Sáng sớm, từng tia nắng ấm áp len lỏi qua song cửa sổ, chim khuyên đậu trên bệ tường khẽ ngân lên từng giai điệu ngọt ngào đi vào lòng người.
Mặt trời từ từ ló dạng sau ngọn giả sơn, trong Vân vương phủ nha hoàn nha bộc đi lại tấp nập, ai ai cũng thật cẩn thận giữ mình. Nay vương phủ đã có nữ chủ nhân, không biết Vân vương phi như thế nào, nhưng mà bọn nô bộc nên an phận một chút thì vẫn hơn.
Giờ này, cái kẻ "Nữ chủ nhân" khó chiều trong lòng chúng nô bộc đang ở Hồng Vân Viện dành cho Vương phi lăn quay ra ngủ.
Trước cửa Hồng Vân Viện, chúng nữ nhân trong vương phủ đã tụ tập đầy đủ để thỉnh an Tân vương phi. Ai ai cũng quần áo là lượt, tô son điểm phấn, trang sức hoa lệ. Tuy nói là chúng nữ nhân nhưng bất quá cũng chỉ đến 7, 8 người. Có thể thấy Vân vương gia cũng không phải kẻ ham mê nữ sắc.
" Ai da, Ninh phu nhân đến thật sớm nha, phải chăng cũng muốn gặp mặt Tân vương phi?"
"Ôi kìa An phu nhân, hôm nay ăn mặc thật đẹp nha, chẳng lẽ muốn lấn áp Vương phi?"
" Ta nói này Minh phu nhân, ngươi dịu dàng như vậy, không sợ bị Tân Vương phi dọa sợ sao?"
Đám nữ nhân oanh oanh yến yến đứng trước cửa ồn ào, nghe có vẻ giống như đang khen ngợi nhau nhưng thực chất mục tiêu của các nàng ta là công kích vị Tân vương phi kia.
Một nữ tử một thân tử y (y phục màu tím) thanh lệ từ xa đi tới, chúng nữ nhân đang trò chuyện rôm rả nhìn thấy nữ nhân kia bỗng chốc thu liễm lại vẻ đùa cợt, bày ra khuôn mặt nịnh hót:
"Ây da, Lệ Trắc phi hôm nay cũng đến thỉnh an Vương phi sao?"
"Lệ Trắc phi đang bị phong hàn, sao lại đến đây? Nếu Vương gia mà biết thì sẽ rất tức giận đó!"
"Đúng đó, nghe nói tối hôm qua Vương gia qua đêm ở chỗ Lệ Trắc phi...." Một nữ tử cất giọng, rồi làm vẻ mặt như giật mình, bẽn lẽn đưa tay che miệng.
Uyên Tú Lệ nhìn đám nữ nhân nịnh hót xung quanh mình, khuôn mặt đỏ ửng lên trông thật mê người, nhưng đôi mắt nàng ta lại tràn đầy đắc ý. Nàng biết mà, nữ nhân ở Hồng Vân viện chẳng qua là do Vương gia một lần không may mới chọn trúng nàng ta để sủng hạnh. Chẳng qua nàng ta có mang cốt nhục của Vương gia nên mới được làm Vương phi, nếu không, người ở trong Hồng vân viện kia sẽ là nàng....
Nghĩ đến đây, Uyên Tú Lệ nắm chặt bàn tay, đôi con ngươi thoáng hiện lên vẻ ác độc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ điềm đạm đáng yêu. nàng ta cười khẽ:
"Các tỷ muội à, chớ có ăn nói bừa bãi, kẻo Vương gia Vương phi nghe thấy thì không hay ho đâu."
Đám nữ nhân gật gật đầu, yên lặng đứng chờ.
Nhưng mà.... ...
Mặt trời đã leo lên ba cây sào, ánh nắng chói chang làm chúng nữ nhân mồ hôi ướt nhẹp, trông thảm hại vô cùng, nhưng dù sao người trong kia cũng là Vương phi, nếu các nàng bỏ về, nàng ta nói với Vương gia không phải các nàng sẽ bị trách phạt sao? vì vậy tuy vô cùng thảm hại nhưng chúng nữ nhân ai ai cũng không dám dời một bước.
"Thật quá đáng, chúng ta đã đứng chờ 2 canh giờ (4 tiếng....) rồi mà đến bóng của Vương phi cũng không thấy, đến một nha hoàn ra đón tiếp cũng không có, thật là khinh người quá đáng." một nữ nhân quệt mồ hôi, tức giận nói..
"Vương phi cái gì chứ? Phong đạm của gia mẫu đã sa sút như vầy sao?" một người khác tiếp lời.
"Thật là, chiều về ta phải bẩm báo Vương gia mới được!"
Đám nữ nhân ầm ầm ngoài cửa, cũng không thèm giữ phong độ, lập tức đạp cửa xông vào phòng khách.
Trong phòng khách Hồng vân viện, vắng tanh vắng ngắt, một nha hoàn cũng không có. Điều này làm chúng nữ nhân giật mình. Đây...đây là?
"Chả lẽ nàng ta vừa mới vào Vương phủ đã thất sủng sao? Ngay đến cả 1 nha hoàn cũng không có?" Một nữ nhân buột miệng thốt lên.
Đám nữ nhân khác phục hồi tinh thần, đưa tay lên miệng cười e lệ:
"Ay da, thật là, dù sao người ta cũng là Vương phi, làm sao đến một nha hoàn cũng không có?"
" Đúng đúng, thật là không phải nha."
Lại một trận ồn ào như vỡ chợ vang lên.
Một nữ nhân dáng vẻ đỏng đảnh xì một tiếng chế giễu:
"Xí, chẳng qua là một con tiện nhân được vương gia không may chọn trúng thôi, làm gì mà..."
nàng ta còn chưa nói xong...
Bỗng lúc này....
'Pặc' Một chiếc chủy thủ (con dao nhỏ) chẳng biết từ đâu phóng ra, lao về phía chúng nữ nhân như tên bắn. Chủy thủ sắc bén lao mạnh về phía nữ tử vừa nói, 'phập' một tiếng găm vào búi tóc của nàng ta, kéo nữ nhân kia về phía cửa, con dao đâm sâu vào cửa gỗ, thành công làm cho nữ nhân kia găm chặt vào cánh cửa.
Chúng nữ nhân trắng bệch mặt nhìn cảnh này, có kẻ sợ hãi lăn cả ra đất. Nhưng chưa kịp để cho bọn họ phục hồi tinh thần, một tiếng hét đầy tức giận như sấm dậy làm cho các nàng lảo đảo đã truyền đến:
"Chó nhà ai xổng chuồng chui vào đây? Cmn chủ các ngươi đâu không dắt chó làm nó sủa ầm nhà của ta?????"
Tiếng gào rú vang lên, một bóng hồng nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng khách....
HẾT CHƯƠNG 30.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...