Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Phương Bỉnh Như không nói tốt cũng không nói xấu, Thọ Linh nhìn thần sắc bình thản của anh ta, nghĩ nghĩ, mặc kệ nguyên nhân gì, cũng xác thật không liên quan với mình, dù sao thiếu niên này một diễn viên không hề căn cơ, cho dù ở dưới tay của Patrick, nếu không có đám fan trong nước, cũng sẽ không có người chú ý tới cậu ta. Muốn chân chính nổi tiếng, cho dù là vị ảnh đế bên người cô, cũng là bằng vào thực lực bản lĩnh của bản thân và một ít vận may mới tại tuổi này liền cực kỳ nổi tiếng.

Đây là tích lũy của một diễn viên.

Hai người rất nhanh bị ánh đèn loang loáng vây quanh, Lê Chanh thấy thế lặng lẽ lùi về, lúc này bên người Patrick lại tụ đầy không ít ngôi sao minh tinh điện ảnh nổi  tiếng, thiếu một người cũng không ai sẽ phát hiện, Tống Giai vỗ vỗ bờ vai của cậu cổ vũ cậu, Lê Chanh quay đầu lại nhìn về phía Trầm Du, người đàn ông đứng yên ở phía sau, một thân áo sơmi trắng của siêu thị mặc ra khí chất hoàng thất quý tộc, nếu không có thương hiệu ở góc áo biểu thị giá rẻ, chỉ sợ lúc này sớm có không ít người tới gần rồi.

Cho dù người này nhìn lạ mắt ghê.

Cũng rõ ràng không giống như là người trong giới giải trí.

Trên thực tế, xung quanh có không ít người đã liếc mắt hướng anh ta, ánh mắt theo dưới tóc dài đằng sâu người đàn ông hiển lộ ra cánh tay rắn chắc  trượt xuống tới chân dài cân xứng, thẳng tới  đối diện một đôi mắt ẩn chứa sự lạnh lùng, giống như thực thể làm cho mọi người xung quanh đồng loạt run lên.

Lê Chanh cười cười, cho dù là ở hiện đại, người này luôn không chịu thệt, hai ngày nay cậu lúc nào cũng nhắc nhở đối phương nơi này là xã hội pháp trị không cho phép gây tai nạn chết người, rành rành đã đạt tới hiệu quả rất tốt —— ít nhất ở lúc cảm thấy bị xúc phạm, học xong khiển trách hơi chút áp lực.

“Cười cái gì?’. Trầm Du không biết khi nào thì quay đầu nhìn về phía cậu, hơn nữa theo bản năng cảm thấy tiểu tử kia đang cười chính mình, đôi mắt y hơi hơi nheo lại, một đoạn trong ánh mắt còn lại như là đang trầm tư mang theo ánh nước.

Lê Chanh  ảo não thu hồi loại nhìn chằm chằm đối phương giống như tươi cười si ngốc này, xoa nhẹ phía dưới tóc: “Cười ngươi, rất thích hợp sống ở hiện đại”. Lời còn chưa dứt, thuận tiện thu hồi cái tay bóp mặt của đối phương, kéo qua hai bên, hình thành một cái khuôn mặt tươi cười biểu cảm đáng yêu. Hai người đứng góc cũng không phải ngôi sao lớn, hành động thân mật không coi ai ra gì thực tế cũng không đột ngột, hôn mặt vẫn là lễ nghi mà.

Sau đó lúc lại ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái trông thấy đôi mắt đen kịt của Trầm Du bình tĩnh nhìn về phía cậu, đôi mắt đen bóng kia sáng hơn so với mắt gấu nâu trong áp phích phảng phất hơi mới lạ hơn, Lê Chanh nhướn nhướn đầu chân mày, xòe hai ngón tay ra, chỉ thấy người đàn ông nháy mắt khôi phục tới mặt than thì trên mặt có thêm mấy vệt đỏ nhàn nhạt…….

………. Thiếu niên chạy trối chết.


Ánh mắt Trầm Du đi theo bóng dáng của thiếu niên đang lo lắng, đột nhiên bên tai vừa động, nghiêng người né qua một cái cánh tay, trước mặt là một người phụ nữ đồ đỏ quần áo hở hang,  tóc xoăn màu nâu xõa ở sau đầu, đôi mắt mê người sau khi trang điểm và móng tay đặc biệt cắt sửa qua, cực kỳ xinh đẹp. Nhưng mà ở trong mắt Trầm Du, tồn tại bôi đầy phấn cao lên mặt như vậy, so với nữ tu có mụch đích riêng trong nội môn, còn khiến y khó có thể chịu được.

“Đi theo tôi”. Người phụ nữ nói như vậy.

Cô ta cũng không trẻ tuổi, nhưng cô vẫn đang ái muội dùng ngón tay móng tay sơn đỏ sờ sờ cánh môi nhếch lên của mình.

“Tôi có thể cho cậu cái mà cậu muốn”. Người phụ nữ dùng mắt ra hiệu với Patrick, Trầm Du không hiểu ý nữ nhân này, nhưng hiển nhiên người này tại sao lúc này có một ít phán xét sai lầm đối y.

“………”

“Tôi gọi là Mia, có được thực lực cậu không tưởng tượng tới được”. Người phụ nữ không có cảm thấy cô nói có gì không đúng, cô vốn chính là một người tự tin, cô chỉ một cần ngoắc ngón tay út một cái, phía sau liền nhiều ra mấy chục kẻ nước ngoài cơ bắp cường tráng, người phụ nữ nhướn mày cười: “Thật muốn tôi mời cậu cùng đi sao? Bạn trai nhỏ của cậu tốn bao nhiêu tâm lực (tâm tư + sức lực) có thể đạt được cơ hội lần này, chỉ sợ sẽ không sẵn lòng liền mất đi nhanh như vậy”. Cô lưu loát xoay người, bàn chân mảnh khảnh dẫm nát ánh sáng phản xạ trên sàn nhà, quần áo đỏ rực trên người theo bước chân đung đưa như cành hoa trong gió, lộ ra nửa bộ ngực căng tròn cùng làn da càng lộ vẻ trắng nõn dưới đèn.

Trong nhất thời Trầm Du đột nhiên có chút hiểu rõ, trong miệng Lê Chanh từng nhắc tới qua bệnh thần kinh, có lẽ chính là người giống như phụ nhân (người phụ nữ đã có chồng) bốn mươi sáu tuổi này, cuồng vọng, tự đại, không biết cái gọi là tự tìm chết.

Khẽ xùy một tiếng, Trầm Du đi theo ra ngoài.

Nhưng mà có câu nhưng thật ra nói đúng, bạn trai nhỏ…….. Xưng hô này, là cái ý kia y nghĩ đi, Trầm Du thoả mãn nheo mắt lại, tựa hồ cũng không sai.

“Cô ta quả nhiên lại bắt đầu tìm người mới rồi, khó trách đột nhiên muốn chia tay”. Một góc âm u thanh niên nước ngoài tóc đen mắt nâu cứng mặt nhìn bóng dáng của Trầm Du, khác với người khác, ngũ quan gã có chút nhu hòa, làm cho ánh mắt của gã có vẻ cực kỳ dịu dàng, đồng dạng cũng là bởi vì nhờ khuôn mặt này, khiến gã được Mia coi trọng —— có lẽ người thường không biết thân phận của Mia, nhiếu nhất là bà chủ của một công ty nhỏ, nhưng mà gã lại biết rõ, từ trước đến nay lực lượng trên tay đối phương là không thể lộ ra bên ngoài, giải quyết sự tình lại càng dứt khoát lưu loát, tựa như lần này gã có thể diễn vai phụ phim của Patrick, chính là quà chia tay của người phụ nữ này.


Cô ta chơi chán, muốn đổi khẩu vị mới, mà chỉ cần biết tới lực lượng của cô ta, không ai sẽ bở qua cơ hội như vậy, cho dù là cùng ăn cùng ngủ…… Dù sao tuy rằng là một người phụ nữ bốn mươi sáu tuổi, hao tổn của cải bảo dưỡng khiến cô ta nhìn qua vẫn cứ nhỏ xinh mĩ lệ cũng không có vẻ già.

“Hừ”. Cho rằng tất cả mọi người sẽ kiềm nén tính tình một mặt thuận theo như gã sao.

Nghi thức khởi quay《Hạm đội Ngân Hà》 viên mãn hoàn thành, kế tiếp là cảnh quay toàn cảnh phim trường, ý đồ xây dựng ra hiện trường đồ sộ của đội viên hạm đội Ngân hà.

Bởi vì nhân viên cơ bản tới toàn bộ, toàn bộ thay phục trang đã là một giờ chiều rồi, Lê Chanh đi theo mấy chục diễn viên chạy xuyên qua sân khấu màu bạc, cậu cúi người, vẫn duy trì vẻ mặt không biểu cảm, tận lực đem cơ thể không hề cao to hiển lộ tràn ngập sức bật, làm tới bước chân chạy bộ hoàn mỹ hơn so với người khác, quả nhiên đạt được mấy câu khen ngợi.

Một màn này không cần bao nhiêu biến hóa biểu cảm, chỉ cần cầu mức độ  đầy đủ, Lê Chanh dễ dàng đạt tới yêu cầu.

Cậu không có bao nhiêu hành động, nhưng mà nếu luận khống chế đối thân thể, chỉ sợ có mấy Phương Bỉnh Như cũng không bằng cậu.

Tu của tu sĩ chính là thân, hướng máu chảy đều có thể cảm giác tới rõ ràng rành mạch, càng đừng nói là khống chế cơ thể.

Nhưng mà thân hình chỉ là một phần, quan trọng nhất vẫn là kĩ năng biểu diễn, ảnh đếLeo và Phương Bỉnh Như một người da đen và một người Trung Quốc thân mặc chiến giáp của hạm đội Ngân Hà phân biệt đứng ở hai bên ống kính, chiến giáp màu bạc hình giọt nước phác họa thân hình của hai người, thân hình Phương Bỉnh Như hơi gầy, bả vai lại cực kỳ dày rộng, hơn nữa một thân nho nhã mang theo khí thế sắc bén, thành công bù lại không đủ mùi máu tanh.

Quan chỉ huy là ảnh đếngười da trắng Robert, cũng là đại đội trưởng sức chiến đấu cực mạnh trong hạm đội.

Gã là vai chính.


Cả bộ phim quay xong ít nhất phải mất non nửa năm thời gian, nếu là thiết bị hoàn thiện cũng phải quay khoảng ba tháng, trong đó thân là vai diễn quan trọng nhất, Robert gần như đều phải trải qua ở phim trường, không có bao nhiêu ngày nghỉ ngơi, đồng dạng Lê Chanh làm học sinh tốt nghiệp cao trung, sau ngày nghỉ thi đại học liền phải khai giảng, vì đuổi kịp thời gian, Tống Giai cố ý liên hệ qua cùng đạo diễn, quay gom lại phần diễn của Lê Chanh trước, cũng liền có nghĩa là, thực tế Lê Chanh sắp gặp phải hoàn cảnh tương tự như Robert, cơ bản không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi…….

Diễn qua đoạn đầu, Lê Chanh đón lấy nước khoáng Tống Giai đưa qua uống hai ngụm, lại không nhìn thấy Trầm Du, lòng cậu chùng xuống, không biết tại sao tuy rằng biết người này sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng không nhìn thấy người vẫn là có hơi hốt hoảng.

Dù sao hiện đại khác với Đại Châu giới, nhà cao tầng gần như cùng một kiểu.

Sẽ không lạc đường chứ?

Lê Chanh đột nhiên nghĩ tới tựa hồ không có đưa cách liên hệ của chính mình cho Trầm Du.

“Có lẽ là đi ra ngoài rồi”. Tống Giai nhíu mày, cô không biết Trầm Du là thân phận gì, nhưng tiếp xúc mấy ngày liền khiến cô cảm thấy, vị bạn trai này của Lê Chanh, tựa hồ không quen đối cuộc sống trong khách sạn……. Có lẽ thật là một cậu ấm xuất thân từ một gia tộc lớn nào đó, cũng may ngoại trừ mang theo một thanh kiếm hoàng kim lớn, tính cách đối phương trầm ổn, tố chất khá cao, làm cho Tống Giai cũng không cách nào đưa ra ý kiến phản đối quan hệ của hai người.

Có lẽ liền ngay cả cô đều cảm thấy, nếu Lê Chanh thích đàn ông, người này là một người cực kỳ phù hợp.

Suy nghĩ nhiều quá rồi.

Tống Giai xoa xoa mi tâm, nghe được đạo diễn hô quay cảnh một, vội vàng cầm chai nước trên tay Lê Chanh, “Gọi em đó, nhanh đi”.

Cảnh tiếp theo liền khó diễn rồi.

Trong giới thiệu của kich bản《Hạm đội Ngân Hà》chính là  một hoàn cảnh lớn lấy ngân hà tinh hệ làm bối cảnh, kể lại chính là hoàn cảnh xấu của địa cầu ngàn năm sau, nhân loại đi qua mấy hệ ngân hà tìm được hành tinh nhỏ tương tự địa cầu xây dựng lại quê hương, gặp phải xâm lược của người ngoài tinh hệ người Ngân Á thân mang siêu năng lực, mà vũ khí sinh hóa đối kháng siêu năng lực thất bại nên hệ ngân hà trở thành thuộc địa của người Ngân Á, người địa cầu hãm sâu trong đó, cấp cao tay nắm chính quyền không buông nhưng tại dưới cường quyền của người Ngân Á bị bắt thỏa hiệp.

Trong đó diễn viên đóng vai hộ vệ người trái đất của hạm đội Ngân Hà ở bề ngoài giả bộ làm cướp tinh tế, thực tế chống lại người Ngân Á tiến thêm một bước xâm lược, có thể suy ra, cuộc sống hằng ngày của ở mặt ngoài đội viên hạm đội Ngân Hà sắm vai bọn cướp nhất định tràn ngập màu sắc.


Ngón tay Lê Chanh liên tục  lướt qua bảng điều khiển, gần như mỗi chỉ lệnh tiếp theo trên màn hình trước mắt đều sẽ phóng to thu nhỏ hình ảnh bên ngoài hạm đội lại, trên người cậu là chiến giáp màu bạc ngày thử vai mặc qua rồi, mũ giáp bị để tại bên chân, lộ ra một đầu tóc ngắn bông xù, thành viên đằng sau đóng vai Frank đột nhiên dồn dập kêu một tiếng, hô hấp cực kỳ ra sức, như là muốn chấn vỡ màng tai của những người khác.

“Frank, nói nhỏ thôi, tôi dám cá, hôm nay cậu ăn tỏi nhất định ăn vào trong lỗ mũi”. Lê Chanh hơi hơi nhíu mày, theo tạp âm vang lên mạnh mẽ mím chặt môi.

Lúc cậu nói chuyện không cần nhìn bảng thoại ngoài máy quay, bởi vì trước đó cậu cũng đã học thuộc kịch bản rồi, thậm chí đối thoại không hề liên quan tới mình cũng học thuộc luôn.

Kĩ năng diễn xuất  như vậy thực tế vụng vềlại không có sáng tạo, Patrick vốn cho rằng thiếu niên sẽ lựa chọn biểu hiện ra “khó có thể chịu được” khoa trương một chút, nhưng mà cậu ta chính là tiến hành rồi xử lý biểu cảm rất vi diệu, cực kỳ thông minh.

Đạo diễn không có hô “cắt”.

“À, đó là chocolate vị tỏi, Eddie”.  Shirley cũng một thân che kín giáp bạc lân quang đi tới, đặt một ly chất lỏng màu xanh biếc lên mặt bàn, say đắm nhìn về phía sườn mặt rõ nét của Lê Chanh, ngón tay đã khoác từ cánh tay hướng đầu vai của cậu, sau đó cực kỳ lưu loát từ cánh tay cậu trượt xuống dưới, ngồi ở trên đùi của thiếu niên, trong đôi môi đỏ mọng phát ra tiếng cười trầm thấp: “Không có vị tỏi, sẽ làm cho anh ta đột nhiên cáu kính”.

Bộ ngực mềm mại cọ quua hai má của thiếu niên, thân thể Lê Chanh cứng đờ, gần như là tính phản xạ bỏ cánh tay để trước bảng điều khiển chệch ra sau một chút,  sau đó không có gì bất ngờ xảy ra nghe được một tiếng “Rầm!”.

Ngôi sao nữ đóng vai Sherly giật mình, không nghĩ tới đối phương sẽ có phản ứng lớn như vậy.

“Biểu cảm rất cứng ngắc”. Phó đạo diễn vạch ra điểm diễn không tốt, đột nhiên nhịn không được nở nụ cười một chút, đoán chừng là nghĩ tới tuổi Lê Chanh quả thật có hơi nhỏ, có lẽ là cực kỳ ngây thơ, gã nhịn cười, chỉ điểm nói: “Thân ở trong cùng một tiểu đội, Eddie đã cực kỳ quen với động tác của cô ấy, cậu cần biểu hiện ra ngoài chính là sự trầm ổn của đội trưởng, lúc này không phải đẩy cô ấy ra, mà là không bị  quấy nhiễu nghiêm túc điều khiển chiến hạm tuần tra”.

Lê Chanh: “……..Tôi hiểu rồi”.

Có lẽ là thiết kế chiến giáp nữ tính quả thật có chút thoáng, một đôi tay Sherly dán qua, bộ ngực mềm mại kia lại cọ dưới hai má của Lê Chanh —— thiếu niên tóc ngắn trợn tròn mắt, mặt không chút thay đổi nhìn màn hình, sau đó tại đối phương một phen trêu cợt hai phút không chiếm được đáp lại, cho nên sau khi cảm thấy vô vị rời đi, không dấu vết nhẹ nhàng thở ra.

………Trái tim mệt mỏi quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui