Tại trong lúc bế tắc của đại thần, Lê Chanh lại nhận được giúp đỡ của sư phụ đại thần, khiến cậu cảm thấy cực kỳ tin tưởng. Đại thần Sát Phá Lang phá trận là tối thiểu trong vòng mười tầng không là vấn đề, chỉ sợ tới bên sư phụ đối phương, trong vòng hai mươi tầng cũng không thành vấn đề.
Vừa nghĩ tới điểm này, trong đó tiếng thông báo của một khung chat mật liền【tích tích】vang lên.
【người rãnh rỗi tới quấy nhiễu】: [hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ] đây là năm loại cách phá, tấm thứ nhất đơn giản nhát chính là ta vẽ, chú ý một kích nhất định đổ ầm, đương nhiên cậu phá sai vị trí cũng chính là vận mệnh một kích bị đổ ầm, cậu coi kỹ hãy lại phá, mấy tấm hình khác đều tính thăm dò khá mạnh, nếu tin ta thì dùng thử, đúng rồi, thằng nhóc Sát nói trận pháp trong tay cậu càng ngày càng khó? Hiện tại cái này không có tính khiêu chiến gì, nhanh chút độ khó tiếp theo bằng không thời gian không còn kịp rồi!! Gần đây mấy lãnh đạo huyền môn chúng ta thời gian làm việc và nghỉ ngơi khá eo hẹp!!!!!
Nhìn qua rất cấp bách, nhưng mà cho dù nhanh nữa cũng phải có thời gian khoảng một phút mới có thể xuyên trở về, càng đừng nói thời gian đi qua đi lại cùng với khóa kỹ cửa.
【bánh pudding xoài】: dạ dạ, xong lập tức quay lại, ngài chờ tôi hai phút, sẽ càng ngày càng khó.
【người rảnh rỗi tới quấy nhiễu】: rất tốt.
Lê Chanh tải toàn bộ năm tấm hình vào di động, thu nhỏ cửa sổ trang web, cậu không tắt máy tính, tuy rằng là ở trên mạng, nhưng mà cho dù có người thấy cậu nói chuyện phiếm cùng sư phụ của Sát Phá Lang chỉ sợ cũng sẽ không cho suy nghĩ nhiều —— thứ loại trận pháp này, không phải loại trò chơi cấp đại chúng cầm kỳ thư họa hun đúc cảm tình sâu nâng cao tố chất bồi dưỡng khí chất, ngược lại tràn ngập hơi thở mặt hướng bùn đất đất vàng, cơ hồ còn khó hơn so với khảo cổ, rất ít người nghiên cứu.
Lê Chanh cũng không lo lắng chút nào, bởi vì giọng điệu sư phụ của đại thần rất gấp, bước chân của cậu nhanh hơn mấy phần.
Lúc đi qua quầy phục vụ của tiệm net, ánh mắt cậu trai đứng đó nhìn về phía Lê Chanh có chút đờ đẫn, lòng nói người này lớn lên đẹp như vậy chính là đi vệ sinh thật nhiều, đoán chừng là tiêu chảy rồi, ngày hôm qua chạy nhà vệ sinh ba lần, hôm nay ít nhất phải sáu lần, cậu trai trông quầy vừa đếm vừa lại đoán hôm nay cậu ta tổng cộng có thể đi mấy lần? Nếu không phải phòng vệ sinh của nhà vệ sinh bọn họ khá nhiều, lúc này đoán chứng đã tắc WC rồi.
Trên người mang theo kỳ vọng tha thiết của sư phụ Sát Phá Lang và vài tia cảm khái của cậu trai trông quầy, Lê Chanh đứng ở trước trận pháp tầng mười một, dựa theo tấm hình đơn giản nhất của sư phụ đại thần tìm được điểm phá trận.
Lúc này không dùng xẻng, Lê Chanh duỗi đầu ngón tay vận khởi linh khí tới một điểm chọt mạnh một cái, quang tráo lập tức vỡ tan biến mất, lộ ra dược liệu nhỏ bộ dáng tràn đầy sức sống.
Tựa hồ dược liệu trong ruộng dược đều thiên về khỏe mạnh, nhưng dược liệu trong mỗi một tầng Dược các quả thật càng xinh xắn tinh tế dược vị càng nồng, đoán c0hừng là tất cả đều nén thành tinh hoa rồi, Lê Chanh tin tưởng ở trong mắt người biết hàng, dược liệu bên trong Dược các tuyệt đối càng trân quý so với vẻ ngoài, nói là vật báu vô giá cũng không quá đáng.
Tùy tay lấy dược liệu của tầng mười một, Lê Chanh rất nhanh đi lên cầu thang hiện rõ lên tầng mười hai…….
Đồng thời căn cứ lệ thường đếm cách mỗi phút liền đi lên một tầng, trận pháp trước tầng hai mươi và vân vân, đối với sư phụ của đại thần chuyên nghiên cứu trận pháp mà nói, ước chừng có phần hơi đơn giản.
……. Rất không tính khiêu chiến.
……..
Ly Khám lại một lần nữa bị tầng ba mươi lăm đá ra ngoài cửa sổ.
Đây đã là y tiến hành thử nghiệm lần thứ hai, nhưng mà vẫn là thất bại, y ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tầng Dược các rất cao, trong ánh mắt lóe ra kiên định chưa bao giờ từ bỏ, càng nhiều chính là một cỗ nghị lực không chịu thua.
“Cư nhiên lại thất bại”.
“Trận pháp của ba mươi tầng trở lên căn bản vô pháp tưởng tượng, có lẽ tầng ba mươi lăm có gì đó khác biệt…….”.
“Ai tại tuổi này có thể tới tầng ba mươi bốn đã là thiên phú tuyệt đỉnh rồi, cần gì cố chấp khôn buông như vậy……..”. Cho dù tỏ vẻ phản đối đối hành vi của Ly Khám, trong giọng nói người nói chuyện cũng là tràn đầy thừa nhận thành tựu của y.
Ánh mắt mọ người đổ xuống trên người thanh niên đả tọa nghỉ ngơi, hôm nay y đổi một thân lam y (đồ màu xanh lam), càng nổi bật mặt mày thanh tú, môi mổng mím chặt, giống như đang ở chuẩn bị càng nhiều sức mạnh.
Y là thiên tài trận pháp.
Nhưng mà mặc dù là thiên tài, nghĩ muốn làm tới tốt nhất, cũng chưa bao giờ là một lần là xong.
Trong mắt người bên ngoài nhìn đến đều là thanh niên từng bước đi tới hoàn mỹ thành tích, lại không ai biết mỗi khi người khác nghỉ ngơi chơi đùa, Ly Khám vì nghiên cứu trận pháp, tới tột cùng tiêu tốn bao nhiêu thời gian bao nhiêu tâm lực……..
Tiếng xé gió vù vù trên đầu, lỗ tai y vừa động, ánh mắt nhanh chóng ngước lên, chỉ thấy một thiếu niên hắc y trực tiếp bay xuống từ tầng hai mươi tám, khác hẳn với trạng thái lúc này của Ly Khám, trên trán thiếu niên vẫn không có giọt mồ hôi nào, tựa hồ từ tầng thứ năm tới tầng hai mươi tám trong thời gian một khắc (=15 phút) phá trận hoàn toàn không có tiêu hao nửa điểm tâm lực của hắn.
Hai bàn tay ở đầu gối Ly Khám chợt nắm chặt, da đầu y có chút tê rần, âm thầm kinh ngạc nghĩ, nếu chưa từng nhớ lầm, lúc người này đi vào tới bây giờ cũng vừa mới thời gian một khắc!!
Phá giải tron vẹn mười ba tầng trận pháp, nhưng lại tiêu tốn còn chưa tới nửa canh giờ!! ( 1 canh giờ = 2 tiếng, nửa canh = 1 tiếng)
Này không có khả năng!!!
Ly Khám nghĩ thầm, cho dù là y tại khi đối mặt trận pháp chưa biết chỉ sợ cũng làm không được, càng không nói tới đối phương thoạt nhìn hơi thở không loạn, rõ ràng là tay nghề điêu luyện, căn bản không giống như là bộ dáng phá trận.
Ngẫm nghĩ trong lòng nhanh chóng xoay vòng, không biết xuất phát từ cái dạng tâm tính gì, Ly Khám bỗng chốc điểm nhẹ dưới bước chân phi thân lên, không chút nào lưu tình một chưởng đánh về phía thiếu niên hắc y rơi xuống giữa không trung!
Y là phong hệ thể chất, lòng bàn tay mang theo phong nhận (lưỡi dao gió),thổi ở chung quanh làn da liền đã khiến người ta khắp cả người phát lạnh.
“Cẩn thận!”. Sở Tống kinh ngạc hô to một tiếng, trong đám người ở đây người đầu tiên chú ý tới tình huống thay đổi đột ngột đó là đệ tử Lạc Nhạn tông này, đều không phải là là bởi vì tu vi cao thấp của y, mà là bởi vì Ly Khám là thần tượng của y, Lê Chanh là người y từ đầu tới đuôi chú ý, khi Ly Khám ra tay, Sở Tống vừa mới nhìn thấy người bay xuống từ tầng hai mươi tám, nói không khiếp sợ hành vi của Lê Chanh thì tuyệt đối là giả, nhưng mà sau khi khiếp sợ lại nhìn rõ động tác của Ly Khám thì chính là kinh hách.
Một người phá mười ba tầng trận pháp, như thế nào chịu được một kích trí mệnh của cao thủ luyện khí tầng bảy như vậy?
Lê Chanh không rõ thiên tài trận pháp tại sao tập kích bất ngờ chính mình, thực tế cậu không cảm nhận được sát ý gì trong đạo chưởng phong, giống như chính là thăm dò bình thường, nhưng mà mặc dù như vậy……… Cũng đủ khiến cậu không tránh kịp —— tay trái cậu vỗ mạnh tại trên tay phải lợi dụng cổ lực đạo này cứng ngắc dời đi từng bước, hai cánh tay tụ tại trước người bảo vệ, một đạo quang tráo màu vàng bạc nhược đột ngột xuất hiện trước người.
Kim quang tráo!!
Vũ kỹ như gân gà này…….. Rốt cục bước vào trận đấu đầu tiên từ trước tới nay của nó rồi!
Phong nhận và quang tráo phát ra một tiếng gầm rú thật lớn khi vũ khí giao kích!
Phong nhận còn lại không có tiếp tục công kích, Ly Khám thu tay lại đứng thẳng, thần sắc bình tĩnh nhìn thiếu niên hắc y xoay người đáp đất, lấy thực lực của y rất dễ dàng nhìn thấu cảnh giới của đối phương, mặc dù y vẫn chưa toàn lực ra tay, cũng đã phán đoán ra, linh khí đối phương dồi dào, tựa hồ ở trong Dược các hoàn toàn không có tiêu hao.
“Các hạ đây là ý gì?”. Lê Chanh một tay chống đất, sau khi đứng thẳng dậy bỗng nhiên nhìn chằm chằm Ly Khám. Mặt lạnh lùng âm thanh lạnh lùng nói.
“Người là làm như thế nào……..”. Ly Khám không có chú ý câu hỏi của cậu, ngược lại khó hiểu nhìn vào đôi mắt của cậu, ” Ngươi là làm như thế nào……. Trong vòng một khắc liền phá mười ba tầng trận pháp còn vẫn duy trì linh khí dồi dào, giống như trận pháp căn bản không có tạo thành trở ngại đối với ngươi, thực lực của ngươi……. Tựa hồ so với trong tưởng tượng phải cao một ít”.
Vốn đệ tử không biết tình huống vây xem lại ồ lên, nhưng mà một khắc ngắn ngủn liền phá mười ba tầng trận pháp, này thật sự thiếu niên mười tám tuổi có khả năng làm ra sao???
Nếu Ly Khám người nổi danh như vậy trong tông môn có thể được xưng là thiên tài, như vậy Lê Chanh từ trước không có tiếng tăm gì bất quá một sớm một chiều liền thực lực lại thẳng bức Ly Khám lại là ai?
Sau khi Ly Khám hỏi, Sở Tống đã hoàn toàn cười toe toét, về phần vốn người bên cạnh chờ chế giễu toàn bộ sắc mặt tái nhợt, không thể tin chú ý động thái người trong sân.
“Cho nên ngươi tập kích bất ngờ chỉ là vì…….”.
“Vì để biết trong cơ thể ngươi còn có bao nhiêu linh khí”. Ly Khám nhưng thật ra có chút lưu manh, một bộ bộ dáng vân đạm phong khinh* thản nhiên, xem ở trong mắt Lê Chanh cũng cực kỳ thiếu đánh.
*vân đạm phong kinh: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.
Liền vì thăm dò thực lực liền đánh ông đây?
Anh là có bệnh đi!
“Bệnh! Thần! Kinh!”. Lê Chanh nhỏ giọng nói thầm một câu, lạnh lùng bá đạo rất giỏi ư, nếu hiện tại thực lực của cậu đã đột phá là luyện khí tầng bảy, tuyệt đối đã đánh lại rồi.
Ly Khám giống như nghe được những lời này, khóe miệng trên mặt lạnh lẽo của nam nhân nghiễm tụ lam y* nhếch một cái, nhưng cũng chưa hề nói cái gì, chỉ đưa tay chắn một chút, âm thanh lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi còn muốn xông các?”.
“Không biết”.
“Ngươi đã có tư cách so với ta tại trên trận pháp”.
“Không cần”. Lê Chanh bắt chước phong phạm lãnh khốc (lạnh lùng bá đạo) dời cánh tay trước mặt ra, “Ta xông các bất quá là vì lấy dược tài, không liên quan với trận pháp bên trong, không thích thứ đó”.
Ly Khám giật mình tại chỗ.
Quan tâm của y nhưng là thứ người khác căn bản không thèm để ý, điểm này y chưa bao giờ từng cảm thụ qua, trước kia mặc dù là trước trưởng thành bị trưởng bối sư môn chèn ép nhưng cũng không có cảm giác cực kỳ khó chịu như vầy.
…….. Tựa như một quyền đánh vào trên bông, người ta ngay cả cổ họng cũng không ậm ừ gì.
Lồng ngực cực kỳ muộn phiền.
Y không muốn như vậy.
Ly Khám nhíu chặt mày, xoay người nhìn bóng dáng của Lê Chanh, cất cao giọng nói: “Lấy tầng bốn mươi làm chứng, trước chạng vạng ngày mai, nếu ngươi xông qua đó là ngươi thắng, nếu ta xông qua đó là ta thắng”.
Lê Chanh: “……..”. Loại sự tình này căn bản không nói chính xác được biết không, ai biết sư phụ đại thần có thể hãm hại giống hôm nay như vậy hay không, đột nhiên nói có kẻ địch tập kích gì đó, sau đó vì cam đoan không tiết lộ bí mật căn cứ và vân vân của người lãnh đạo cách mạng huyền môn cần hoả tốc logout……. Sư phụ của đại thần Sát Phá Lang chơi loại trò chơi này thật sự không thành vấn đề sao?
Lúc này trong bênh viện tâm thần “Gia đình yên vui” của thành phố Hạ Dương, một gian phòng bệnh sáu ông già ngay ngắn nằm ở trên gường của chính mình, kiểu áo Tôn Trung Sơn trên người thống nhất cởi bỏ áo ngoài, bên trong là cái áo ba lỗ (=áo may ô) màu xám.
Một cái máy tính duy nhất trong phòng còn lóe lóe ánh sáng, nhưng mà bây giờ màn hình lại bị đồi thành “bài Nhện”, tựa hồ bị chơi hơn phân nửa trận rồi, hơn nữa loại trò chơi máy tính có sẵn này nhìn qua một chút khó khăn đều không có.
Tiếng bước chân dần dần dưng tại ngoài cửa, ngay sau đó cửa phòng bị người đẩy ra, một ông lão tóc xám mặc đồ y tá thò đầu vào cẩn thận nhìn qua vẻ mặt củ từng ông lão, “Khụ”.
“Viện……trưởng…….khỏe ——”. Giống như học sinh tiểu học đi học không quá thuần thục trăm miệng một lời.
“Hôm nay mọi người có ngoan ngoãn ăn cơm hay không?’.
“Có ——”.
“Tới giờ ngủ trưa rồi nha”.
“Được ——”.
“Nhưng mà tại sao tôi vừa rồi còn nghe được tiếng mọi người nói chuyện?’.
“Không...... Có ——”.
Ông lão đi vào trong phòng, nhìn hai cái đối với cái máy tính còn đang mở, “Sau khi chơi cái này xong nhất định phải tắt đi, bằng không sẽ có phóng xạ đối thân thể không tốt, bình thường cũng không có thể chơi thời gian lâu quá, tôi không dám để cây xương rồng bên cạnh mọi người, trong lòng mọi người hẳn là đều biết……..”. Viện trưởng nói luôn mồm.
Mười phút sau, viện trưởng tắt đèn, ra khỏi phòng, một phòng im lặng.
…….
Lê Chanh rời Dược các đều không phải là tự nguyện, nếu không phải sư phụ đại thần nhanh như gió logout chỉ sợ không nói tầng hai mươi chín, chính là lại hướng lên trên tới hơn ba mươi tầng cũng không thành vấn đề, không biết có phải bởi vì người nghiên cứu đông đảo hay không, mỗi lần sau khi Lê Chanh gửi trận đồ qua, đối phương đều có thể ở trong vòng một phút đồng hồ phá giải, đừng nói là đại thần Sát Phá Lang kém hơn, chính là thiên tài Ly Khám của Đại Châu giới chỉ sợ cũng không có loại tốc độ này.
Cậu cảm thấy chính mình có thể là gặp được quý nhân rồi.
Cậu không để ở trong lòng đối khiêu chiến của Ly Khám, ngày mai có rảnh liền tới, không rảnh liền thôi, thắng thì thế nào thua thì thế nào? Thi đấu không có tiền thưởng chính là đang lãng phí sinh mệnh.
Lê Chanh không muốn lãng phí sinh mệnh, cho nên cậu rất nhanh quên sạch chuyện này, đi ở trên đường cái, rất dễ dàng tìm được một trung tâm thương mại, mua máy tính ở quầy chuyên doanh (tiệm chỉ chuyên bán một loại hàng hóa), mua một cái máy tính xách tay khá tốt.
Hôm nay cậu tổng cộng đi nhà vệ sinh mười ba lần, cậu trai trông tiệm nhìn cậu tới mắt đều thẳng, đoán chừng tiệm nét là không thể lại đi rồi, khi cầu cao thủ phá trận trực tiếp ở nhà lên mạng còn thuận tiện chút.
“Alo”.
“Ông chủ, kho hàng đã tìm được rồi, ở ngoại thành phía tây thành phố, kho hàng độc lập nhỏ một ngàn bốn một ngàn năm vạn, kho hàng tổ hợp lớn hai ngàn vạn, phương tiện cơ bản đều có, hệ thống riêng biệt cũng trang bị toàn bộ ở bên trong. Tuy rằng phái tây ngoại thành cách trung tâm thành phố khá xa, nhưng mà bên này là khu công nghiệp công nghệ cao, gần đây cường độ khai phá của chính phủ đối nó tăng lớn, nếu muốn dùng kho hàng bảo tồn vật phẩm vẫn là khá an toàn”. Là thanh âm của Đỗ Hành, trong microphone truyền tới tiếng ô tô từ xa tới gần, nghe như đối phương như là đi lại bên cạnh một cái mặt đường rộng lớn.
Lê Chanh sửng sốt, mới vừa nghe được xưng hô ông chủ này còn có hơi không thích ứng lắm, không phản ứng kịp đối phương kêu chính là chính mình, lúc này trực tiếp nháo tới đỏ mặt, “Chú Đỗ, xưng hô ông chủ này liền bỏ qua đi, chú trực tiếp gọi tên cháu hoặc là tiểu Chanh là được”.
“Không được, cá nhân xưng hô như thế nào không sao cả, nếu là lúc bàn công việc liền phải có thái độ công tác, này không chỉ là vấn đề xưng hô”.
Lê Chanh nghĩ nghĩ, cảm thấy quả thật có đạo lý, vì thế cậu nghiêm mặt nói: “Vậy hiện tại quản lí Đỗ ở chỗ nào tại phía tây ngoại thành, tôi lập tức đi qua xem xem, tranh thủ hôm nay liền mua lại kho hàng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...