Song Kiếp Lênh Đênh


Mặc Mặc, đây là lần đầu muội nhận nhiệm vụ kỳ lạ như vậy.

Toàn bộ ám khi ta đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, muội xem.
Thượng Quan Vô Nguyệt chẳng biết từ đâu lấy ra một tay nải lớn toàn là ám khí.

Phi tiêu, thuốc độc hay kim châm đều có đủ.

Bất quá, Mặc Ngân Tầm không thể một lần mang hết đống này theo.
Nàng tiện tay chọn lấy vài thứ xinh đẹp, bắt mắt, bởi chất lượng của ám khí chưa bao giờ trở thành nỗi lo của nàng.

Làm muội muội của Thượng Quan Vô Nguyệt, lấy ám khí làm đồ trang sức là chuyện quá đỗi bình thường.
Đây là lần đầu tiên Mặc Ngân Tầm khoác bạch y, kể từ khi nàng trùng sinh trở lại.

Bởi mỗi lần nàng mặc váy trắng, máu đỏ lại không hẹn mà nhuốm lên.

Có máu của cha, của mẹ, có cả máu của Túc Trạch Lăng.
Ca ca, huynh không cần lo lắng như vậy.


Nhiệm vụ lần này bất quá chỉ là làm vợ người ta.
Thượng Quan Vô Nguyệt mỉm cười, nhan sắc qua thời gian vẫn là một dạng phong hoa tuyết nguyệt như vậy, nói ca ca nàng là hoa khôi giang bắc cũng không sai.

Hắn dịu dàng cốc nhẹ vào giữa trán Mặc Ngân Tầm, trìu mến đến nhức nhối lên tận não.

Lực đạo tuy có vẻ nhẹ nhàng, nhưng không phải người học võ thì đã bất tỉnh ngay tại chỗ.
Mỗi lần giáo huấn, Thượng Quan Vô Nguyệt đều ra tay thâm độc như vậy, chẳng có lấy một lần thủ hạ lưu tình.

Hừ! Nàng thà có thêm tỷ tỷ còn tốt chán.
Mặc Mặc, ngươi chưa biết thân thủ của tên tam thế tử đó mà đã chủ quan như vậy.

Nếu như nơi đó là đầm rồng hang hổ, ca ca này quả thực cứu không nổi ngươi.
Thượng Quan Vô Nguyệt đã tức giận đến mức đổi thành xưng ngươi rồi, khó trách lại ra tay mạnh như vậy.

Chung quy cũng chỉ vì lo lắng cho an nguy của nàng.
Được được, là lỗi của muội, lần sau nhất định sẽ chú ý.
Mặc Ngân Tầm gật đầu lia lịa, trong lòng thừa hưởng mấy phần ấm áp cuối cùng.

Ngày tháng sau này, không được gặp ca ca nữa, phải cô độc dài dài rồi...
Khi Mặc Ngân Tầm cùng Thượng Quan Vô Nguyệt vẫn ở trên tửu lâu nói nói cười cười, con đường tấp nập đã trở nên vắng lặng trong giây lát.

Dân chúng trong thành, đa số là nữ nhân đã rời đi, chỉ còn lại đám nam nhân chuyên đi buôn gian bán lận.
Một chiếc xe ngựa từ phía hoàng cung đi đến, ngự ở trước tửu lâu.

Ngay phía sau, một đám nữ nhân chưa chồng chạy đến đông như kiến.

Một con chó đen do thị vệ khống chế cứ đứng trước tửu lâu này sủa không ngừng nghỉ, người trong kiệu mới vô thức vén rèm lên.
Một tấm mặt nạ sắt che đi gương mặt góc cạnh của hắn, nhưng vì lý do bất tiện nên không thể che mất mắt và miệng.

Bởi vậy, bờ môi mỏng cùng đôi tử mâu sắc dã âm u không giấu nổi mà lộ ra.
Biết nhiệm vụ đã đến, Mặc Ngân Tầm nhảy xuống từ trên lầu cao, bạch y phiêu du tựa tiên nữ giáng trần.

Tấm vải mỏng che đi một nửa gương mặt, tuy nhiên lại kinh diễm đến lạ kỳ.


Mắt của nàng chính diện chạm vào hắn, đáy mắt hiện rõ ý cười.
Đi thôi.

Trước con mắt ngạc nhiên cùng ghen tỵ của nữ nhân trong thành, Mặc Ngân Tầm vô ảnh vô hình mà leo lên xe ngựa, vị tam thế tử này cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Nàng ngồi bên cạnh hắn, không nói một câu, cả đoạn đường dài vẫn bình tĩnh như vậy.
Đến một khoảng đất gồ ghề, chông chênh, Mặc Ngân Tầm nghe được một tiếng xé gió từ xa lao tới.

Nam nhân bên cạnh không biết ở đâu, chỗ ngồi của nàng cắm xuống một mũi tên sắc nhọn.

Mặc Ngân Tầm cùng hắn vẫn thản nhiên ngồi tại chỗ, bất quá chỉ là mũi tên mà thôi, thiết nghĩ đám thị vệ kia võ công không phải hạng tầm thường.
Thoạt nhìn, vị thế tử này có vẻ vô cùng yếu đuối, nhưng tốc độ lại nhanh đến đáng ngờ.

Hắn có thể thành công né mũi tên ngay tại chỗ, nhưng cái mông vẫn không hề nhúc nhích.
Chỉ nửa khắc sau, nàng còn chưa kịp tư duy, phu xe ngồi trước đã ngã xuống, khiến con ngựa hoảng hốt chạy đi.

Cả hai ở bên trong bị hất mạnh một cái, vén rèm ra thì đã thấy vũng máu đằng sau, đám hắc y nhân dùng khinh công rượt đuổi.
Ngươi tốt xấu gì cũng là một thế tử, thủ vệ không ai biết võ công hết sao?
Mặc Ngân Tầm trong lúc trách móc, nhìn kĩ lại tổng thể gương mặt hắn, quả nhiên quen thuộc vô cùng.

Hắn phải chăng cùng với người ủy thác tối qua là một?
Đã nói rồi mà, làm thế tử phi của ta, đến thở ra cũng khó.


Sao? Cảm giác bị truy lùng kích thích không?
Hừ, hỗn đản! Quả nhiên là ngươi.
Hắn vậy mà lâm vào khốn khó vẫn còn tâm trạng khiêu khích nàng.

Điều này càng chứng tỏ hắn không phải tên thế tử nhà giàu vô dụng.
Lát nữa tự bảo vệ bản thân là được.
Lại là bốn chữ bảo vệ bản thân, nàng đi đâu cũng có người lải nhải.

Đã làm cái nghề tay chân nhuốm máu, vậy mà khí chất vẫn còn ấu trĩ chăng? Mặc Ngân Tầm khó hiểu tự hỏi.
Lão tử mới không cần ngươi lo.
Mặc Ngân Tầm cái gì cũng chưa có làm, đến tức giận cũng chưa, đã thấy thân ảnh hắn vụt đi mất.

Nàng vẫn trên lưng ngựa, cùng với con hắc mã chạy loạn kia.
Mặc Ngân Tầm khẽ thở dài, tên thế tử này quả nhiên muốn làm khó nàng.

Tiến ra phía ngoài vài ba bước, nàng lật đổ xe ngựa, kéo dây cương khống chế nó quay đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận