Sau một hồi lâu nhìn nhau không nói gì, lúc này Nguyên Lâm mới thở dài một tiếng rồi lôi chiếc hộp ra.
Cậu muốn xem xem bên trong rốt cuộc là còn thứ gì có thể hữu dụng không? Chứ ngay cái vật đầu tiên đã khiến ai cũng thần sắc đại biến rồi.
Nhất định là còn có thứ khác hấp dẫn hơn nữa.
Cái rương đã là pháp bảo chân quý thế này, phỏng chừng đồ vật được cất giữ hẳn không chỉ có như vậy.
Giữ ý niệm, hai người cùng đưa ánh mắt nhìn vào bên trong chiếc hộp.
Dưới tấm da dê có một màn chắn bằng khăn đỏ.
Tiếp tục lấy màn khăn ra thì thấy được chia làm 3 ngăn sắp xếp gọn gàng.
Trước tiên là 4 viên đá hình thù giống trái trám, dài chừng hai đốt ngón tay với các màu sắc khác nhau.
Lần lượt có hai viên màu hồng đỏ, một viên màu nâu đất và viên còn lại màu lam nhạt.
Ngoài ra hai ngăn còn lại là hai chiếc túi gấm một to một nhỏ, chiếc nhỏ nhấc lên cảm giác có một tiểu bình gì đấy không rõ là đựng cái gì.
Còn túi to hơn bên cạnh khi sờ qua thì như một quyển sách hoặc cổ tịch.
Ngó về những viên đá dễ thấy nhất trước mắt, Nguyên Lâm nhất thời không biết những thứ này dùng để làm gì, đánh ánh mắt nhìn về phía Lang Bát.
Lang Bát khẽ vuốt cằm chăm chú không rời mắt.
Tiếp đó thấy vẻ mặt của Nguyên Lâm, ngầm hiểu đối phương muốn biết thực hư thì ra giọng:
_ Đệ có biết về thứ này, không ngờ vật này cũng có ở đây mà lại có tận 4 viên lận.
Lát đệ sẽ nói cho huynh tác dụng, giờ thì xem thử bên trong cái túi kia là gì?
Nguyên Lâm gật gù rồi lấy nhẹ cái túi nhỏ trước, nhấc lên lắc lắc vài cái muốn nghe thử.
Nhưng thần tình bất định, một hồi đoán già đoán non cũng không ra.
Rốt cuộc sau khi mở túi gấm ra, trước mắt hai người là một chiếc tiểu bình màu đen.
Bên trong nhàn nhạt nhìn thấy được có một loại bột gì đó, vẫn chưa biết là thứ gì.
Qua vài cái lắc nhẹ vừa rồi của Nguyên Lâm mà số bột bên trong liền có chút biến hoá kỳ dị.
Đến lúc cậu định tiếp tục mở ra thì liền bị Lang Bát thẳng thừng hét vào mặt, không khỏi khiến cậu giật cả mình:
_ Đừng mở, trong tiểu bình là độc dược.
Lúc này Nguyên Lâm chỉ biết mở to đôi mắt, lời nói của Lang Bát không kịp ngăn cản.
Bên trong từng làn khói đen bốc lên, một hơi tỏa ra bay tứ tán.
Đống bột trong tiểu bình cũng vì vậy mà bốc hơi hết không còn lấy một chút nào, toàn bộ khói đen cứ vậy mà ám hết lên người Nguyên Lâm.
Lang Bát bên kia nhất thời đứng hình, nhưng như nghĩ ra điều gì vội vàng bỏ chạy về phía của Yên Nhi lôi từ chỗ phiến đá vô số y phục, chăn đệm.
Vội vàng mặc lên che kín hết cả người, không quên dùng số đó che cả người cô bé Yên Nhi đang ngủ.
Phía Nguyên Lâm bị làn hắc độc vụ bao quanh cả cơ thể, ăn mòn chảy máu ròng ròng, ở các vị trí ít thịt như ngón tay hay gò má đôi lúc còn lộ cả xương trắng, âm thanh xèo xèo như lúc đổ nước vào sắt nóng vậy.
Một cảnh này tất cả khiến Nguyên Lâm đau đớn tột độ, hét lên thảm thiết.
Tiếng hét khiến cho bên kia Yên Nhi đang ngủ mà bừng tỉnh, sắc mặt cả kinh vội vàng muốn lấy đống quần áo với chăn đệm phủ kín đạp tung ra, thì ngay lập tức bị Lang Bát ngăn lại.
Sau một lời nói rõ sự vụ bên ngoài, Yên Nhi lúc này mới an lòng, ngoan ngoãn ở yên trong lớp chăn chờ đợi.
Ngay lúc ban đầu hai người đã cố tránh ra xa chỗ Yên Nhi đang ngủ để mở hộp, để không ảnh hưởng đối phương.
Điều này khi độc vụ phát tán, lại vô tình khiến cho bên này có phần an toàn.
Nhưng nó là độc khí nếu chẳng may làn gió hay gì đó thổi bay sang, chỉ cần hít phải ngụm nhỏ là mất mạng tức khắc.
Uy lực của thứ này thì hai người đã tận mắt chứng kiến qua, lúc tên Lý Hải Siêu bị hành hạ.
Đến đại cao thủ như hắn cũng chịu không lại, nhất thời không thể chủ quan chút nào.
Lang Bát mới nhanh trí lấy mọi thứ có thể che hòng ngăn chặn mà giữ lại tiểu mệnh.
Còn về phía Nguyên Lâm, cậu ta biết đối phương có trong người Hãm Long Côn.
Lúc này chỉ mong sao thứ đó có thể chống lại được phần nào số độc vụ kia.
Vạn nhất nếu không chống được, thì chỉ còn cách làm cho cậu ta một cái bia mộ khác vậy.
Nghĩ một hồi Lang Bát cũng chỉ biết nuốt nhẹ một ngụm nước bọt lạnh, thầm cầu mong Nguyên Lâm bình an, tiếp đó yên tĩnh nằm yên một góc chờ đợi.
Còn về loại độc trong tiểu bình kia chính là Phệ U Vật Độc, một loại độc được xếp vào hàng Ngũ Kỳ Độc trong thiên hạ, được điều chế vô cùng công phu.
Khi thúc động phải từ từ nhẹ nhàng rót thứ bột đó ra bàn tay, rồi dùng công lực làm sao để nó tránh toàn bộ ánh sáng và không khí.
Một khi chỉ cần để thứ đó tiếp xúc với không khí hoặc ánh sáng, nó sẽ phát tán độc vụ có tác dụng ăn mòn mọi thứ trong vùng ảnh hưởng.
Dù bất kỳ là thứ gì cũng sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ.
Nếu chẳng may chỉ với một tia khói hòa vào nước, hễ bất kỳ ai uống phải cũng sẽ tức khắc nội tạng tan rữa mà chết.
Kể cả có là cao thủ cảnh giới nào cũng không thể sống quá nổi một nén nhang.
Chính điều này làm cho kỳ độc kia vô cùng trân quý, mà Lang Bát thì vô tình đoán ra sự vụ này khi thấy tiểu bình được cất giữ rất kỹ.
Mà nhìn cả người Trương Sâm nếu nói thứ quý giá phải cất thật kỹ, thì ngoài Hãm Long Côn ra chắc là chỉ còn mỗi loại độc kia chưa xuất hiện.
Sau khi vừa mở mồm nói ra suy nghĩ thì Nguyên Lâm đã vội vàng mở tiểu bình ra.
Vì thế mà phải chịu khổ một phen tính mạng không biết sống chết.
Về phía Nguyên Lâm, sau khi bị độc vụ ăn mòn phân nửa cơ thể.
Thân xác, từ từ thay da đổi thịt mọc lại nhanh chóng.
Khôi phục được hồi lại tiếp tục bị độc vụ chưa tan ăn mòn, rồi lại mọc lại.
Cứ vậy đến khi khói đen trong không khí tiêu tán hết sạch.
Lúc này cơ thể hoàn lại thì không bị độc vụ ăn mòn nữa.
Nằm sõng soài dưới đất cả người đỏ ửng không còn lấy một tia sức lực.
Trong sự vụ này khiến cậu tự nhủ, nhất thời từ nay về sau sẽ không bao giờ dám manh động, mà mở hay dùng bất kỳ thứ gì mà bản thân không rõ nữa.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2.
Kẻ Tổn Thương Lại Muốn Tổn Thương Người Khác
3.
Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút
4.
Yêu Thầm Vợ Cũ
=====================================
Cũng may mà trước đó cơ thể đã dung nạp Hãm Long Côn, nếu không với tình cảnh một bước chân đã đi qua Quỷ Môn Quan rồi, tự nhiên không còn đường mà trở lại dương gian.
Cậu bây giờ giống như một con tôm mới lột xác vậy, mềm nhũn ánh mắt mơ màng nhìn về tứ phía.
Lờ mờ trong mắt cậu xuất hiện một khung cảnh mơ hồ kỳ lạ, âm thanh không hề quen thuộc, bản thân cậu cũng không biết đây là đâu.
Xung quanh là tấp nập xe cộ chạy qua lại, người đông như bầy kiến chen chúc nhau.
Hồi lâu sau ánh mắt cậu nhắm lại.
Trong cơn mơ Nguyên Lâm lúc này nghe thấy tiếng gọi.
_ Êi! Thằng kia, dậy được rồi, dậy!
Đôi mắt mờ Nguyên Lâm từ từ mở ra, chẳng biết đã qua bao nhiêu thời giờ.
Tiếng gọi vừa rồi là tiếng của Thanh Trúc trong đầu Nguyên Lâm kêu lên.
Tựa nhớ được những sự vụ vừa rồi xảy ra, cậu quay ngoắt đưa ánh mắt nhìn xung quanh.
Làn hắc vụ đã tan dần vào không khí để lại một khung cảnh cực kỳ hoang tàn.
Cậu thầm cảm ơn trời đất, vậy mà mạng lớn sống sót sau pha vừa rồi.
Thần hồn không khỏi kinh động, thầm nhắn lại qua bên Thanh Trúc:
_ Ta đã ngất qua bao lâu rồi? Hai người Lang Bát và Yên Nhi đâu?
Thanh Trúc lúc này mới mở giọng quở mắng, nhưng cũng không quên hỏi han lại:
_ Ta tưởng ngươi đã chết rồi chứ, mới qua ba tiếng thôi! Có bị làm sao không?
Nghe thấy sự quan tâm của đối phương, Nguyên Lâm lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Mà câu trả lời "ba tiếng" của đối phương, nói mà như không nói, cậu cũng chả hiểu rốt cuộc là qua bao lâu.
Sau cùng thì vẫn ầm ừ cho qua để không phụ sự tình vừa rồi, tiếp đó cậu cũng không quên tìm Lang Bát và Yên Nhi.
Bản thân cậu thì không sao rồi, có Hãm Long Côn hồi phục lại nguyên vẹn cơ thể.
Còn về hai người họ chẳng có gì, khả năng cao sẽ xảy ra nguy hiểm bất chắc.
Sau khi đánh ánh mắt chung quanh, sự chú ý của Nguyên Lâm nhắm vào đống quần áo, chăn màn đang chất thành núi phía tảng đá mà Yên Nhi ban nãy nằm.
Thầm thở phào nhẹ nhõm, tay vuốt trên ngực.
May mà hai người đó cũng không sao.
Nguyên Lâm bèn thẳng thừng tiến về phía đó, dáng bộ vừa đi vừa nhún nhảy vui sướng, trên khuôn miệng nhoen lên cười cười, vội vàng cầm đống chăn phía trước hất tung lên.
Người nằm trong đống chăn này chính là Yên Nhi, hai người bốn mắt đối mặt.
Bỗng nhiên Yên Nhi không hiểu vì lý do gì mà khuôn mặt đỏ bừng, hét toáng lên.
Tiếp đó liền lấy tay che hết cả khuôn mặt, trong miệng không ngừng kêu to:
_ Biến thái, đồ biến thái … đi ra!
Nghe vậy Lang Bát đang nằm dưới đất cũng bất ngờ hất văng ra.
Đập vào mắt cậu ta là một Nguyên Lâm trần trụi không còn lấy một mảnh vải che thân.
Lang Bát lúc này cũng như ngầm hiểu vì sao tự nhiên Yên Nhi lại có thái độ kịch liệt như vậy.
Vội vàng ném đống quần áo nằm sâu bên trong về phía Nguyên Lâm, trong miệng không ngừng mắng to mấy tiếng.
Lúc này Nguyên Lâm mới để ý, sau khi bị độc vụ ăn mòn hết sạch đến cả da thịt không còn.
Huống chi là mấy mảnh vải quần áo che người, cậu vậy mà lại tỉnh tỉnh mơ mơ quên mất bản thân chưa mặc gì cả.
Đã thế còn đứng trước nữ nhi nhà người ta, không ngừng dương dương nhún nha nhún nhảy, lại còn kèm thêm cái bản mặt cười cười đểu cáng.
Tránh không khỏi tiếng hét thất thanh vừa rồi.
Lúc này Nguyên Lâm vẻ xấu hổ không gì tả nổi, mặt đỏ bừng.
Phỏng chừng tầm này có mà nhảy xuống đại hải cũng chẳng rửa hết.
Vội vàng ôm lấy đống quần áo chạy thẳng ra ngoài động, miệng không ngừng xin lỗi.
Thanh Trúc bên kia thì cười lên khoái chí đến không nhặt được mồm, miệng nhại đi nhại lại tiếng hét vừa rồi của Yên Nhi nhằm trên trọc lại.
Lang Bát thì ôm lấy mặt, được một phen cười khổ trong lòng.
Lắc đầu ngao ngán nhìn về phía dáng bộ Nguyên Lâm luống ca luống cuống, chân trái dẫm chân phải chạy thẳng ra ngoài.
Sau cùng là một nụ cười nhẹ an ủi, khi thấy Nguyên Lâm thế mà vẫn bình an vô sự.
Chứng tỏ đặc tính hồi phục của Hãm Long Côn mà Ma Thần để lại là vô đối, thế gian không có gì sánh bằng.
Thảo nào mà các cao thủ sống chết tranh đoạt.
Được hồi thì Lang Bát đánh giá qua một lượt căn sơn động.
Tại ngay chỗ Nguyên Lâm mở chiếc tiểu bình, hắc vụ đã ăn mòn hết xung quanh dưới đất lõm sâu, đồng dạng bên trên sơn động cũng tương tự.
Nếu chẳng may có mưa to gió lớn phỏng chừng mọi thứ sẽ sập xuống ngay lập tức, không thể ở lại được.
Ngoài ra trong động thì thiếu khí, hiện tại chắc chắn số độc chướng đó vẫn còn vương lại nơi đây.
Đồ ăn cũng như dụng cụ còn sót lại ít nhiều vẫn sẽ bị tàn phá.
Giữ suy nghĩ này Lang Bát quay lại phía Yên Nhi vẫn đang nhắm chặt mắt không muốn mở mắt ra nhìn mở lời.
_ Yên Tỷ! Nguyên huynh ra ngoài mặc quần áo rồi, tỷ mở mắt ra đi.
Cô bé Yên Nhi nghe vậy liền từ từ mở hé đôi mắt, sau khi ngó trước sau không thấy Nguyên Lâm thì mới mở to đôi mắt ra.
Thần sắc thẹn thùng lúc này bắt đầu hoà hoãn lại, lâu lâu lại đưa ánh mắt nhìn ra phía cửa động.
Lang Bát tiếp lời:
_ Đệ nghĩ chúng ta nên rời đi rồi, chỗ này đã bị độc vụ phá huỷ gần như hoàn toàn không còn ở lại được nữa.
Yên Nhi không nói không rằng, nghe theo sự phân phó của Lang Bát mà đứng dậy.
Tiếp đó hai người cùng nhau đi ra ngoài, trên đường đi Lang Bát vô tình đạp phải đống đá xanh đỏ trước đó.
Thần sắc vui mừng hiện ra, liền tiện tay nhặt lên được bốn viên đá đang nằm dưới đất.
Ngậm ngùi tiếc rẻ liếc về phía chiếc túi gấm to kia, chưa được mở ra thì đã bị ăn mòn hết sạch.
Nhưng nhìn kỹ có vẻ vẫn còn sót lại chút ít, cậu bèn bới lên bới xuống một hồi.
Dưới lớp đất đen cuối cùng cũng tìm lại được nửa đầu của quyển bí tịch.
Lang Bát vội vàng nhặt tất cả bỏ vào túi, tiếp đó theo gót chân Yên Nhi mà chạy ra ngoài.
Về số độc vụ trong chiếc tiểu bình, Trương Sâm lúc còn sống muốn để lại cho người truyền thừa sử dụng, chứ không hề có ý dùng để làm bẫy mà hãm hại người mở ra.
Vốn dĩ trên bề mặt chiếc tiểu bình có khắc chữ nổi ghi rõ tên độc dược bên trong.
Nhưng Nguyên Lâm do một phần không biết chữ, một phần vì quá nóng vội tin tưởng tuyệt đối thứ mà Trương Sâm để lại sẽ an toàn, mà mở ra không suy xét mới xảy ra sự tình vừa rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...