàng như thế. Điều đó sẽ khiến cho cô sinh ra ảo tưởng không thực. "Trường học cách nhà tớ không xa lắm, hơn nữa bây gờ cũng không quá muộn, tớ tự đi nhờ xe về là được rồi."
Ôn Lương cũng không tiếp tục kiên trì làm gì, nếu đã nói chuyện rõ ràng, vậy thì không cần làm ra hành động khiến người khác lầm tưởng, liền nói rằng: "Vậy cậu về cẩn thận nhé."
Nếu đã bị từ chối, Đường Khả tuy không phải là một người thích dây dưa, chỉ là... Thật sự không cam lòng. Đột nhiên Đường Khả xông lên ôm lấy Ôn Lương, Ôn Lương theo phản xạ có điều kiện muốn đẩy ra, lại bị Đường Khả ôm thật chặt, đem đầu chôn ở trên bả vai của anh khóc nức nở nói: "Chỉ một lúc thôi... Hãy để tớ ôm một lúc thôi..." Vai run lên bần bật, trông rất đáng thương. Sau này, tớ sẽ không dây dưa với cậu nữa, nhưng có thể cho tớ một giây được không, để cho tớ có cảm giác cậu từng thuộc về tớ.
Bị ôm một chút cũng không đáng là bao, Ôn Lương nghĩ mình không nhất thiết phải tuyệt tình như thế. Vì vậy, anh đứng bất động, để cho Đường Khả ôm anh.
Thế nhưng, hai người họ không biết rằng người đứng ngoài cửa đã nghe được tất cả. Tay Ôn Du Phi gắt gao nắm chặt bó hoa trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì vô cùng phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, trông dữ tợn đến đáng sợ. Dùng sức đá tung cửa, nhìn thấy hình ảnh Đường Khả ôm ấp Ôn Lương, bên trong đôi mắt phượng tràn đầy điên loạn khát máu.
"Tiện—— nhân——"
Mị có lời muốn nói: Tình tiết máu chó gì thế này ಠ_ಠ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...