Mười vạn.
Bùi Oán Oánh tay đang run —— bắt đầu từ rạng sáng, vốn số liệu rớt mạnh xuống không thể tranh giành trong cuộc chiến thắng lợi, bài hát 《Phong Hoa 》này lấy hình thái cừu đội lốt hổ mạnh mẽ lệch khỏi quỹ tích định trước của nó.
“…… Hiện tại tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối, tại sao không thể ở hiện trường nghe một lần! Tiếc nuối!”. Một người tên là 【Văn Thành Khâu Cốc】đăng bình luận đặc biệt nổi trội, bởi vì trong năm sáu bình luận ở phía trên, ít nhất có phần lớn đều là lấy từ ngữ ác liệt bày tỏ phẫn uất của chính mình đối tạp âm.
Kế tiếp đồng dạng là anh hùng bàn phím tới phun, cũng có người khẳng định bình luận trên lầu là kẻ lừa đảo, dùng ngôn ngữ ác liệt mà thô bỉ bình luận, tầng giữa không thiếu bình luận phản đối bài hát, đều bị tranh luận điên cuồng bao phủ —— (đoạn này chém hơi nhiều, bợn nào có ý kiến thì cứ pm thoải mái nha)
Lúc ấy đang là đêm khuya, đêm tối buông xuống, cho nên cảm tính và cảm xúc đều bị phóng túng cùng khuyếch đại.
Cho tới khi bình luận của một người tên là【aj2670】 xuất hiện: “Đầu tiên tuyên bố, tôi là một người bình luận âm nhạc, trước đó tôi nghe qua hơn một ngàn bài hát phong cách khác nhau, phần lớn bọn nó đều là bài hát có chiến lược tiêu thụ, không thể không nói, thị trường tại phương diện nào đó có thể thúc đẩy sáng tác của một ít người, hơn nữa khiến họ làm được tốt nhất, bất kể thu âm, âm chất (chất lượng tiếng trong chi âm và phát thanh), âm sắc……Tôi tuyệt không phủ định thương mại hóa bài hát, thậm chí ở trình độ nhất định thừa nhận cái này, thuần túy thu âm là hưởng thụ bữa tiệc long trọng —— thẳng đến hôm nay nghe bài cổ phong này”.
” Có lẽ rất nhiều người sẽ đặt lực chú ý ở bầu không khí âm nhạc ồn ào và bản lĩnh thu âm tồi mà tùy ý cười nhạo, nhưng mà trong phạm vi công tác vốn có của tôi, nhân tố bên ngoài ảnh hưởng là không có chỗ tồn tại, chúng ta chỉ cần phán đoán một chút: giai điệu của nó động lòng người hay không, hoặc là giọng hát của ca sĩ khiến mình say mê hay không —— sự thật chứng minh, chỉ tại lần đầu tiên tôi chăm chú nghe thì nó đã đạt được rồi”.
“Cho dù là đặt nó ở trong những bài hát thương mại hóa, bài 《 phong hoa 》này đã trở thành Ông Vua không ngai trong lòng tôi rồi, tôi đặc biệt muốn thân mật gọi nó là [la la]”.
【aj2670】 xem như nhà bình luận cũng khá nổi danh của Khốc Huyễn âm nhạc online, kiến thức đối với bản nhạc khá chuyên nghiệp, chất lượng, sau khi một bình luận này gởi đi, kết hợp lời nói khẩn thiết trước đó của 【 Văn thành khâu cốc 】, rốt cục có người bắt đầu nhìn thẳng vào bài hát này.
—— thật sự nghe hay như vậy sao?
——nghe tiếp nữa, có thể có cùng phát hiện hay không?
Vì thế rạng sáng sau 0 giờ có người một lần nữa nhấn mở video 《phong nhã 》, nhẫn nại qua một đoạn đối thoại khá ồn ào và phần đầu nghe lên có chút rối rắm, thanh âm du dương của thiếu niên xuyên thấu qua loa của Khốc Huyễn truyền ra.
Trong nháy mắt, ban đêm oi bức, cũng giống như truyền ra tiếng mưa rơi thánh thót, tinh khiết cổ phong cũng có thể có cảm xúc như vậy, người nghe cũng là say rồi.
Người nhấn mở tăng nhiều, người bình luận càng nhiều, lượt nghe thử đột phá, sáng sớm số liệu như trên.
“Tôi không có nghe lầm chứ, cô nói —— tìm! Không! Được!”. Một đầu điện thoại khác, quản lý quả thực nổi giận, trong trò chuyện một thanh âm rầm vang lên, lần này thay đổi thanh âm âm nhu nói, “Không phải phát hiện ở tiệm thú cưng sao? Tới hỏi chủ tiệm! Hỏi quần chúng! Chắc chắc tìm được manh mối, cô Bùi, cô là một người biên tập vĩ đại, tôi tin cô có thể làm được, đúng không?”.
“Trịnh Trịnh Trịnh Trịnh Trịnh…… Tổng!”. Bùi oánh Oánh hít một ngụm khí lạnh, cái này tựa hồ thật sự kinh động cấp cao rồi, ngay cả tổng giám đốc ngồi tít trên cao đều bắt đầu tiến hành an ủi thành khẩn, nhớ rõ trước kia vị này luôn hểnh mũi nhìn công nhân,” Tuy rằng hy vọng không lớn……Tôi sẽ tận lực, không, tôi sẽ dốc toàn lực”.
“Vậy quá tốt rồi”. Giọng điệu đối phương chậm lại một chút, hơn nữa dụ dỗ nói: “Tìm được tăng lương, cô sẽ không tưởng tượng nổi khen thưởng của công ty đâu”.
“Vậy à……..”. Bùi Oánh Oánh kéo ra một cái tươi cười: “Ha hả, ha…….”.
Tìm được khen thưởng vô pháp tưởng tượng, tăng lương đếm tới tay rút gân, thật sự là cực kỳ tốt…….. Như vậy nếu không tìm được thì sao? Mịa nó ngẫm lại liền cảm thấy Trịnh tổng rất âm hiểm, nói chuyện đều nguy hiểm như vậy.
Số liệu lượt nghe thử của hậu trường còn đang liên tục tăng lên, 《phong hoa 》thiết bị thu âm cực kém lặng yên không một tiếng động hot lên, tựa như một hồi mưa phùn liên miên đêm xuân, đợi tới lúc người dạo chơi sáng sớm phát hiện, nó đã lan tràn qua cả thành phố rồi.
Đối với vai chính trong chuyện xưa mà nói, bài hát tùy ý ngâm khẽ cùng với mức hot của nó, cái này……. Hiển nhiên cũng không quan trọng lắm.
“Có thể mặc y phục vào không, như vậy ta không có cách mang ngươi đi”. Khuỷu tay Lê Chanh chống trên lan can, nhịn không được thở dài.
Luôn có một người cuồng khỏa thân ở bên người cũng không phải chuyện tốt, tuy rằng đối phương hiện tại khoanh chân an phận ngời ở trên giường —— tại dưới bàn tay to lớn, mèo lông ngắn meo meo không hề uổng phí sức lực liều mạng giãy dụa, mà là giống như chấp nhận số phận chân sau ngắn ngủn ngồi xổm, hai chân đứng thẳng, an ổn giống một pho tượng.
Dù sao cẩm thấy là bị chịu đủ ức hiếp.
Thật đáng thương.
“Ừm?”. Trầm Du cố ý lộ ra nửa thân trên cùng một cái khố tứ giác nghe xong cả câu nói, vô tội nhìn về phía Lê Chanh, một cái cử động này lại suýt nữa lộ ra chút nữa, chỉ hai người nhìn thấy tỏ vẻ mắt đã mù rồi.
“Đừng làm ra vẻ đáng yêu, ngươi không phải Xám Nhỏ”. Lê Chanh phụng phịu ra vẻ cường điệu: “Ta biết ngươi không có y phục của nơi này, thử bộ cỡ lớn của ta vừa người hay không”. Trầm Du chân mày giật giật, chỉ thấy thiếu niên xoay người từ trong tử quần áo lục ra bộ đồ thể thao cỡ lớn —— đích thật là quần áo cỡ lớn nhất trong tủ quần áo, nhưng mà mặc ở trên người người đàn ông vẫn chật, như là người lớn trộm mặc quần áo của con nít.
Nửa thân dưới của Trầm Du, quần thể thao thiếu chút nữa bung ra, quần áo y mặc ở trên người bỗng nhiên có vẻ nhỏ xinh, ánh mắt hơi loang loáng: “Bộ y phục này, cũng nhỏ nhắn khả ái giống như ngươi”.
Nghe được đáng yêu, đột nhiên nghĩ tới câu kia ——” Hồng nhạt”.
……. Lập tức cảm thấy cực kỳ đau tim.
“Chờ một chút, ngươi đừng chạy loạn, ta đi chỗ tỷ phu (anh rể) xem có cỡ lớn nào thích hợp hay không”. Lê Chanh đè trán, bỏ công cụ trong tay cậu xuống, cửa mở một khe hẹp, cẩn thận ló chân ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Của lớn che lại bóng dáng của thiếu niên, nam nhân thu hồi tầm mắt đốt cháy bóng dáng đối phương, cúi đầu liếc nhau cùng đôi mắt dựng thẳng sẫm màu của mèo lông ngắn dưới lòng bàn tay, bình tĩnh để nó tại một bên, ngón tay kéo sách lịch sử trên giá sách, mở trang đầu ra, trầm mặc một chút ——.
A.
Những văn tự này, y đều nhận biết.
……..
Gõ cửa chính là một nhà anh rể, giờ phút này đang ở phòng khách nói chuyện phiếm. Lê Chanh lặng lẽ đi qua phòng khách, mò lấy quần không dùng trong tủ quần áo lớn, tiếng nói chuyện bên ngoài thỉnh thoảng bay vào trong lỗ tai.
“…….Mở tiệm cũng không phải là dễ dàng như vậy, huống chi là tiệm dược liệu, đừng theo đuổi chuyện viễn vông, thành thành thật thật bước tiếp mới là con đường ngay, vài thứ kia làm sao là bình dân chúng ta có thể làm được chứ”. Mẹ Lê lời nói thấm thía, “Hơn nữa chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy……”.
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, tiệm dược liệu là con cùng một người……bạn hùn vốn, anh ta ra phần lớn, con liên hệ nguyên liệu dược……”. Biết Lê Chanh cố ý giấu diếm, Phương Đức Minh cũng không có nói thẳng ra, chỉ là lúc đang nói dối tạm dừng một chút, có chút chột dạ nhăn mày.
Mẹ Lê tự hỏi một chút: “Không cần ra tiền sao, bạn con rất hào phóng”. Bà nghĩ nghĩ, không yên tâm nói: “Bạn con có thể tin sao, không phải lại lừa người chứ?”.
Đối thoại yên lặng một chút.
Môi Phương Đức Minh bập một tiếng, tựa hồ hít phải khói thuốc đặc quánh, mùi cay xè đâm vỡ suy nghĩ trong lòng, sặc tới gã khụ hai tiếng: “Sẽ không”. Gã nói: “Con sẽ không để người khác có cơ hội thương tổn người nhà, con bây giờ, liền đủ rồi……”.
Câu nói kế tiếp Lê Chanh không có nghe tiếp, cậu rút ra một bộ quần áo màu xám, lén lút lủi trở về phòng, để quần áo ôm trong lòng lên trên giường.
Áo là kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám, quần cũng đồng bộ như vậy.
Trầm Du vui vẻ cởi đồ thể thao, thay y phục mới, cổ phong vận biến hóa nhanh chóng thành quần chúng nhân dân cận đại thành Trung Quốc mới, trên mặt góc cạnh của nam nhân rõ ràng lộ ra ý cười không kềm chế được.
“Cậu ơi, con tới trồi, cậu có nhớ con không nà…….”. Cửa phòng chưa khóa lại bị một đôi tay nhỏ mập mạp cạch một tiếng đẩy ra, chủ nhân của đôi tay chỉ là một cô bé bốn năm tuổi, cô bé khiếp sợ nhìn một người đàn ông trong phòng cậu nhỏ, mắt to chớp hai cái, khá khó khăn nhận ra người này chính mình đích xác chưa thấy qua, cô bé hầm hừ chống má, ngón tay mập ú vươn tới kiểu áo Tôn Trung Sơn quen thuộc trên người đối phương, nhăn mặt nhăn mũi sắp khóc: “Chú, chú không phải ba ba cháu!”.
Y tức phụ đều còn chưa truy được, lại nào có khuê nữ (con gái), vì thế Trầm Du bình tĩnh gật đầu: “Không phải”.
Lê Chanh: “……”. Cái này xong rồi…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...