"Tiểu thư, ngày mai tân hậu sẽ vào cung, nghe nói Hoàng thượng muốn đích thân nghênh đón.
Mất hậu vị rồi, tiểu thư, ngày sau chúng ta phải làm gì trong cái hoàng cung này đây? Tại sao người không những không có ý định đấu tranh mà còn dễ dàng trả lại hậu vị kia chứ?" Diệp Mạnh lo lắng hỏi, cô không rõ tiểu thư nhà cô có điểm gì không tốt, vậy mà Hoàng thượng lại không chút niệm tình xưa, bắt nương nương nhường lại hậu vị.
Tiểu thư nhà cô có thể nói là dung mạo cử thế vô song, tính tình ôn lương, đoan trang hiền thục.
Ngày còn là Hoàng hậu, quản lý hậu cung, vì Hoàng thượng phân ưu san sẻ, xử lý mọi chuyện của hậu cung một cách trật tự, toàn bộ hậu cung trên dưới không tìm ra bất kỳ điểm nào sai trái, ngay cả triều thần của tiền triều ai nấy cũng phải ca tụng.
Cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao.
Hoàng thượng đúng là kẻ bạc tình bạc nghĩa, khi xưa, thành hôn với tiểu thư nhà cô vì ngôi vị hoàng đế, đến nay đế vị đã ổn liền qua cầu rút ván.
Hoàng thượng nói muốn lập tân hậu, cả triều lên tiếng phản đối, cũng ngay lúc Hoàng thượng và triều thần đang tranh cãi, vậy là tiểu thư nhà cô có ý chủ động nhường lại hậu vị cho tiểu thư nhà họ Liễu kia.
Kết cục còn chưa ngã ngũ, tiểu thư nhà cô chưa chiến mà đã hàng.
Mất hậu vị, sau này tiểu thư làm sao có thể tự lo cho mình ở hoàng cung, làm sao có thể tránh đi sự nhạo báng và ánh mắt khinh miệt từ người khác.
Nếu như Hoàng thượng đã không còn bận tâm đến tình cảm và thể diện của tiểu thư, cô cảm thấy, chi bằng tiểu thư cứ tranh giành quyền lợi cho bản thân bằng bất cứ giá nào, cùng lắm thì sống trong lãnh cung.
Dưới cái nhìn của Diệp Mạnh, khi tiểu thư nhà cô mất đi hậu vị thì mặt mũi dường như cũng mất hết, so với bị nhốt ở lãnh cung lại chẳng khác gì.
"Tranh giành? Tranh giành thế nào?" Diệp Khuê Thần tự giễu mà hỏi lại, nàng làm cách nào để tranh giành với tình cảm son sắt trong lòng của Hoàng thượng, tự mình dâng lên ngôi vị Hoàng hậu, ít ra còn giữ lại được cho mình chút thể diện, cũng chính là để cho Hoàng Thượng còn chút áy náy trong lòng, chẳng lẽ thật sự phải chịu đựng cho đến khi Hoàng thượng phế nàng đi hay sao? Nếu như là trước kia, nàng còn có đôi chút chờ mong vào Dương Chiêu, nhưng bây giờ xem như nàng đã rõ, cho dù nàng có làm nhiều bao nhiêu, có làm tốt đến thế nào, có hết lòng với người này ra sao thì cũng không thể nào lọt được vào mắt hắn.
Bản thân nàng nên biết thức thời để không làm vật chắn trên con đường của hắn.
"Lẽ nào ta cứ chịu như thế này?" Diệp Mạnh phẫn hận, bất bình hỏi.
"Thân ta sáu tuổi đã vào cung, tuy được Hoàng hậu nuôi dưỡng bên người, nhận được sủng ái từ Đế hậu, nhưng lúc nào cũng phải cẩn thận dè chừng, một chút sơ hở cũng không dám để lộ.
Đế hậu, nhưng lúc nào cũng phải cẩn thận dè chừng, một chút sơ hở cũng không dám để lộ.
Có lẽ mất đi hậu vị, với ta mà nói, là họa nhưng cũng là phúc, ta không cần phải dè chừng hay lo sợ.
Hiện giờ ta chủ động nhường lại hậu vị, ít nhất vẫn còn là phi, tuy mặt mũi không còn nhưng Hoàng thượng sẽ có đôi chút áy náy với ta, có được chút áy náy này của Hoàng thượng cũng không đến mức quá chật vật.
Nếu như ta thể hiện sự câm giận và bất bình, Hoàng Thượng lại cho rằng ta có chi tâm muốn tranh đoạt, e là sẽ câm hận ta.
Không nhận được sủng ái từ Hoàng đế, cho dù có là Hoàng hậu thì thế nào? A Mạnh, quên đi, đừng tranh giành, chúng ta không đủ sức để tranh giành." Trái lại Diệp Khuê Thần lại là người khuyên bảo thị nữ Diệp Mạnh bên người mình.
"Tiểu thư, tại sao người lại khuyên bảo em chứ, người thật sự không để ý đến sao?" Diệp Mạnh rơi nước mắt thay cho tiểu thư nhà mình, tiểu thư nhà cô tôn quý đến cỡ nào nhưng lại vì Hoàng Thượng mà nhận hết tủi nhục.
Diệp Khuê Thần chỉ ôn nhu mà cười, nàng nhìn Diệp Mạnh rồi lắc đầu, nàng không để ý nhiều đến ngôi vị Hoàng Hậu kia, cái mà nàng để tâm chính là nàng và Dương Chiêu cũng đã là phu thê nhiều năm, thế nhưng bản thân lại chưa từng có được một chút tình cảm từ Dương Chiêu, nàng tò mò về dáng vẻ của cô nương làm cho Hoàng thượng tâm tâm niệm niệm, nàng không biết bản thân mình thua kém cô nương kia ở điểm nào, có lẽ vẫn còn đôi chút không cam lòng.
Dương Chiêu đã như vậy, nàng cũng chẳng hy vọng, tình nghĩa phu thê của gia đình đế vương vốn chính là điều xa vời, có lẽ chỉ có tình cảm ái ân giữa di phụ và di mẫu mới đáng là điều tưởng niệm.
"Ra ngoài một chút thôi." Diệp Khuê Thần không muốn suy nghĩ thêm về việc này, muốn ra ngoài để giải tỏa.
"Bên ngoài trời rất lạnh, tiểu thư đi ra ngoài nếu như nhiễm phong hàn thì không hay đâu." Diệp Mạnh nhìn tuyết đang rơi, khuyên ngăn.
"Không sao." Diệp Khuê Thần khoác áo choàng rồi bước ra ngoài, trong điện, than nóng sưởi đến lòng muộn phiền, đôi khi nàng thích được một mình lang thang không mục đích, cứ tùy ý thả bước, lúc đó nàng mới có được một chút cảm giác của tự do.
Diệp Mạnh thấy không khuyên được tiểu thư nhà mình, chỉ đành chạy theo ra ngoài.
"Liễu tiểu thư, đã đến trước cửa cung, nô tì lập tức vào bẩm báo với Hoàng Thượng.
Tiểu thư đến trước một ngày so với dự định, ắt hẳn Hoàng Thượng sẽ vô cùng vui mừng." Lưu Hách nói với Liễu Hòa Ninh đang ngồi bên trong xe ngựa.
"Không cần phải bẩm báo trước, cứ vào cung sau đó ngươi hãy đi bẩm báo với Hoàng Thượng, như vậy có lẽ Hoàng Thượng sẽ càng vui mừng hơn." Liễu Hòa Ninh vén chiếc mành xe ngựa lên, nói với Lưu Hách, giọng nói dịu dàng.
Quân Thận là tên tự của đương kim Hoàng thượng Dương Chiêu, Dương Chiêu thích Liễu Hòa Ninh gọi tên của hắn, Liễu Hòa Ninh cũng theo đó mà gọi.
Liễu Hòa Ninh nhìn tuyết rơi trắng xóa bên ngoài, cung thành nguy nga, gió lạnh thổi vào do vén mành làm Liễu Hòa Ninh phải hít vào một hơi, kinh thành thật lạnh lẽo, nàng không quen với thời tiết giá lạnh nơi đây chút nào.
Nếu được, nàng chẳng muốn đặt chân đến nơi này, chỉ muốn ở mãi tại Giang Đô.
Về phần có hay không có người phu quân Quân Thận trên danh nghĩa kia, một chút nàng cũng không bận tâm đến.
Mà rõ ràng là Quân Thận đã có Hoàng hậu cho mình, thế nhưng vẫn muốn nàng tiến cung, muốn để cho nàng làm Hoàng hậu, vậy đương kim Hoàng hậu phải làm sao? Liễu Hòa Ninh có đôi chút lo lắng thay cho người, nàng biết đương kim Hoàng hậu của Quân Thận tự là Diệp Khuê Thần, nhũ danh là Hoa Triều, chỉ nghe tên thôi mà đã cảm thấy đây chắc chắn là một người vô cùng xinh đẹp.
Diệp Khuê Thần sinh ra ở hoàng cung, năm đó khi Văn Đế thiết yến thưởng hoa, muội muội song sinh của Văn Hiến Hoàng Hậu là Diệp phu nhân vào cung dự tiệc, thời điểm đó Diệp phu nhân đã hoài thai mười tháng, đã gần lâm bồn, nhưng vì tình tỷ muội thân thiết nên đã mời Diệp phu thân vào cung.
Chỉ là khi tiệc thưởng hoa vừa mới bắt đầu, đột nhiên Diệp phu nhân lại thấy đau bụng.
Không lâu sau, tam tiểu thư của Diệp gia được sinh hạ trong cung.
Văn Hiến Hoàng Hậu lâu nay không con, là di mẫu của đứa bé, bà vừa ôm lấy đứa cháu gái vừa chào đời của mình trong tay, trùng hợp thay, hàng trăm đóa hoa quỳnh trong cung bỗng nhiên nở rộ, hơn nữa khi tam tiểu thư lớn lên lại vô cùng giống Văn Hiến Hoàng hậu, xinh đẹp vô cùng, vì thế cả Văn Đế lẫn Đế hậu đều vô cùng yêu thích, cũng vì thế mà Văn Đế ban cho nàng cái tên Khuê Thần, lấy nhũ danh là Hoa Triều.
Văn Hiến Hoàng hậu tuy luôn được thánh sủng thế nhưng lại không con, khi Diệp Khuê Thần được sáu tuổi, Đế hậu mang nàng vào cung nuôi dưỡng bên người, vô cùng sủng ái.
Diệp Khuê Thần càng lớn càng xinh đẹp, hơn nữa tính tình thuần lương, thông minh nhạy bén, tiên đế và Đế hậu hết mực yêu thương.
Mãi cho đến năm mười sáu tuổi, vốn muốn phong nàng làm Công chúa, thế như Đế hậu lại cảm thấy tiếc nuối khi phải gả nàng xuất cung, muốn giữ Diệp Khuê Thần lưu lại trong cung, vì thế có ý gả Diệp Khuê Thần cho Hoàng đế đời sau và làm Hoàng hậu.
Hoàng đế bên gối không con, vì tài mạo song toàn của Thế tử Tần Vương là Dương Chiêu nên phong làm Hoàng tử, chỉ là khi ấy Dương Chiêu đã hứa hôn với Liễu Hòa Ninh, tôn nữ nhỏ nhất của Liễu Thái phó đã cáo lão hồi hương.
Vì vẫn chưa thành thân, Đế hậu để Dương Chiêu hủy hôn ước, lấy Diệp Khuê Thần làm thê.
Dương Chiêu không từ bỏ được ngôi vị Hoàng đế, cũng không buông được Liễu Hòa Ninh mà mình một lòng muốn lấy.
Thế là, hắn lén phái người đi đến Liễu phủ hứa hẹn, ngày nào đó khi hắn là Hoàng đế, Liễu Hòa Ninh tất sẽ là Đế hậu.
Ý tại ngôn ngoại, đó chính là không được gả Liễu Hòa Ninh cho nhà khác, đợi cho đến khi hắn đặt được chân lên đế vị, khi đôi cánh của hắn đủ cứng cáp, ngày đó gắn sẽ lấy Liễu Hòa Ninh.
Liễu gia tuy không tình nguyện nhưng không còn cách nào khác.
Nói cho cùng Dương Chiêu đã là con vui, ngày nào đó hắn đăng cơ làm Hoàng đế, thật sự không dám đắc tội, chỉ có thể ngậm trái đắng mà đồng ý.
May mắn thay tính tình Liễu Hòa Ninh lại không để ý đến những chuyện thế tục này, người vốn phải gả đi là Liễu Hòa Ninh lại được thêm mấy năm tự do, trái lại vui mừng còn không hết.
Thái phó phu nhân hết mực thương yêu đứa cháu gái nhỏ này của mình, nghe nói khi Liễu Hòa Ninh vừa ra đời, Thái phó phu nhân đang ở Phật đường niệm kinh, hoàng hôn nghiêng vào cửa sổ, chiếu vào tượng phật Quan Âm, trông như phật quang đang soi rọi, lúc này hạ nhân chạy đến báo tin vui, bẩm rằng trong nhà lại có thêm một tiểu cô nương, Thái phó phu nhân chỉ thấy đây chính là điềm lành.
Khi lão phu nhâm ôm lấy đứa bé vào lòng, phát hiện ở giữa chân mày của đứa bé có một nốt ruồi son, gương mặt phúc lành, bà càng cho rằng đây thật sự là phật đà chuyển thế.
Liễu Hòa Ninh đúng thật rất có duyên với Phật, hơn nữa từ nhỏ đã vô cùng thông tuệ, lanh lợi nhạy bén, tính tình hoàn toàn không giống với những cô nương khác.
Thái phó phu nhân cứ thế mang theo tiểu tôn nữ của mình ra vào miếu tự Phật đường.
Mà tiểu cô nương ấy bấy giờ cũng chỉ vừa hai ba tuổi, vào miếu tự Phật đường nhưng cũng chịu ngồi theo, không khóc cũng không quấy, Thái phó phu nhân niệm kinh, nàng cũng theo bà niệm kinh.
Tuổi nhỏ nhưng đã niệm được vô số kinh thư.
Lớn thêm đôi chút nàng đã có thể cùng các cao tăng đàm Phật đạo, thành thục thư họa, giỏi nhất là họa Quan Âm, người chứng kiến đều lấy làm ngạc nhiên, đều cho rằng Quan Âm chuyển thế, vì vậy từ nhỏ nàng đã được người khác gọi là Tiểu Quan Âm.
Khi Liễu Hòa Ninh mười sáu tuổi, được cao tăng mời nhập tự để họa Quan Âm, trùng hợp gặp được Tần vương phi mang Dương Chiêu đến miếu tự, muốn cầu một đoạn nhân duyên tốt cho vị thế tử tuy đã hai mươi nhưng vẫn chưa muốn lấy chính phi.
Dương Chiêu tài mạo song toàn, lại rất tự cao, ăn nói ngông cuồng, muốn lấy kỳ tài nữ tử trong thiên hạ làm thê, mẫu thân của hắn vì hắn tìm khắp thành Cô Tô những gia đình có nữ nhi giỏi giang, hắn vẫn không hài lòng.
Lúc này đã hơn hai mươi ba tuổi, những nam tử khác ở tuổi này đã sớm lấy vợ sinh con nhưng hắn vẫn không đồng ý, đều này luôn làm cho Tần vương phi lo lắng.
Tần vương phi nghe nói Đại Minh tự ở Giang Đô rất linh thiên cho nên mang thế tử đến đây để cầu nhân duyên.
Có lẽ nơi đây thật sự linh nghiệm, nếu không Dương Chiêu đã không bị bức bích họa Quan Âm bên trong Đại Minh tự cả Liễu Hòa Minh hấp dẫn, có thể nói là vừa gặp đã thương, cho nên hắn lập tức hỏi thăm trụ trì nơi đó.
Ngày ấy, hai mẫu tử chạy ngay về thành Cô Tô, lập tức để Tần vương cho người chuẩn bị sính lễ mang đến Liễu phủ cầu thân.
Vốn là một hôn ước rất môn đăng hộ đối, như duyên trời tác hợp, chỉ là Thái phó phu nhân, người sủng ái Liễu Hòa Ninh từ nhỏ, yêu thương hết mực như tâm can bảo bối, cho nên từ đó đã dưỡng thành một Liễu Hòa Ninh không theo khuôn khổ, một khí khái rất khác so với những cô nương khuê phòng khác, làm sao nàng hiểu được cách để quản gia, sợ là khó có thể trở thành thê tử của một thế gia.
Liễu gia có một nhân vật bán tiên như thế, nếu như không tìm được một hôn phu sủng ái nàng giống như người nhà, vậy thì nuôi dưỡng nàng trong gia trạch không phải là điều không thể.
Vì thế, Liễu phủ dựa vào tính cách không khuôn khổ và mặc thế tục của Liễu Hòa Ninh là lý do không thích hợp trở thành Thế tử phi mà từ chối việc cầu thân của Vương phủ.
Dương Chiêu không buông tha, đích thân dẫn phụ mẫu của mình đến cửa cầu thân, nói rằng mình đến cầu thân đó là vì Liễu Hòa Ninh không giống những cô nương khác, càng sẽ không vì những thế tục mà ràng buộc nàng.
Liễu phủ thấy Dương Chiêu thành tâm cầu thân, cũng thật tình yêu thương tính tình của Liễu Hòa Ninh, cho nên lúc này mới đồng ý mối hôn sự.
Hôn ước cứ thế được định, đợi đến khi Liễu Hòa Ninh mười tám tuổi sẽ gả vào Tần vương phủ.
Không ngờ rằng, hôn ước vừa định được nửa năm, chiếu thư từ kinh thành bỗng chạy đến, truyền Dương Chiêu nhập kinh, trở thành con thừa tự của đương kim Hoàng thượng, phong làm Hoàng tự.
Thế là mối hôn sự này bị kéo dài, lần kéo dài ấy là mấy năm.
Sau hai năm Dương Chiêu làm Hoàng tự, tiên đế băng hà, vì vậy đăng cơ trở thành Hoàng đế, đến giờ đã qua bốn năm.
Chỉ là Dương Chiêu vẫn luôn nhung nhớ về Liễu Hòa Ninh vừa gặp đã thương ấy.
Cho nên sau khi căn cơ đã vững, hắn lập tức phái thân vệ Lưu Hách mang người đến Giang Đô đón Liễu Hòa Ninh vào cung.
Thật ra từ một năm trước, Dương Chiêu đã phái người đến Giang Đô đón tiếp một lần, nhưng khi ấy Liễu Hòa Ninh lấy lý do vì Thái phó phu nhân tuổi đã lớn, thời gian không còn nhiều nên muốn bầu bạn hầu bệnh bên người bà, muốn lão phu nhân được an hưởng.
Thế là nàng từ chối nhập kinh, thà rằng kháng chỉ cũng không muốn đến kinh thành.
Dương Chiêu không còn cách nào chỉ có thể theo ý nàng.
Nửa năm trước, sau khi Thái phó phu nhân mất vì bệnh, Dương Chiêu nghe được tin lại lập tức phái người đến Giang Đô đón Liễu Hòa Ninh vào cung.
Liễu Hòa Ninh không hề muốn đến nơi này, chỉ là đã kéo dài hơn nửa năm, cuối cùng vẫn thật sự không thể kéo dài thêm được nữa mới bất đắc dĩ theo Lưu Hách nhập kinh.
"Rất hay, Hoàng thượng nhất định sẽ hết sức vui mừng." Lưu Hách cố tình tăng nhanh tốc độ đi đường nên đã đến kinh nhanh hơn dự định, thời gian ở Giang Đô bị kéo dài khá lâu, chỉ mong sau khi Hoàng Thượng nhìn thấy được người trong lòng mà mình trông ngóng lâu nay sẽ không truy cứu và bắt hắn chịu tội vì việc không được suôn sẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...