Sóng Gió Vương Gia: Sự Trả Thù Bí Ẩn
1
Thành phố Hồ Chí Minh vào lúc 6h sáng, mặt trời dần dần lên cao, những hàng cây đang đung đưa trong gió, mọi vật đều tươi vui để đón chào một ngày mới. Từ trong sân bay, 2 cô gái bước ra, trên mình đều là áo thun trắng, bên ngoài là chiếc áo khoác da beo, cùng với cặp kính bảng to che gần nửa gương mặt. Nhìn vào không ai cũng biết, đây là 2 cô người mẫu teen hàng đầu ở Pháp với gương mặt cực baby và vóc dáng hao hao giống nhau. Khác với cái giá lạnh, thơ mộng của thủ đô Pari thì không khí nơi đây thật oi bức, nhộn nhịp, đã làm lòng nó ấm áp hơn bao giờ hết. Nó quay sang cô:
-" Đã bao lâu rồi chưa về đây nhỉ ?"
- " 5 năm."
Từ xa, một chiếc mui trần đỏ phóng tới và đỗ kịch ngay phía trước. Là một anh chàng rất chi là handsome, lãng tử với áo sơ mi trắng cùng quần jean đen và mái tóc được vuốt ngược lên làm ai đi qua cũng ngước nhìn.
-"Ôi hó-nì, anh rất nhớ em !"- kèm theo lời nói của anh là một cái ôm đầy yêu thương.
-"Long time no see, anh trai." Nó cũng đáp lại cái ôm của anh và hôn nhẹ vào má. Rồi anh quay sang HT
-"Chào em, rất vui được gặp lại." Anh ôm cô vào lòng."Me too." Cô mỉm cười nhẹ. Và cả 3 lên xe kéo nhau về nhà.
Vừa bước vào nhà, nó đã la í ới :" Ông ơi ! Ba ơi ! Mẹ ơi ! Tụi con về rồi." Mẹ vừa nhìn thấy nó liền chạy ra, mắt rưng rưng
-" Ôi con gái yêu dấu, ta rất nhớ tụi con. Ở bên đó 2 đứa thế nào ? Có khoẻ không ? Ăn uống có đầy đủ không ? Nhìn tụi con ốm yếu quá."
- " Mẹ ơi con ngợp chết mất. Hihi nhìn vậy thôi chứ tụi con khoẻ lắm mẹ ạ."
-" Thưa mọi người con mới về." Cô cuối đầu lễ phép.
-" Ngoan lắm, ta và mẹ rất nhớ con." Ba cười hiền xoa đầu Trâm
-" Ông và quản gia đâu ạ ?" Nó thắc mắc
-" Hai người họ có việc nên ra ngoài rồi, họ biết tụi con về chắc sẽ vui lắm." Mẹ
-" Thôi 2 đứa lên nghỉ ngơi sớm đi, mai còn đi học nữa. À mẹ con chuẩn xong xuôi hết rồi đấy." Ba
-" Dạaaaaaa ??? Đi học sao ? " 2 đứa nó ngạc nhiên.
-" Ừm. Tụi con học ở học viện Ngôi Sao đấy, chung trường với anh hai con." Mẹ
-"Mẹ à, con van xin mẹ, con về đây để vui chơi, giải trí mà mẹ. Huhu đừng có đi học được không (TToTT) ? " nó mè nheo lay lay tay mẹ, cô cũng hùa theo, trông ra bộ mặt cún con. Nói gì chứ học là tụi nó ngán đến tận cổ.
-"Đừng có diễn nữa, dẹp ngay. Không tống đi chứ để mấy cô ở đây làm loạn hay sao ?"
-" Không, không bao giờ đâu mẹ .........Ba à, heo-mi heo-mi" nó tiếp tục quay sang ba sướt mướt
-" Ba không biết gì hết"
-" Không nói nhiều, quyết định vậy đi. Hai đứa về phòng đii"
-"Huhu không chơi với ba mẹ nữa. Con giận ! Con giận !" nó vừa đi vừa giậm chân như con nít vậy, cô buồn buồn đi sau.
(-" Còn đi kiểu đó nữa là tui đốn cho gãy chân đấy nhá." Mẹ đứng dưới nói vọng lên )
Trên tầng, cả 2 căn được bày trí rất tinh tế với đầy đủ tiện nghi chỉ là bên nó trắng-xanh, cô thì trắng-đen. Đáp xuống chiếc giường toàn Doraemon, nó mệt mỏi nhắm hờ mắt - suy nghĩ trong nó và rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...