Cảnh tượng này giống như rất quen a.
Yam nhớ tới nội dung vở kịch khi bắt đầu cũng là tình cảnh như vậy. Lúc ấy Vương hậu cũng là bởi vị Vương bị nhiễm chút phong hàn, tự mình mang thuốc đến cho y. Bất quá khi đó Hồng Lân thực thức thời lập tức cáo lui, Vương hậu cũng nhìn hắn không thuận mắt.
Không nghĩ tới một năm sau tình cảnh này tái hiện, quan hệ giữa ba người lúc đó đã xảy ra biến hóa thật lớn.
Vương hậu tựa hồ đối Hồng Lân đã ở trong ngọa thất (phòng ngủ) cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Nàng nhưng lại không hề liếc mắt nhìn hắn một cái, bưng thác bàn đi đến trước mặt Vương.
“Nô tì thỉnh an điện hạ”
“Ngồi xuống đi”
Vương hậu lúc này hoài dựng tám tháng bụng đã rất lớn, hành động không tiện, hơn nữa phía sau cũng không có thị nữ.
Nàng đứng thẳng bất động, Yam lúc này mặc kệ nói như thế nào, cũng chỉ có thể tiến lên từng bước, từ trong tay Vương hậu tiếp nhận thác bàn đặt lên ải trác, lại hướng Vương hậu thi lễ. Hai người trong lúc đó không hề nhìn nhau.
Vương hậu đỡ bụng chậm rãi ngồi xuống trước mặt Vương. Động tác thập phần vụng về, nhưng so với Vương vừa rồi lại linh hoạt hơn một ít.
Vương nhìn chằm chằm hỗ động (*) của hai người trong lúc đó, thấy thần sắc bọn họ đều không có lui tới, trong ánh mắt lộ vẻ hài lòng.
Vương hậu nói: “Nghe nói điện hạ ngã bệnh nhiều ngày, nô tì trong lòng lo lắng, vì điện hạ sắc chút bổ phẩm”
Vương nói: “Loại việc này không cần ngươi tự thân động thủ. Ngươi hiện tại thân mình không tiện, cần phải ở tẩm cung hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng”
Vương hậu nói: “Nô tì thân là thê tử của ngài, có thể nào không quan tâm thân thể của ngài được. Qua nhiều ngày thế này mới đến thỉnh an, nô tì trong lòng đã muốn bất an”
Vương mỉm cười, nói: “Đa tạ ái phi quan tâm. Ái phi gần đây thân thể như thế nào?”
Vương hậu cúi đầu vuốt vuốt bụng cao cao hở ra của chính mình, trên mặt lộ ra ôn nhu từ ái chi sắc (vẻ mặt) của mẫu tính, nói: “Hài tử này đều rất hoạt bát, nô tì cảm thấy được nhất định là một nam hài”
“Nga?” Vương nhíu nhíu lông mày, ảm đạm cười, nói: “Như thế rất tốt. Trẫm trong lòng thật sự chờ mong a”
Vương hậu rốt cuộc nhịn không được trộm giương mắt liếc nhìn Hồng Lân một cái.
Vương ánh mắt sắc sảo, tuy rằng động tác của Vương hậu rất nhẹ, nhưng vẫn là phát hiện. Y hướng Hồng Lân bên sườn nghiêng đầu, nói: “Ngươi không cần ở trong này. Đi đem thứ ta vừa phân phó cho ngươi mang cất đi”
“Dạ” Yam vẫn thuận theo nắm hai tay cúi đầu làm bình phong, lúc này nghe vậy, liền cung kính khom người, chuyển thân vào phòng trong, nhặt lên họa quyển (bức họa cuộn tròn) lúc nãy tiện tay đặt ở đầu giường, lại đi ra đối Vương cùng Vương hậu thi lễ một cái, nói: “Vi thần cáo lui trước”
Họa quyển của Vương bình thường đều là đặt ở thư phòng bên cạnh, Yam chuẩn bị đem nó hảo hảo cất giữ.
Ai ngờ hắn đang muốn đi, Vương hậu lại đột nhiên nói: “Ngươi cầm trong tay chính là tân tác (tác phẩm mới) của điện hạ sao? Điện hạ, nô tì đã lâu không có nhìn thấy tác phẩm của ngài, có thể hay không cho nô tì thưởng thức một chút?”
Vương cùng Hồng Lân đều là sửng sốt.
Vương cười cười, nói: “Tiện tay đồ nha chi tác (vẽ nguệch ngoạc) mà thôi, không tính là hảo tác phẩm, chờ ngày khác trẫm sẽ đặc biệt vì ái phi họa hảo một bức khác, sẽ cùng ái phi xem”
Vương hậu thấy y không nghĩ cho chính mình xem, trong lòng càng tò mò, liền nhẹ nhàng vuốt ve bụng mỉm cười nói: “Điện hạ khiêm tốn. Nô tì từ sau khi có thai, thập phần hi vọng hài tử trong bụng này có thể kế thừa tài hoa cùng chí khí của điện hạ, không bằng hiện tại cho nó thưởng thức một chút đại tác (tác phẩm lớn) của phụ vương nó, tương lai sau khi xuất thế có thể hảo hảo học tập điện hạ”
Vương hậu đánh ra “vương bài”, Vương cũng không tốt tiếp tục khước từ, đành phải nói: “Hồng Lân, đem họa quyển lại đây, cho trung điện nhìn xem”
“Dạ”
Yam bất đắc dĩ, đành phải đem họa quyển đặt lên ải trác.
Vương hậu nhẹ nhàng mở ra, không khỏi cả người chấn động, cứng ngắc.
Hình ảnh bên trong, là một thiếu niên tư thế oai hùng hiên ngang, một thân y phục Kiện Long Vệ, bên hông một thanh trường kiếm. Tại đây đan thanh (màu sắc đan xen), trọng điểm vu “ý”, mà khinh vu “hình” (**). Bởi vậy theo ngũ quan chỉ có bốn phần dáng dấp giống Hồng Lân, nhưng Vương giỏi về đan thanh, cũng đem phần “ý” kia họa ra thập phân. Khí chất cùng thần thái kia, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là Hồng Lân.
Mà hình ảnh bên phải, là một người khác. Thủ pháp lại nghiêng về tả thực, không chỉ có đem dung mạo của Vương họa ra bát phân, ngay cả thần thái khí thế kia, đều thập phần hỏa hậu (điêu luyện).
Nhưng làm cho Vương hậu chấn động, chính là thân ảnh nho nhỏ ở giữa hai người. Thân ảnh này là một đồng tử (bé trai), dĩ bối kì nhân (***), tựa hồ đang ngửa đầu nhìn phía trước hai người, một tay lôi kéo Vương, một tay vươn ra hướng về phía Hồng Lân.
Bởi vì không biết bộ dáng của hài tử chưa sinh ra, Yam không có họa rõ ràng ngay mặt, chỉ họa một cái bóng dáng. Nhưng là loại không khí “nhất gia tam khẩu” lại phi thường nổi bật.
Yam thấy Vương hậu ngây người, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tranh này có một phần là vi thần đồ nhai chi tác, khiến Vương hậu nương nương chê cười”
Vương hậu mờ mịt phục hồi tinh thần lại, khô khan nói: “Hồng Tổng quản họa kĩ cùng thập phần cao minh a”
Vương thừa dịp đem bức hoa cuộn tròn lại, giao cho Hồng Lân, nói: “Đều đã nói này bức họa chỉ là đồ nhai chi tác mà thôi, cũng không phải là tác phẩm xuất sắc. Ngày khác lại sẽ họa một bức khác cho ái phi”
Yam không dám tiếp tục lưu lại, cầm họa quyển đi ra ngoài, khép cửa lại phía sau mới nhẹ thở ra, thầm nghĩ không khí vừa rồi thật sự là xấu hổ chết được.
Nhưng trong lòng lại đối Vương hậu ẩn ẩn áy náy. Vô luận như thế nào, hài tử trong bụng Vương hậu là của Hồng Lân, là huyết mạch của khối thân thể này. Hiện giờ đem nó bài chi tại ngoại (đặt ra ngoài), thật có loại cảm giác như “tá ma giết lừa” (****).
Bất quá nghĩ lại, Vương hậu nhất định sẽ nghĩ tiểu hài tử trong bức họa là hài tử của nàng, như vậy, chính là hiểu lầm, nhưng lại không cách gì giải thích được.
Vương hậu rốt cuộc tọa không được, cùng Vương hàn huyên vài câu, liền lấy cớ thân thể không khỏe, cáo từ.
Yam đem lo lắng trong lòng nói với Vương, Vương nghĩ nghĩ, cũng bất dĩ vi ý (không lưu tâm), nói: “Cho dù hiểu lầm cũng không có gì. Là trẫm cùng Hồng Lân thực có lỗi với Vương hậu, nhưng tình hình lúc đó, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ. Huống chi chỉ là một bức họa mà thôi, Vương hậu cho dù nghĩ nhiều, cũng cùng địa vị thân phận của nàng vô can”
Y tuy nói như thế, nhưng có thể nương cơ hội này khiến cho Vương hậu minh bạch trung trinh tình ý của chính mình cùng Hồng Lân, trong lòng không hẳn không có mừng thầm cùng vui sướng.
Đảo mắt lại qua một tháng, Vương rốt cuộc bỏ “lệnh cấm”, an thai ổn định, Vương thái y cũng nói có thể tản bộ một chút, chỉ cần không quá vất vả mệt nhọc, còn lại chỉ là ngồi chờ ngày hài tử xuất thế.
Yam đến từ tương lai, biết tầm quan trọng của vận động thích hợp đối dựng phụ…nga, không, là dựng phu, liền khuyên Vương rảnh rỗi nhiều đi ra ngoài đi dạo một chút.
Nhưng là ở thâm cung tĩnh dưỡng hai tháng, thân mình dần dần nặng nề, vẫn là không muốn cho quá nhiều người nhìn thấy bộ dáng vụng về của chính mình, mà Vương càng ngày càng lười hoạt động.
Trên triều không có việc gì, Vương sớm đem phần lớn chính vụ vào trong nội cung xử lý, rất ít thượng triều. Cũng may Nguyên triều mấy ngày nay cũng “thành thật”, không lại đây gây sức ép. Bằng không nghênh sử (đón sứ giả), quỳ lễ, đại yến này đó rườm rà, có thể khiến cho Vương mệt đến sinh non.
Yam một bên may mắn quốc nội cùng bên Nguyên triều đều an ổn, một bên không có việc gì liền liên lạc với căn cứ, các loại phương án đều nghĩ đến, cần phải cam đoạn Vương Kì thuận lợi sinh sản.
Bởi vì lần trước Vương đại động thai khí, Yam phát hiện tinh thần lực của hài tử đã bị tổn hại, chỉ sợ tương lai cấp bậc không cao. Nhưng chuyện này cũng không hệ trọng, bản thân Yam cũng không quá kỳ vọng, nhưng làm cho hắn lo lắng chính là không biết có hay không ảnh hưởng đến thân thể của Vương.
Ngày hôm đó Len nói cho hắn, truyền cơ đã muốn tu sửa hảo, hơn nữa Rox đưa ra đề nghị ba người tham gia thí nghiệm gặp mặt trao đổi, đã thông qua căn cứ phê chuẩn. Bọn họ có thể lựa chọn thời gian thích hợp, lấy tinh thần thể trở lại tỏa định (phong tỏa) không gian của tương lai thế giới tiến hành gặp mặt.
Yam đối việc này thập phần cao hứng. Hắn thời gian dư dả, khi nào đều có thể.
Len lại hỏi hai vị bên kia, liền xác định ngay lập tức có thể gặp mặt.
Vương bình thường cũng không hỏi nhiều về hành trình của hắn, cho nên Yam đối Vương đơn giản nói một tiếng, liền đi đến thư khố. Nơi đó vắng vẻ im lặng, rất ít người đến.
—————————-
(*) hỗ động: hành động cùng lúc của hai người.
(**) trọng điểm vu “ý”, mà khinh vu “hình”: chú trọng “ý” trong tranh hơn là “hình”.
(***) dĩ bối kì nhân: dùng lưng để khắc họa nên hình dáng người đó.
(****) tá ma giết lừa: thành ngữ, đại loại như lợi dụng người khác xong rồi vứt bỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...