Sóng Gió Cuộc Đời


– Sao vậy, nhìn trộm gì đấy???– Có con muỗi nó đậu trên má… định đập mà Trà quay ra nên nó chạy mất dép rồi… hề hề.– Đúng là đồ toen hoẻn… hì… Mà này, cô bé hôm qua là học sinh của Tuấn à??? – Hỏi y sì Hằng.– Ừ, con bé đó tính hay phết – tôi cũng lặp lại nguyên si câu trả lời.– Ờ… cô bé ý học cùng trường mình ngày trước.– Ồ, thế ra trước đây Trà cũng học KL à!!!– Ừ, trên bé ấy 1 khóa.

Bé này là hotgirl đấy, xinh xắn nên nhiều đứa thích lắm.– Ừ, hôm qua thấy nó vác cả 1 đống hoa là biết rồi… Cơ mà nó chưa có người yêu thì phải…– Hề, thế sao thầy không tán trò luôn đi…– Hâm à, thế có khác gì mình hại nó… À, mà nhà nó cũng cùng khu với Trà đấy!!!– Vậy à?– Uh, nhưng mà là ở khu đối diện, phía bên hồ Đ.

Đa.– Uhm… Ô kìa, mưa rồi kìa…– … Ờ… trời này mà lại mưa nhỉ… Ôi rồi, còn mưa to nữa chứ…– Thôi về đi Tuấn nhỉ!!!Trà giục giã rồi lục tục lấy từ trong cốp xe ra chiếc áo mưa đôi, tôi thì cứ trợn tròn mắt vì sự cẩn thận và chu đáo của cô nàng này.


2 Đứa xoay xở 1 hồi rồi cũng yên vị trên yên xe, lọt thỏm trong chiếc áo mưa đôi trên suốt quãng đường trở về nhà.

Hơi nước bốc lên cộng với khí lạnh trước đó làm cho tiết trời càng thêm lạnh giá.

Trà không tự chủ chầm chậm dựa vào lưng tôi, 2 tay chui tọt vào túi áo khoác của tôi thành 1 cái ôm “hờ” quanh eo.– Lạnh quá, ôm tý nhá!!! Hì…– Đằng nào cũng phải ôm thì ôm từ nãy cho xong.

Hầy!!!Cảm nhận rõ sự mềm mại và nữ tính toát ra nhờ những xúc giác nhận được từ khối cơ thể sau lưng.

1 chút lâng lâng, hưng phấn trong tôi như tỏa ra theo những bóng nước bốc hơi tan nhanh vào không gian.– … Ơ… cái gì thế này… Tuấn… Đồ… biến thái này!!!Đang im lặng “trôi” bồng bềnh trên đường thì Trà nhát gừng những câu mà tôi không kịp hiểu.

Chợt thấy túi áo khoác bên trái hẫng đi vì không còn bàn tay Trà ở đó, tôi rùng mình nhớ tới cái “ba con sò” quý hóa mà ông a.

Dũng “gài” cho tôi hồi đêm.


Ban nãy mới dùng 1 cái, cái còn lại vẫn để nguyên trong túi áo khoác… và giờ thì nó đang yên vị trong bàn tay xinh xắn của Trà…– “Bỏ mẹ nhau rồi…” – Tôi lạnh người nghĩ thầm…– … À cái đó… mình… chắc thằng Xuân nó… để quên… – Tôi chống chế mà lòng thầm thấy áy náy, chắc Xuân chóa sẽ phải tỉnh giấc vì 1 cơn hắt xì vô cớ.– Lang thang giữa đêm 1 mình… rồi tự nhiên lại rủ mình đi ăn đêm… Tóm lại là Tuấn có ý gì??? – Trà lạnh lùng chất vấn tôi.– … Hầy, khổ quá, cái này mình đâu biết gì đâu, thằng Xuân nó để quên nên mình cũng… cứ “giữ” hộ nó thôi, không tiện vứt đi… Trà đừng có hiểu lầm… Ý gì mà ý chứ!!!– Hajzzz… thôi Tuấn cứ tập trung lái xe đi… Mình cũng không cần nghe giải thích dông dài làm gì vì chưa chắc đã liên quan đến mình.– …Trà để tôi về tận nhà trọ rồi mới 1 mình trở về nhà, 6h sáng – trời đã lờ mờ dần sáng rõ mà sao tối thấy nó còn tím tái hơn cả khi nãy.

Bực mình alo quát Xuân chóa ra mở cửa, tôi vừa chán vừa thấy buồn cười khi nghĩ lại cảnh tượng ban nãy.

Hình dung khuôn mặt và suy nghĩ của Trà khi phát hiện ra “tang chứng” trong túi áo của tôi.

Không hiểu cô nàng nghĩ mình có ý đồ là ý đồ gì??? Đi chơi gái chán chê xong mới nhớ đến mình… Hay là định rủ mình đi ăn rồi giở trò “xơ múi”… Hajzzz, tôi mang theo nỗi băn khoăn vào “xả” trong WC rồi tắm rửa cho gột dần đi những thắc mắc trong lòng… Hôm nay đi học chắc lại phải gà gật cả buổi rồi…“Khi đặt giá trần tiền thuê nhà tối đa là chính phủ muốn đảm bảo lợi ích cho các gia đình có thu nhập thấp…” – Èo mẹ, vậy mà các khu trọ cứ vài quý là lại tăng giá ầm ầm.


Tôi nằm thở dài thườn thượt, ngao ngán vs mấy cái môn k.

Tế lâm sàng, lý thuyết suông này… Ngủ cũng chẳng thể ngủ ngon vì tư thế và tiếng giảng bài ong ong của giảng viên.

Gà gật, mơ màng thì thằng Hùng huých vai.– Ê, dậy đi, lát nữa về bọn tôi qua phòng ông nhé.– Vụ bóng à… uhm, cứ qua đi, trưa làm tý mồi nhậu, chiều đá cho hăng… Phù…– Chiều ra sân cùng cho xôm nhé, bọn con gái lớp mình đi cổ vũ đông phết đấy… Cái Hoa (lớp phó) vận động rồi – Kiên nói xen vào.…Kết thúc 2 môn học trong “vật vã”, mấy thằng lại kéo nhau ra quán nhậu quen thuộc gần khu tôi trọ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui