Lê Chanh trầm khí đan điền, rất nhanh thoát khỏi từ trong tâm tình khẩn trương, trong đầu nhớ lại lời bài hát của [Thiên Cơ], “Đầu bút bạc vẽ ánh trăng lạnh, lòng thuần khiết như mũi sắt nhọn…….” (tui chém đó, méo hiểu nó nói cái gì luôn)
Lê Chanh kỹ xảo không coi là đỉnh, nhưng thực tế tất cả kỹ xảo đều là xoay quanh làm cho giọng hát biểu hiện ra ngoài tình tự của bài hát, mà biểu đạt cảm xúc của bài hát quan trọng nhất là độ cao âm điệu, âm vực Lê Chanh rộng hơn so với phần lớn người khác, cho nên không thêm bao nhiêu kỹ xảo hát lên bài hát so với tiếng hát kỹ xảo phong phú hoàn toàn là hai loại khái niệm.
Fan bình thường ngay từ đầu không có nghe ra, hai ca sĩ thế hệ trước ngồi trên khu khách VIP lại tại trong nháy mắt Lê Chanh mở miệng đều chấn trụ rồi, bởi vì âm cao thủ vị lên xuống của câu đầu tiên là lớn nhất, theo âm cao nhất tới âm thấp nhất chuyển đổi, loại bài hát này nếu để một ca sĩ bình thường hát, âm cao thấp chuyển hoán quá nhanh áp lực quá lớn, chỉ sợ mới vừa hát xong một câu giọng hát liền khàn.
Đây là một bài hát mới, rất mới.
Từ câu đầu tiên là có thể nhìn ra được, bàì hát này thuộc loại ca khúc phong cách cổ gần đây có chút thịnh hành, nhưng xem từ cách phổ nhạc, này lại là một bài hát độ khó cao, căn bản không thể dùng cách hát bình thường hát cho khán giả nghe.
Một số ca sĩ nếu lựa chọn hát một bài hát như vầy, có lẽ sẽ cân nhắc lợi dụng mĩ thanh (chắc là dùng cái micro có thể tự chỉnh âm thanh), nhưng hiển nhiên như vậy liền không hợp với phong cách bài hát.
“Vượt trội, thiên phú này”. Câu đầu tiên hát llên, Ô Tháp phát ra một tiếng cảm khái như vậy, nếu chỉ nhìn trên sân khấu là một người trẻ tuổi non nớt, gã cơ bản không có chú ý nhiều lắm, nhưng chính là bởi vì này dạng tâm tính lơ đểnh này, tại lúc nghe tới thanh âm của đối phương, lại làm cho gã cảm thấy chấn kinh nhận được trùng kích.
Không có một ca sĩ nào không hy vọng có được một giọng hát hay, bản thân Ô Tháp liền có một giọng hát hay, nhưng gã biết tư chất của chính mình kém xa với người trên sân khấu này, duy nhất thắng được, chính là kinh nghiệm hơn hai mươi năm của gã.
Đáng tiếc rất nhiều lúc một từ thiên phú, đại biểu cho trình độ càng cao, ví dụ bạn ba mươi tuổi tự mình gây dựng sự nghiệp rốt cục thành lập một công ty, người ta mười tám tuổi cũng đã là khách Vip cao cấp nhất được mời vào cục an toàn quốc gia, lương một năm không nói còn có thể trợ giúp xí nghiệp lớn bảo vệ trang web kiếm thêm thu nhập, bạn làm ông chủ công ty nghĩ như thế nào? Là cảm thán thiên phú, hay là hâm mộ ghen tị hận, hay là dở khóc dở cười đây?
Hiện tại Ô Tháp chính là tâm tình như vậy.
Hoa Thiên Nhân ngược lại không có rối rắm như Ô Tháp vậy, sau khi nghe tới giọng hát của Lê Chanh, Hoa Thiên Nhân thân là hiệu trưởng là trực tiếp nổi lên lòng yêu người tài, nhưng mà hiện tại gã tự hỏi chính là cùng câu hỏi giống mọi người: “Đây là một người Pháp?”.
Ánh đèn rất sáng, đối phương trên mặt lại trang điểm, cho nên trong nhất thời thật đúng là không ai nghĩ người trên sân khấu là Lê Chanh, dù sao giữa diễn viên và ca sĩ còn cách một con sông mà, từ diễn viên tới làm ca sĩ rất khó, từ ca sĩ tới làm diễn viên cũng không dễ dàng, muốn đổi loại hình hoặc là phát triển song song, nếu không có trải qua huấn luyện năng khiếu bẩm sinh, đều là cần thời gian luyện tập cực khổ.
Sắc thái của người Trung Quốc cũng không phải là học tập có thể học được, đó là mỗi ngày mỗi năm chịu hun đúc dưỡng ra, từ ngữ giống nhau có đôi khi biểu đạt ra cũng là cảm tình khác nhau, mà đối phương lại không sai tẹo nào.
Lúc này Lê Chanh đã hát [Thiên Cơ] tới phần cao trào rồi, lúc này Lê Chanh nhắm mắt lại, đã hoàn toàn xuất ra trình độ chính mình tại trong gian phòng của tửu lưu Gia Thường, thanh âm réo rắt vang vọng ở trong hội trường concert: “………Chê cười ta cuồng điên, sống chết mấy hồi……. Thành tâm thành ý vô vọng vô song, trăm chiến thiên cơ vô thương……” (đừng hỏi tui em nó hát cái gì nhé, không hiểu cái méo gì đâu)
Lực độ dồi dào, nhả chữ rõ ràng, phần cao trào mỗi một âm đều nhả rất chuẩn, Hoa Thiên Nhân nghe mồ hôi lạnh ra toàn thân, gã đã phải cẩn thận nghe, sợ đối phương sẽ có một điểm sai lầm làm cho chính mình nghe ra, phá hư bài hát này, mang theo tâm tình phức tạp như vậy nghe tới đoạn mở đầu thứ hai, lúc này cái trán của Hoa Thiên Nhân đã ướt rồi.
Toàn trường đều im lặng xuống, giá trị tín ngưỡng màu trắng tại dưới tình huống không ai có thể tra ra tung bay lê quanh người Lê Chanh, một phần dung nhập thân thể cậu, một phần khác trực tiếp chuyển hóa thành linh lực quang hệ của Lê Chanh, đảm đương môi giới truyền thanh âm của Lê Chanh càng phát càng xa.
Không biết tại sao, người ở đây cảm giác thân thể thật thoải mái, người có chút lớn tuổi thậm chí cảm thấy được ốm đau trên người đều giảm bớt rất nhiều, chẳng lẽ đây là ma lực thật sự của ca hát?
Loại thời điểm này, thậm chí không ai chú ý người trên sân khấu có dáng vẻ gì, mà là mở to hai mắt không tiêu cự mờ mịt nhìn phía trước, chỉ có cái lổ tai và đại não đang liều mạng làm việc.
Đợi tới bài hát này chấm dứt, cái loại cảm giác này dần dần biến mất, người trong concert mới thở sâu ra một hơi, tỉnh táo lại, vì thế khiến người ta vui sướng chính là, bài tiếp theo vẫn như cũ là thiếu niên vẫn ở đó, thiếu niên và Nghê Chỉ Nhạn song ca [Tên Của Hoa Hồng].
…….
“Cảm giác giống như nằm mơ vậy, bái hát cuối cùng chấm dứt, thậm chí ngay cả [hát bài nữa] đều quên hô rồi…….”. Trần Phương cảm giác chính mình là bay ra khỏi buổi concert, sau khi nghe xong hai bài hát cuối, cô đi khỏi concert liền cảm thấy thân thể đều nhẹ rất nhiều, mặt đất dưới chân đều mềm như mây trắng vậy.
Lưu Kiệm sâu sắc tán đồng, yên lặng suy nghĩ: “Không nghĩ tới một buổi concert cũng có thể phấn khích như vậy”.
Đêm nay phần lớn người xem buổi concert của Nghê Chỉ Nhạn, đều có chút tinh lực dồi dào ngủ không yên, rất nhiều người mở trang web xem topic về Nghê Chỉ Nhạn, thấy đã có người đăng bài hỏi khách quý thần bí đêm nay là ai.
“Cậu ấy có tóc ngắn màu bạch kim, làn da trắng nõn, mắt màu xanh da trời, thậm chí quần áo máy tới rất hợp dáng, cùng lễ nghi quý tộc tao nhã, tôi thậm chí cảm thấy [Twilight] năm đó không ddể người mặt vuông chữ điền non choẹt diễn, mà là để người Pháp này diễn không ai càng thích hợp hơn so với cậu ta!”.
“Bài hát của cậu ấy càng thu hút người khác hơn so với khuôn mặt”.
Topic đã loạn thành một đoàn rồi, một bên nói concert của Nghê Chỉ Nhạn thành công biết bao, một bên tận lực khen vị khách quý lên sân khấu sau cùng, hiển nhiên đối với vị khách quý ngay cả tên cũng chưa từng nói ra này, mọi người đều ôm nghi hoặc nhất định.
“Tôi thích nhất nghe nhạc Pháp, cũng thích rất nhiều ca sĩ nước Pháp, chính là cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua cậu ấy”.
“Mấy người ngốc à, này không phải là Lê Chanh sao, lão tử cái liếc mắt đầu tiên nhìn cậu ấy liền nhận ra rồi, đội tóc giả đeo kính sát tròng mấy người liền không nhận ra rồi? Mặt vẫn là cái mặt đó, ngũ quan vẫn là cái ngũ quan đó, rõ ràng là vì tuyên truyền album mới cho Nghê Chỉ Nhạn mới hóa trang đó!”.
“Vãi chưởng!”.
“Vãi chưởng lầu trên mắt sắc!”.
“Bạn nói vậy, thật như là sự thật ấy!”.
“Đã nói trên thế giới làm sao sẽ có thiếu niên đẹp trai hơn so với Chanh tử nhà tui chứ……Thì ra đều là một người, vậy tôi liền an tâm rồi, không cần lại rối rắm rốt cuộc thích người nào!”.
“Thật muốn đi mua album mới của Nghê Chỉ Nhạn, nghe nói đêm nay mời khách quý thần bí chính là ca sĩ đóng trong MV đó, nếu khách quý thần bí là Lê Chanh, trong MV đó khẳng định cũng là Lê Chanh?”.
“A a a a a thật yêu Lê Chanh một thân quý khí mười phần này nha!”.
Lưu Kiệm về nhà tìm kiếm tên của Nghê Chỉ Nhan, rất nhanh tìm được đề tài mới nhất, vì thế dễ dàng biết được khách quý thần bí chính là Lê Chanh, phát hiện này khiến gã sững sờ một chút, khó trách nhìn rất quen mắt, thì ra là cái nam diễn viên dẫn đầu đề tài lúc thành phố Lang động đất.
Sau khi tra rõ ràng, gã tắt trang web nằm ở trên giường, gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho bạn gái, nhắm mắt lại lại làm sao đều ngủ không được.
Hai giờ đêm, Lưu Kiệm ngồi dậy đi WC, rửa mặt, cảm giác tinh lực vẫn là cực kỳ dư thừa, cũng không có cái loại đau khổ của đau đầu muốn ngủ rồi lại ngủ không được của người bệnh mất ngủ, suy nghĩ một chút, mở một bộ phim xem suốt đêm, vẫn là không có nửa điểm mệt mỏi.
Năm giờ sáng, bạn gái gửi cho gã một tấm hình.
[Hình ảnh]
Lưu Kiệm sắc mặt kỳ dị mắt nhìn tin nhắn: [còn chưa ngủ?]
[Chưa nha, nằm ở trên giưởng ngủ không được, lại ngồi dậy xem aime cả đêm, cảm giác vẫn là khỏe như trâu, sau đó lại lượn lờ diễn đàn một hồi, phát hiện rất nhiều người cũng chưa ngủ, đoán chừng là kích động, anh sao lại cũng chưa ngủ?]. Đối phương trả lời rất nhanh.
[…… Có thể cũng là rất kích động đó]. Lưu Kiệm không xác định gõ trả lời.
Muốn nói bạn gái Trần Phương là kích động ngủ không được còn có khả năng, nhưng chính mình cũng không thích nhạc của Nghê Chỉ Nhạn lắm, cũng không thích xem concert lắm, làm sao có thể cũng là kích động?
Bên Lưu Kiệm còn chưa có nghĩ thông trạng huống, bên topic của Nghê Chỉ Nhạn đột nhiên đăng lên một bài, là bài đăng của một người đàn ông trung niên hai chân dập nát gãy xương phát biểu, giọng điệu cực kỳ kích động, nói bản thân mình có căn bệnh khá nghiêm trọng, khả năng làm giải phẩu nhỏ để xử lí khá nhỏ, nhưng tình huống của chính mình đã vượt qua tiêu chuẩn rất nhỏ, bác sĩ đề nghị chỉ có thể uống thuốc áp chế, nhưng ngày hôm qua lúc nghe xong concert, lại cảm thấy thân thể khoan khoái, vì thế đi bệnh viện khám, ra kết luận cư nhiên là căn bệnh chậm phát triển lại, có thể tiến hành phẫu thuật, gã vui không tự kìm hãm được đăng những gì mình trải qua cho mọi người xem.
Không ít người cảm thấy được thật sự là vớ vẩn.
Xem concert liền giảm bớt bệnh cho mình, ông sao không nói khiêu vũ gì đó có thể chữa ung thư đi, đừng coi người khác là đồ ngốc được không, quỷ mới tin ông.
Làm quảng cáo cũng không có thể làm vậy à, làm vầy vừa đăng lên, kỳ thật này là anti-fan của Nghê Chỉ Nhạn phải không, ngay cả TBa Chủ* fan trung thành đều có chút chịu không nổi, cảm giác thuyết âm mưu là hắc tử khác tung ra chiêu hiểm độc này, chuyên môn tới khơi lên phản cảm của nhóm fan.
*Ba chủ là chủ topic của diễn đàn Ba Hữu. Ba Hữu là một diễn đàn con của diễn đàn trực tuyến Baidu Tieba (tui hông hbiết dịch nó ra thuần việt kiểu gì nữa, nên bà con tạm chấp nhận vậy đi, ai có ý hay hơn thì cứ góp ý cho tui)
Nhưng theo bài đăng này bị người khác đẩy lên trên, sau đó lại có một bài đăng mọc ra từ không trung, lần này là mẹ của thiếu niên bệnh trầm cảm đăng bài viết này.
Thiếu niên bệnh trầm cảm này bình thường không thích nói chuyện cùng người khác, cũng không thích đi ra ngoài, đối cái gì đều rất bực bội, ngày này là mẹ cậu ta nài ép lôi kéo dẫn cậu ta tới concert, hy vọng cậu ta có thể ở chỗ đông người cảm nhận một chút, giảm bớt một chút lầm lì của chính mình, thiếu niên bệnh trầm cảm cả buổi đều rất bực bội, mẹ cậu ta cũng không tâm tư nghe concert gì. Nhưng mà ngay tại lúc Lê Chanh bắt đầu hát, mẹ cậu ta ngạc nhiên phát hiện, con trai bình tĩnh lại, tuy rằng vẫn là cúi đầu không chịu nói chuyện, nhưng rất hiển nhiên cái lỗ tai nhỏ giật giật, đang nghe bài hát trên sân khấu.
Người mẹ này cảm thấy rất kỳ diệu, nhưng không có quấy rầy con trai, nhìn con trai không lại cáu kỉnh, vẫn yên tĩnh đợi hai bài hát hát xong, bà cảm giác được hy vọng trước giờ chưa tùng có.
Bà trong bài đăng đưa ra một cái ý tưởng như vầy, có phải có thể dùng bài hát chữa khỏi bệnh trầm cảm hay không?
“Hiện tại hắc tử* càng ngày càng cao tay rồi…..”.
*hắc tử: người dùng bàn phím bôi xấu, sỉ nhục, mắng chửi…..người khác trên mạng
“Ngay cả loại câu chuyện này đều bịa ra rồi, người trước là rốt cục có thể làm phẫu thuật, người sau là cư nhiên giảm bớt bệnh trầm cảm, đậu má, đây chính là một buổi concert thôi mà, không phải hội thảo nghiên cứu y học đâu được không!”.
“……..”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...