Đi ra khỏi phim trường, ngày mai là thời tiết bắt đầu chuyển nóng, thần kỳ làm cho tóc gáy Lê Chanh dựng đứng lên nổi một thân da gà, dù tư duy chậm tiêu thế nào cũng có thể tưởng tượng tới kế tiếp chính mình sẽ trải qua cái gì.
Lúc đối phương là Đại Mao, chính mình có thể trở người hát khúc nông nô, tận tình ức hiếp con chó nhỏ.
Có thể cho anh ta ăn đặc sản thịt yêu thú đặc biệt khó ăn của Đại Châu giới, không cho ăn cái khác.
Có thể tết hai bím tóc cho anh ta, mỗi lỗ tai một cái bím tóc rũ xuống, hai bím tóc vui vẻ bay bay trong gió.
Có thể đặc biệt cười nhạo anh ta.
—— Thật nhớ nhung cuộc sống hạnh phúc trước đó.
Lê Chanh im lặng thay quần áo, mặc vào quần áo bình thường của mình, sau khi đi ra phòng hoá trang hỗn độn ở trong gió.
“Tránh đường tránh đường nào”. Tống Giai đau đầu đẩy cậu ta qua một bên, thu dọn họp cơm túi ni lông và giấy rác, cảm thấy chính mình đã như bà mẹ già rồi: “Em đã đi vòng vòng trong này rất nhiều lần rồi, nếu thật sự nhàm chán, có thể đi bên ngoài gặp fan, lôi kéo chút danh tiếng”.
“Ừm”.
“Đừng mặt không biểu cảm như vậy, người ta từ rất xa tới nhìn em, ít nhất cười một cái cho người ta xem chứ”.
Lê Chanh nghe lời cười một cái, sau đó liền thấy đồng chí Trầm Du thay quần áo xong đã đi tới từ trong phòng, hai người liếc nhau, mặt của Lê Chanh nhăn một cái, lúc này di động trong túi quần reo lên giải cứu cậu.
Là điện thoại của bác sĩ Trương.
“A lô, anh có chuyện đặc biệt quan trọng hả?”.
Thanh âm vui mừng cảu thiếu niên truyền tới, khiến bác sĩ điều trị chính đang cầm điện thoại hoảng hốt một chút, “…… Cũng không phải rất quan trọng, bệnh nhân cậu mấy ngày trước đưa tới hôm nay bắt đầu phẫu thuật, người bạn nhỏ muốn tôi báo cho cậu biết, để cậu yên tâm”.
“Được, tôi lập tức tới đó”. Lời của bác sĩ còn chưa nói xong, đầu kia điện thoại cũng đã nhanh chóng hạ quyết định, khiến bác sĩ đang muốn mở miệng nói một câu”…… Thật không cần tới, dù sao cậu tới cũng là thêm một người chờ bên ngoài phòng phẫu thuật……” nghẹn ở trong microphone.
Sau khi Lê Chanh cúp điện thoại, cười giả tạo ha ha hai tiếng đối Trầm Du, sau đó xin phép Tống Giai:” Chị Tống, em có việc gấp……”.
Trầm Du “Tôi đưa cậu đi”.
“Chanh tử sao lại đi mất cùng diễn viên kia rồi?”.
“Hai người giống như quen nhau…… Quả nhiên hiện tại trai đẹp đều làm bạn cùng trai đẹp nha, không sao, tôi nguyện ý chúc phúc…….”.
“Tuy rằng hôm nay không có tiếp xúc cự li gần với Chanh tử, nhưng mà xem xong bản hiện trường tình tiết lộ thịt cũng là chuyến đi này không tệ……”.
Nhóm fan nhìn người cao cùng người lùn lần lượt từng người một đi khỏi phim trường.
Lê Chanh ngồi vào trong xe còn là đầu óc còn chưa hồi phục lại, cậu giơ tay sờ sờ đằng trước đằng sau ghế phó lái, muốn nói chưa từng ngồi xe hơi cũng không phải, mỗi lần Tống Giai đều là xe đưa xe đón, sớm đã quen loại công cụ thay đi bộ này, nhưng chiếc xe này hiển nhiên không phải xe của Tống Giai.
Không cần hỏi cậu đoán chừng có thể nghĩ ra xe là lấy tới như thế nào.
Dù sao cũng là tồn tại lão Đại xã hội đen.
“Anh Lê Chanh tới rồi!”. Chiếc xe một đường chạy tới bệnh viện thành phố, Lê Chanh mới vừa xuống xe chợt nghe tới một tiếng la to rõ ——chân mày cậu giật một cái, theo bản năng ngẩng đầu mắt nhìn một hàng chữ bên cạnh tấm bảng cấm hút thuốc ——” Nghiêm cấm lớn tiếng ồn ào”.
Bởi vì Lê Chanh vừa mới đóng phim ở thành phố Phong Giang lân cận thủ đô, cho nên trực tiếp chuyển bệnh nhân trong tay tới bệnh viện nhân dân số 2 của thành phố Phong Giang.
Bệnh viện dân số 1 bởi vì kiến trúc rất cũ kỹ giống như tòa nhà sắp sụp bị Lê Chanh nhìn thoáng qua liền bỏ qua luôn, cho nên cậu chọn chính là bệnh viện nhân dân số 2 thiết bị càng cao cấp một chút, nhưng cho dù nơi này không phải bệnh viện quân khu thủ đô, cũng khiến gia đình của người được chuyển viện…….Cảm thấy là bước vào nơi rất tốt.
Tòa nhà này thật cao.
Tường thật trắng.
Thiết bị hình như của người nước ngoài phát minh.
Chị y tá thật dịu dàng.
Thật……Nhiều người.
Cùng với một tiếng ồn ào của đứa bé, ở cửa bình bịch chạy tới bảy tám đứa bé, mắt mở to nhìn Lê Chanh càng đi càng gần bọn nó, một cậu bé khỏe mạnh kháu khỉnh từ sau lưng mọi người ló đầu ra, liều mạng chen qua khỏi mấy đứa bé khác, chạy băng băng, nhào tới ôm đùi của Lê Chanh: “Anh Lê Chanh, ba ba em đi làm phẫu thuật, cám ơn anh. Ông nội Trương nói sau khi ba ba em làm phẫu thuật có thể đứng lên, giống như ba ba của các bạn khác!!”.
Đứa bé này chính là Hổ tử tới từ núi Đại Đoan.
Ba ba của Hổ tử lúc hơn ba mươi tuổi không biết bị một loại bệnh gì, hai chân bắt đầu mất cảm giác, sau đó trực tiếp liệt nửa người, ngay cả công việc cơ bản nhất cũng không làm được, có thể nói một nhà Hổ tử ngoài mẹ nó hàng năm trồng trọt, một phần lớn lương thực trong nhà đều là người trong làng tiếp tế, rất nhiều lúc trong nhà buồn lo Hổ tử đều không phải là không biết, thậm chí mỗi lần nghe được ba ba bởi vì hai chân không thể đứng thẳng khóc rống, đều cảm giác cực kỳ khó chịu.
Cho nên lúc ở trong đoàn phim [Rất gần núi Đại Đoan] Lê Chanh hỏi nó muốn cái gì, Hổ tử lớn tiếng nói: “Em muốn ba ba em đứng lên được”.
Trên xã hội rất nhiều người đều cảm thấy thương cảm đối trẻ con của núi Đại Đoan, từng số từng số tiền quyên góp rót vào trong làng, nhưng tiền chia ra cho từng nhà vẫn là không nhiều lắm, ít nhất tiền khám bệnh vẫn như cũ là không đủ, cũng may sau khi công ty cực địa Lan Phương, bắt đầu dùng một phần tài chính lợi nhuận mua vật tư cho gia đình nghèo khó, cũng đồng thời chú ý tới bệnh tình của cha Hổ tử, lúc này mới diễn biến ba của Hổ tử chuyển tới bệnh viện nhân dân số 2.
Hôm nay ba ba rốt cục có cơ hội đứng lên rồi.
Lê Chanh ôm Hổ tử đi theo một đám trẻ con vào bệnh viện, lúc này người làm việc trong bệnh viện cũng nhịn không được nhìn lại đây, ánh mắt tạm dừng một lát trên quần áo tinh tế của Lê Chanh và Trầm Du, lại nhìn nhìn đứa bé khuôn mặt nhỏ khô khốc quần áo giản dị bên cạnh,
Trò chơi mới của nhà giàu?
Đang đi tới ngoài cửa thang máy, trong bệnh viện lại vào một nhóm người, nhìn qua như là ở quê lên, trên mặt mỗi người đều giống như nghẹn một ngụm oán khí, ba bốn người bọn họ cẩn thận đỡ hai tay hai chân của một người đàn ông liền đi hướng thang máy bên này.
“Lão rùa đen khốn kiếp, bên trên rót nhiều tài chính xuống như vậy, trường học liền dùng mười ngày liền xây xong, này còn chưa tính……. Ai biết liền dùng vật liệu đều là thứ không tốt gì cả, mới ngồi học được hai ngày liền sụp lầu, quả thực là súc sinh!”. Một người đàn ông dạng dân công càng nói càng tức giận xì một tiếng khinh miệt, “Nếu không phải thầy Chu quyết đoán kịp thời, bây giờ còn không biết phải chết bao nhiêu trẻ con nữa, đứa trẻ nào không là mạng sống của cha mẹ nó chứ?
“Súc sinh này sớm nên thiên đao vạn quả!”. (chém nghìn vạn nhát dao)
“Đưa thầy Chu vào viện, chúng ta lập tức đi kiện cáo gã, tôi liền không tin xã hội này thật không có ai quản chuyện này!”.
Mọi người mồn năm miệng mười trách mắng một hồi, Lê Chanh đoán chừng cũng nghe hiểu được mấy phần, đại khái chính là khu nào đó nhận được tợ cấp từ chính phủ xây một cái trường tiểu học, không nghĩ tới người phụ trách của chính phủ tham ô tiền bạc, xây công trình bã đậu, chưa hai ngày trường học liền sụp, còn đè người bị thương.
Hai chữ cặn bãđã không cần nói nhiều.
“Thang máy tới rồi”. Một người kêu lên một tiếng, quả nhiên cửa thang máy lập tức mở ra, hai người đàn ông mặc tây trang đi ra từ bên trong, thang máy liền trống không.
Mắt thấy Hổ tử liền muốn vọt vào, Lê Chanh vội vàng kéo mấy đứa bé này sát lại gần nhau, đối diện ánh mắt ngây thơ của Hổ tử, cười cười: “Để các chú vào trước đi, các chú ấy khá gấp”.
“Cảm ơn cậu”. Mấy dân công nghe cậu nói như vậy, vội vàng nâng thầy Chu vào một người trong đó gật gật đầu đối Lê Chanh, tràn đầy thiện ý nói câu cám ơn.
Lê Chanh phát hiện tuy rằng những người này nói chuyện nửa câu không rời “con rùa đen”, “súc sinh”, nhưng rõ ràng rất hiểu lễ phép, không phải người xấu gì, nhớ tới trước đó xỉ vả lãnh đạo, cũng chẳng qua là xả giận trong lòng.
Ghi nhớ việc này trong lòng, Lê Chanh và Hổ tử đi bên ngoài phòng phẫu thuật, bên này đã có nhiều dân làng của làng Đại Đoan đang chờ, từ trước đến nay làng Đại Đoan đoàn kết, một nhà có việc phần lớn đều sẵn lòng giúp đỡ, khó trách trong khó trách trong bệnh viện sẽ xuất hiện nhiều trẻ con như vậy.
Ca phẫu thuật này chính là bốn tiếng đồng hồ.
Sắc trời tối sầm rồi.
……..
Vì có thể tại thời gian nghỉ hè chiếu phim, trong quá trình quay [Ảnh Sát] liền bắt đầu cắt nối biên tập.
Dù sao cũng là phim về thời kì dân quốc, không cần làm hiệu quả đặc biệt nhiều quá, cho nên cắt nối biên tập phân cảnh không tốn hao bao nhiêu tiền bạc cũng không dùng tới kỹ thuật cực tốt, này giao cho đạo diễn, trợ lý và nhân viên công tác là hoàn toàn không vấn đề.
Khương Ngọc Sinh ngồi ở trước máy phát hình xem hình ảnh sau khi cắt nối biên tập.
Thật ra thật muốn nói tới, vai diễn của “chú ba” này, ban đầu trong kịch bản căn bản không có, đoạn tình tiết này vốn là nam chính Trần Sinh một mình trộm thư tín sau đó bị thương chạy trốn, nhưng sau đó Khương Ngọc Sinh cảm thấy cái này nhuộm đẫm chủ nghĩa anh hùng cá nhân quá nồng, không phù hợp đại cương của kịch bản, vì thế lại thêm một người chú ba, chọn người này liền trực tiếp cho Hướng Thương.
Thằng nhóc này năm ba cao trung, bản lĩnh chuyên nghiệp cũng không kém, Khương Ngọc Sinh cảm thấy chẳng qua là một vai diễn nhỏ của một tập thôi, Hướng Thương khẳng định có thể làm được, phương hướng khí thế của Hướng Thương và Lê Chanh, kém quá xa.
“Vẫn là hơi non…….”. Khương Ngọc Sinh lầm bầm, trong suy nghĩ bỏ qua vai diễn của Hướng Thương, trước mặt gã đang phát hình ảnh hôm nay quay, động tác của thiếu niên quân phục và người đàn ông quân phục đều mang theo vài phần sạch sẽ lưu loát, hoàn toàn phù hợp tác phong quân đội.
Lê Chanh có thể có trình độ như vậy Khương Ngọc Sinh còn có thể chấp nhận, nhưng mà người mới kéo tới từ khu quay phim có thể làm được như vậy, nhưng liền rất không dễ dàng……..
Lúc này video đã gần hết rồi, Trầm Du đóng vai chú ba sau khi trúng đạn ghé vào bên tai nam chính Trần Sinh nói câu gì đó, sau đó gã ngậm miệng lại, thân thể cứng ngắc, giống như thể năng đang suy kiệt cực nhanh.
Khắc họa tới cực kỳ truyền thần.
Khương Ngọc Sinh thậm chí đều nghĩ……..Nếu người này liền xuất hiện tại trong một tập này liền chết, tuyệt đối là một tiếc nuối, hoặc là chú ba trong [Ảnh Sát] này còn có thể lại có nhiều đất diễn hơn.
Đạo diễn Khương hoàn toàn quăng cháu bà con xa qua đầu cảm thấy có quyết định rồi, lập tức gọi điện thoại cho người đại diện của Lê Chanh, tuy rằng không biết người mới này tới từ đâu, nhưng quan hệ của đối phương và Lê Chanh hiển nhiên không chỉ có là quen biết đơn giản như vậy, vô cùng có khả năng là bạn chí cốt trong hiện thực, như vậy Tống Giai khẳng định cũng biết rõ nội tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...