Trong lòng vừa nghĩ như vậy, thớt ngựa điên kia đột nhiên xoay người lại, vung móng trước lên.
Mặc Thù Thù đang muốn đứng lên, không kịp trở tay bị móng ngựa hung hăng đá lên má.
Ngay lập tức, máu tươi tuôn trào, Mặc Thù Thù tê tâm liệt phế kêu lên thảm thiết, lần nữa ngã lăn trên mặt đất.
Con ngựa kia vẫn không buông tha, lần thứ hai vung móng trước lên, nặng nề đạp lên ngực nàng ta.
Thân thể Mặc Thù Thù cong lại như tôm chết.
Nàng phun ra một ngụm máu, máu tươi bắn lên tạo thành một đường cong xinh đẹp dưới ánh mặt trời lộng lẫy, sau đó triệt để ngã trên mặt đất, không còn nhúc nhích.
Bạch mã vẫn tiếp tục đạp lấy đạp để Mặc Thù Thù, giống như nàng ta có mối thù giết cha cướp vợ gì với nó vậy.
Nó dường như quyết định phải giẫm nàng thành thịt nát mới cam tâm.
Súc sinh!
Thanh âm uy nghiêm đột nhiên vang lên, Hoàng Trung Tự vung ống tay áo, đem bạch tuấn mã đánh văng ra ngoài.
Nó nằm sõng soài dưới đất, đáy mắt ngấn lên một vầng lệ quang long lanh, nhìn lấy Mặc Ngân Tầm.
Từ lúc Mặc Thù Thù ám toán Mặc Ngân Tầm, cho đến khi nàng ta bị ngựa của mình giẫm đến trọng thương, tất cả những thứ này bất quá chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Trên khán đài, người xem còn không kịp phát sinh tiếng kinh hô thì mọi thứ đã kết thúc.
Mũi tên của Lật Dương quận chúa đã vững vàng bắn trúng hồng tâm, lông đuôi mũi tên vẫn còn đang run rẩy.
Mà mũi tên kia của Mặc Thù Thù cũng không có bắn trúng hồng tâm, nàng ta vốn nhắm ngay Mặc Ngân Tầm, ý đồ ám toán.
Nhưng nàng không thành công, trộm gà không được còn mất nắm thóc, Lật Dương quận chúa né được mũi tên, mà chính nàng ta lại té ngựa.
Người thua, không cần nói cũng biết, đương nhiên chính là Mặc đại tiểu thư Mặc Thù Thù.
Thời khắc này, người trong thính phòng bỗng dưng lại sinh ra cảm giác thương hại với nàng ta.
Mặc Thù Thù một thân máu tươi ướt đẫm nằm thoi thóp trên mặt đất, nửa khuôn mặt cơ hồ đã bị móng ngựa giẫm nát, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Hoàng viện trưởng lập tức chạy tới, khởi động một kết giới phong thuộc tính giúp Mặc Thù Thù chữa thương.
Trong trận đấu chính thức lại xảy ra chuyện như vậy, mặc dù Thiên Tử Giám có chút mất mặt, thế nhưng đệ tử bị thương không thể không cứu trị.
Mặc Ngân Tầm từ trên lưng ngựa nhảy xuống, dùng thuốc trị thương cho bạch mã kia.
Hành động thô bạo này khiến vết thương trên bả vai trở nên đau đớn.
Bất quá nàng chỉ hơi cau mày, biểu tình lãnh khốc trên mặt vẫn chưa có tản đi, ánh mắt âm lãnh nhìn thoáng qua Mặc Thù Thù.
Nếu như lần này không cứu nổi bạch mã, vậy Mặc Thù Thù có mười cái mạng cũng không đền nổi thứ nàng ta đã cướp đi.
Hừ! Là ngươi giở trò quỷ đúng không?
Một tiếng quát to vang lên, người quát là đại công tử của Khương Thượng Thư Phủ – Khương Đình Nghệ.
Hắn thấy người mình ái mộ bị thương nặng như vậy, lại bắt gặp lại ánh mắt âm lãnh kia của Mặc Ngân Tầm, bản năng nhận định đó là người ám toán nàng ta.
Trước trận tỷ thí, hắn có nghe Mặc Thù Thù nhắc qua, bảo rằng Mặc Ngân Tầm là một nha đầu giảo hoạt.
Ngày đó trên lôi đài, bởi vì nàng ta giở trò nên mới có thể thắng Đan Song Nhã.
Khi đó Mặc Thù Thù cũng hơi e ngại lần tỷ thí này Mặc Ngân Tầm cũng sẽ giở trò, nhưng hắn không sợ.
Hắn cho rằng dưới con mắt bàn dân thiên hạ, một tên rác rưởi như nàng dù có to gan đến mức nào cũng sẽ không dám sử dụng ám chiêu.
Nhưng không ngờ, người mà hắn thầm thương trộm nhớ, đường đường là một đại tiểu thư của gia tộc võ quan lại thật sự thua, thua ở trên tay một nha đầu nổi tiếng chó ngáp phải ruồi.
Kết quả như thế này, ngoại trừ Mặc Ngân Tầm giở trò ra còn có giải thích nào khác nữa sao?
Khương Đình Nghệ rút kiếm ra, chỉ về phía Mặc Ngân Tầm:
Ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ để thắng Thù Nhi muội muội, làm muội ấy bị thương nặng như vậy, ta nhất định không tha cho ngươi.
Đình Nghệ, dừng tay!
Khương thượng thư hét lớn một tiếng, nhưng Khương Đình Nghệ căn bản không quan tâm.
Ông ta quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Sở Mạc Phong vẻ mặt âm trầm đi tới, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Mặc Thù Thù là người của Mặc phủ, bởi vậy cho dù có là nguyên nhân gì đi nữa thì hắn, con trai quốc trượng vẫn sẽ thiên vị Mặc Ngân Tầm.
Lúc này, Mặc Ngân Tầm nâng mũi tên dính máu đang cầm trong tay lên.
Một tiếng “keng” giòn giã vang lên, mũi tên đã đặt trên thân kiếm của Khương Đình Nghệ.
Cũng may hắn không tổn thương bạch mã của nàng, nếu không dù cho có hoàng thượng ở đây cũng khó ngăn nàng đại khai sát giới.
Ngươi nói ta giở trò lừa bịp?
Thanh âm lãnh đạm, đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc nhìn Khương Đình Nghệ.
Đôi mắt kia ẩn chứa sự tức giận nhàn nhạt khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Khương Đình Nghệ không khỏi hơi chột dạ, bất quá hắn vẫn cắn răng cố phản bác:
Chẳng lẽ không đúng sao?
Hắn cũng không tin một tên phế vật lại có thể thắng được Mặc Thù Thù.
Mặc Ngân Tầm chỉ cảm thấy một trận buồn cười, những người này đều là dạng có mắt như mù sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...