Song Hoàng Thiên Phi

5.

Mặc dù môn tinh tượng học ta xếp thứ nhất từ dưới lên, nhưng có lẽ ta là một nhà tiên tri xuất sắc. Dù sao thì vận khí cũng là một loại thực lực.

Chính là khác thường như thế đấy.

Thiên Đế, đường đường là đệ nhất đế quân tam giới, lại bị sét đánh thành phượng hoàng cái.

Trận này toàn Thiên Đình, người vui mừng vì giới tính của Thiên Đế khả năng chỉ có duy nhất một mình ta, vì ta học nghệ không thông mà lại đoán trúng.

Ta thắng rồi, thắng ngơ luôn!

Tỷ lệ thắng là một trên một vạn tám! Phát tài rồi!

Ta chỉ tay vào Thiên Đế, cười đến mức sắp chảy nước mắt, “Hahahah, xui xẻo đến cỡ nào mới xui xẻo như ngươi cơ chứ.”

Thiên Đế hung ác liếc ta bằng ánh mắt hình viên đại, sau đó đột nhiên cười lăn lộn dưới đất, “Hahahah, ngươi còn không biết xấu hổ mà cười ta, cũng không nhìn lại chính bản thân mình đi.”

!

Ta đột nhiên nhớ ra, điều thứ nhất chương một của tiên pháp cơ bản chính là định luật bảo toàn vật chất tiên giới.

Tình yêu sẽ không mất đi, nhưng sẽ chuyển từ người này sang người khác.

Vật chất cũng vậy.

Ta run rẩy nhìn về phía sau thân rồng của bản thân…

“Ông trời ơi! Ông muốn diệt Ngao Hi Quang ta sao!”

Quả nhiên, hết thảy lễ vật của Thiên Đạo, đều đã sớm âm thầm định giá sẵn.

Ta phẫn nộ, ta tuyệt vọng rồi! Nếu đây là cái giá phải trả cho việc sống lại…

Ta mất tận ba phút đồng hồ để tiếp nhận hiện thực bản thân biến thành một con rồng đực. Chắp vá qua ngày vậy, chẳng lẽ còn có thể cho sét đánh một lần nữa sao.

Ta túm chíp chíp đang vừa khóc vừa cười trong vỏ trứng ra ngoài. Mặc kệ hắn một khóc hai nháo ba thắt cổ, giống như tên tra nam.


Khó khăn lắm mới lại được thấy ánh mặt trời, còn chưa kịp hít nhiều thêm hai ngụm không khí trong lành, một đạo bạch ảnh như tia chớp nhào tới ôm lấy ta.

Ta sắp nghẹn ngất rồi, bị Tiểu Bát ôm chặt quá.

“Hi Quang… Hi Quang…” Tiểu Bát cho ta một cái ôm cực kỳ nồng nhiệt, rồi lại chỉ biết kêu tên ta, giọng nói có chút run rẩy, mang theo lo sợ cùng kinh hỉ sâu sắc, dường như chỉ cần dừng lại một khắc liền sẽ tan biến thành mây khói.

Mới mấy ngày không gặp, hắn vậy mà gầy đi trông thấy, dưới đôi mắt đào hoa luôn phong lưu không chịu nổi lại có hai quầng thâm đen.

Mấy ngày qua hắn vẫn luôn canh giữ ở đây sao?

Quá là cảm động, nếu giờ phút này ta vẫn là một tiểu tiên nữ yểu điệu yêu kiều.

Nhưng hiện tại, có chút… kỳ quái.

Ta gian nan phun ra được mấy chữ, “Ngươi… ngươi còn không buông tay, ta sắp chết thật rồi…”

Chíp chíp, “Còn… còn ta nữa…”

Tiểu Bát bị chíp chíp dọa cho giật bắn mình, ngay lập tức buông tay, “Cái thứ gì thế?!”

Chíp chíp hắng giọng, làm ra vẻ thâm trầm, “Trẫm, chủ của tam giới, Thiên Đế.”

Nhưng chíp chíp vẫn không biết biến hình, là một nhúm bông bằng bàn tay, chùm lông màu vàng trên đỉnh đầu còn đong đưa, khiến những lời nói ra không có chút khí thế nào.

Tiểu Bát liếc nhìn nàng một cái thật lâu, “Ồ, hóa ra không phải thứ gì.”

Chíp chíp tức đến mức nhảy dựng lên muốn đánh vào đầu gối Tiểu Bát, nhưng người vừa nhảy lên, đất núi liền rung chuyển.

Đến giờ ta mới nhận ra, ba chúng ta đang ở Đông Hải long cung của Nhân giới, phía trên cái vỏ trứng vừa bị thiên lôi đánh nứt có một viên ngọc trơn bóng sáng loáng.

Nó cũng bị thiên lôi đánh cho ngoài nứt trong nát.

Nhìn cơn địa chấn trời sập đất lún, ta kinh hãi, rồi đột nhiên hiểu rõ, “Tiểu Bát, ngươi cướp long châu Đông Hải của Nhân giới đến đây?!”

Rầm!

Không đợi Tiểu Bát trả lời, long cung liền sập xuống, tầng tầng lớp lớp san hô như muốn che trời lấp đất rơi xuống.


Ta hô to một tiếng, “Chạy mau!”

Ngưng tụ một hơi, long thân dường như sắp bạo trướng mấy lần, rồi liền cuốn lấy Tiểu Bát lao ra ngoài.

Có lẽ do cướp đoạt hơn nửa nhiều linh khí của Thiên Đế, nên khi chạy trốn giữ mạng, quả nhiên ta bay nhanh như chớp, thế nhanh như gió, trong nháy mắt liền vọt ra khỏi mặt biển.

Còn chưa kịp thở gấp một hơi, liền thấy trung tâm Đông Hải đã tạo thành một cỗ lốc xoáy to lớn, không hề cố kỵ tỏa yêu khí màu đen ra bốn phía, bên trên lốc xoáy mây đen giăng đầy, sấm sét ầm ầm như muốn cắn nuốt đất trời, hủy diệt hết thảy chúng sinh.

Vô số cá tôm chim trời tranh nhau chạy trốn, chỉ có một lão giả mặc thanh ykhông muốn sống ra sức kết giới ở một phương, muốn áp chế yêu khí.

Nhưng ông lão chẳng qua chỉ là địa tiên, mặc dù tinh thần có thừa nhưng linh lực không đủ, mỗi lần vừa kết được phong ấn tầng thứ nhất, không đến một lúc liền bị yêu khí cuồn cuồn như sóng lớn đánh tan thành bột mịn.

Tiểu Bát vừa thấy tiên nhân kia liền kinh hô thành tiếng, “Không tốt, long châu của Đông Hải long vương bị đè dưới đáy biển, ông ta không phải đối thủ của hải yêu.”

Ch/ết tiệt, dưới đáy Đông Hải ở phàm giới có khóa một con Thao Thiết chạy ra từ Quy Khư bí cảnh, hiện giờ lại nhân cơ hội long vương cho chúng ta mượn long châu để tụ khí, linh lực không đủ, liền có ý đồ phá phong ấn.

Ba người chúng ta đưa mắt nhìn nhau, lập tức cùng nhau bay lên trợ giúp tiên nhân kia một tay.

Chíp chíp mặc dù là Thiên Đế chí tôn, nhưng chưa từng tu luyện tiên pháp, không hề có lực chiến đấu. nhưng toàn thân lại tràn đầy thiên linh bảo khí mà Thao Thiết thèm khát nhất, Thao Thiết tức thời liền thèm đến không chịu được.

Bên trong lốc xoáy, ẩn hiện cuống họng tươi như m/áu, còn không ngừng chảy nước miếng.

Nhưng âm thanh phát ra lại là giọng Hà Nam tiêu chuẩn, “Ừm… không ngờ rằng, ranh con Thiên Đế cũng đến đây, hôm nay có lộc ăn rồi!”

Quả nhiên, ở trần gian đủ lâu, ít nhiều cũng có chút đặc trưng vùng miền.

Ta giấu chíp chíp ra phía sau lưng, biến ra một lưỡi rìu ném về phía trán Thao Thiết, “Ranh con cũng không đến lượt ngươi nói, đồ cóc ghẻ tinh.”

Tính sát thương không lớn, tính vũ nhục cực lớn.

Thao Thiết tức giận gầm vang. Nhưng hắn vẫn bị dây xích trói buộc, nhất thời chưa thoát ra hẳn, chỉ có thể quật một con sóng lớn quang về phía chúng ta, “Đừng có nhại lại lời ta nói!”

Hứ, không nhại thì không nhại.

“Trúng!”


“Nói rồi đừng có nhại lại lời ta!!!!”

Long vương mặc thanh y lau mồ hôi, “Tam công chúa, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa, đánh hắn!”

Cái này, ta đang cổ động bầu không khí đánh nhau mà. Chính là cái kiểu ở bên cạnh kêu gào, ném dép lê, kẹp tóc các loại.

Còn ra tay đánh nhau thật sự ta chưa từng làm qua.

Tiểu Bát vẻ mặt hiểu rõ đẩy ta về phía sau, “Nếu đã biết đánh không trúng thì tránh xa một chút, để ta.”

Thao Thiết, “…”

Tiểu Bát lấy ra Phương Thiên Họa Kích, vừa rời tay liền xông thẳng về phía mệnh môn của Thao Thiết, nhấc tay một cái gió nổi lên ào ào, nhanh như chớp, dường như có thể xuyên qua Đông Hải, cực kỳ tiêu sái.

Thao Thiết không tránh được, kêu thảm thiết một tiếng liền bị đinh phong ấn quay lại. Lốc xoáy mới vừa rồi còn muốn hủy thiên diệt địa, dần dần tan biến không còn chút động tĩnh nào.

Lợi hại lợi hại, không ngờ tới Phương Thiên Họa Kích lại chơi vui đến vậy, còn có thể dùng để xiên cá.

Thao Thiết gây dựng sự nghiệp chưa được một nửa, vừa thò ra khỏi mặt biển đã bị phong ấn trở về, hắn cực kỳ tức giận, miệng phun một làn khói, “Hi Quang, ngươi đừng vội đắc ý, ta của hôm nay chính là ngươi của ngày mai, hahahah!”

???

Chọn quả hồng mềm để bóp à, rõ ràng người đánh hắn là Ngao Truy, sao lại quay sang mắng ta?

Ta đang muốn đáp trả, Tiểu Bát mới vừa rồi còn anh dũng vô cùng, đột nhiên bị một làn khí đen từ phía sau đánh trúng vào người, từ không trung rơi thẳng xuống đáy biển.

“Tiểu Bát!”

Làn khí đen tụ lại thành hình người ngay chỗ Tiểu Bát vừa rơi xuống, “Tam công chúa, ngươi quả nhiên chưa ch/ết.”

Ta tiêu sái xua tay, “Ngài là ai, nhận nhầm người rồi, tại hạ là một con rồng đực.”

Trên đầu Minh Vương chậm rãi nhảy ra dấu chấm hỏi, nhìn vòng quanh long thân vẫn chưa biến hình của ta, đánh giá một vòng trên dưới trái phải, cười nhạo một tiếng.

“Ngao Hi Quang, ngươi nghĩ ta là tên ngốc sao.”

Ch/ết tiệt, bị nhận ra rồi.

12.

Ta Ngao Hi Quang, hiện tại cực kỳ hoảng hốt.


Ta bị Minh Vương bắt rồi, hắn không những thèm muốn long châu của ta, mà còn thèm muốn long thân của ta nữa.

Đừng nghĩ linh tinh, chính là nghĩa đen trên mặt chữ.

Hắn muốn tái tạo lại cơ thể của ta, lại dùng thêm long châu của ta, hồi sinh vị thần tôn nào đó. Ôi mẹ ơi, sao có thể coi ta như nhúm lông dê mà ra sức nhổ thế, tình cảm của ta chỉ là mủ cao su thôi sao?!

Minh Vương dường như nhìn thấu ý nghĩ của ta, hơi mỉm cười, giống như một đóa hoa mạn đà la vừa hoang dã lại vừa nguy hiểm.

“Tam công chúa, đừng hòng chạy, trên trời dưới đất không có tiên yêu quỷ quái nào thích hợp để hồi sinh Hi Hòa hơn ngươi đâu.”

Ta còn chưa kịp phản ứng, chíp chíp lại còn kích động hơn cả ta, “Hi Hòa? Ngươi biết Hi Hòa?”

Minh Vương thâm sâu liếc chíp chíp một cái, chậm rãi đi về phía trước, nhìn chằm chằm chíp chíp không hề chớp mắt.

“Thiên Đế bệ hạ, bản quân không hề muốn đối địch với ngài. Nếu ngài có thể bớt lo chuyện bao đồng, bản quân không những sẽ để ngài đi, còn có thể thuận tay giúp ngài trở về dáng vẻ nên có.”

Chíp chíp động lòng rồi, nàng chắc chắn động lòng rồi, chỉ thiếu nước viết ba chữ ta nguyện ý lên mặt nữa thôi. Nhưng là là con phượng hoàng ch/ết mà còn mạnh miệng, đổi ngay sắc mặt, “Sao ta tin ngươi được?”

Minh Vương cười nhẹ một tiếng, dường như sớm đã đoán được nàng sẽ đồng ý, “Khoản trả trước nho nhỏ, coi như là thành ý.”

Minh Vương vung tay, một luồng ánh sáng bạc đánh trúng chỗ hai cái đuôi liền nhau của ta và chíp chíp, giống như có một đôi bàn tay vô hình kéo lục phủ ngũ tạng của chúng ta về chung một chỗ.

Ta thậm chí còn cảm nhận được linh khí trong cơ thể từng chút từng chút di chuyển vào cơ thể của chíp chíp.

Chíp chíp biến đổi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, từ một con gà con gầy yếu thành một con phượng hoàng trưởng thành vẻ ngoài xinh đẹp, linh quan phiêu dật.

Thổi bóng bay cũng không nhanh như thế.

Trong khoảnh khắc, chíp chíp đã có thể biến hình, lắc mình một cái, biến thành một thiếu niên lang nhẹ nhàng, nhìn cũng gọi là phong lưu phóng khoáng. Nếu như không có hai cái mông vẫn đang dính vào nhau.

Đúng vậy, hai chúng ta vẫn chưa tách rời.

Trước đó là đuôi thì còn ổn, như giờ biến thành tiên thân, cảm quan không được ổn cho lắm.

Ngay lúc này, chíp chíp thiếu niên chi lan ngọc thụ, đang phô bày đường cong cơ thể bằng một loại tư thế hết sức quỷ dị.

Tiên quan gợi cảm, chia bài online.

Gió đang gào, ngựa đang kêu, Ngao Hi Quang cũng đang kêu, “Minh Vương, ngươi là biến thái à!”

Minh Vương biểu cảm cứng đờ, cầm đại đao sáng loáng hùng hổ đi tới.

Vãi, ta cùng chíp chíp, tách nhau ra rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận