Niếp Thanh Lam thiên kiều bá mị liếc Lục Minh một cái, tiện tay cầm lấy một cái gối đập lấy đập để.
Lục Minh vội vàng tránh né, phản ứng tự nhiên là kêu to, Niếp Thanh Lam khẽ đá hắn một cái, sau đó mang theo con tim đang nhảy tango chạy ra. Lục Minh đổ mồ hôi, lực khống chế rất tốt, không ngờ lại bị Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam dễ dàng nhìn thấy, bất đắc dĩ xấu hổ, nhưng cũng có chút cao hứng, bởi vì phản ứng của hai nàng, không phải là sự chán ghét dành cho đại sắc lang, mà chỉ là thẹn thùng.
Cái này chứng minh mình và các nàng quan hệ không xa lạ như trước nữa, mặc dù không phải là người yêu, nhưng cũng có chút thân cận.
Niếp Thanh Lam rời khỏi cửa, chợt nhớ gì đó, quay đầu lại nói: "Buổi tối ông Trần có gọi điện thoại đến, hỏi thăm thân thể của anh đó, anh không có sao chứ?"
“Không việc gì, cọp anh còn đánh chết được vài con mà!" Lục Minh hoàn toàn phủ nhận.
“Ngày mai có việc không? Nếu không thì đi dạo phố mua vài bộ quần áo với em?" Niếp Thanh Lam lại hỏi.
“Để lần sau đi, ngày mai anh thật sự có việc, phỏng chừng sẽ rất bận rộn, có lẽ một tháng sau cũng không rảnh" Lục Minh từ chối, không phải sợ làm cu ly khuân vác cho Niếp Thanh Lam, mà là sợ không kịp. Tánh mạng của cô gái y tá chỉ còn một tháng, nếu không nghĩ ra biện pháp cứu nàng, vậy thì ngọc thể hương tiêu mất.
“Cả ngày bận rộn việc đông việc tây, không thấy anh làm cái gì đứng đắn nghiêm chỉnh cả" Trong lòng Niếp Thanh Lam cũng muốn hỏi Lục Minh bận cái gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ hắn không muốn mình quan tâm, nếu không đã chủ động nói ra, thông minh gạt bỏ sự tò mò này vào túi, bỏ qua cho hắn.
Niếp Thanh Lam chúc hắn ngủ ngon, rồi đóng cửa phòng lại.
Lục Minh thầm than, hồ ly mỹ nhân này thật thông minh, những cái không nên hỏi nàng sẽ không hỏi. Cầm lấy những khối ngọc do các nàng mang về hấp thu lấy năng lượng bên trong, liền cảm giác được hương vị của thế giới đã thay đổi, trong người thoải mái rất nhiều. Đương nhiên những mảnh ngọc kia không bằng một phần mười năng lượng của miếng ngọc chẩm, bất quá Lục Minh kỳ quái là năng lượng của ngọc chẩm tuy lớn nhưng không có tính chất thần bí như ngọc bội lần trước nàng đưa cho hắn, chỉ có năng lượng tinh khiết mà thôi.
Ngọc bội tuy nhỏ nhưng năng lượng rất lớn, lại còn thần bí. Mỗi lần Lục Minh vuốt ve nó đều có sự lĩnh ngộ mới, phát hiện ra càng nhiều bí ẩn.
Ngọc chẩm ẩn giấu nhiều năng lượng nhưng không có loại cảm giác này.
Chẳng qua, năng lượng ẩn giấu của ngọc chẩm cũng rất nhiều, lại phi thường hiếm có, làm cho Lục Minh mừng rỡ như được mùa thu hoạch.
Ước chừng một phút mới hấp thu xong năng lượng của ngọc chẩm vào cơ thể, tiên thiên chân khí cũng không ngừng gia tăng do năng lượng của ngọc chẩm không ngừng chuyển hóa, nếu như nói Lục Minh trước kia là một vùng đất bạc màu có một khe suối nhỏ là tiên thiên chân khí chảy qua, thì bây giờ hấp thu năng lượng của ngọc bội và ngọc chẩm vào cơ thể hắn làm cho tiên thiên chân khí trở thành một dòng suối...
Nó có thể hoàn toàn cung ứng đủ nhu cầu của cơ thể Lục Minh, hơn nữa còn thừa, trong kinh mạch của hắn chậm rãi lưu động.
Dòng suối tuy nhỏ, nhưng sự tinh tế của nó đủ làm Lục Minh vừa mừng vừa sợ.
Lục Minh thử vận hành khắp nơi trong cơ thể, ý thức hoàn toàn say mê. Loại trạng thái luyện công tuyệt vời này, đợi Kim Chung Tráo tầng thứ chín trong nháy mắt bị dòng suối tiên thiên chân khí phá tan, đạt đến một cảnh giới mới, làm cho Lục Minh thiếu chút nữa kích động muốn ngửa mặt lên trời rống lên, phát tiết sự hưng phấn trong lòng.
Hắn mở to mắt, vô tình phát hiện ra, thời gian một đêm đã qua, mà quan trọng hơn là thị lực của hai mắt, thính lực của lỗ tai, khứu giác của mũi đã tăng cảm giác lên rất nhiều.
Giờ phút này, tình cảnh trước mặt, tựa hồ như một thế giới tuyệt vời hoàn toàn mới.
Mở cửa sổ hướng nhìn ra ngoài, hắn phát hiện ra thế giới trở nên rất sinh động, kì diệu vô cùng, phảng phất như thân thể có thể dung hợp cùng thiên địa, cái này giống như là lĩnh ngộ thiên địa, làm cho trong lòng Lục Minh cảm động thật lâu, mặc dù Đồng Tử Công không tu thành, nhưng hắn phát hiện ra trong rủi có may, có lẽ Kim Chung Tráo đã đột phát tầng mười, còn Thiết Bố Sam, Yết Đế Công, Bố Đại Công phụ trợ cũng đã thăng cấp, thì tu luyện Đồng Tử Công đạt thành, bởi vì hắn đã nắm được căn cơ, và quan trọng hơn là trai tân vẫn chưa bóc tem.
Lục Minh đối với các phát hiện mới này, không thể nghi ngờ là một tin tức tốt.
Hắn cũng không cần phải vội vã phát sinh quan hệ với tam nữ, bởi vì cấm kỵ của Đồng Tử Công làm cho hắn cảm thấy trói buộc, trong lòng đương nhiên hy vọng sớm tu thành, miễn trừ ẩn dấu họa căn.
"Ha ha ha!" Đột phá lên cảnh giới mới, giờ phút này lòng Lục Minh càng tin tưởng gấp trăm lần.
Nếu như lúc trước còn có chút lo lắng, sợ mình không có năng lực cứu cô gái y tá, bây giờ mọi lo lắng đã bị quét sạch, Lục Minh quả thật rất hận không lao đến y quán để tái khiêu chiến.
Đặc biệt, từ sau khi đạt đến tầng thứ chín của Đồng Tử Công, hắn đã có lĩnh ngộ mới, đối với công pháp "Thập bát khổ địa ngục" này đã có một nhận thức hoàn toàn mới.
Một khi đã tu luyện thập bát khổ địa ngục cực khổ như vậy, lúc này vừa lúc có tử khí trong người tiểu y tá để tu luyện, bởi vì chân khí tu luyện trái ngược với ngoại bộ hoàn toàn, như vậy âm hàn tử khí tương phản, khẳng định sẽ luyện được hỏa nhiệt sinh mạng khí tức từ sinh mạng khí tức, rồi bắt nó chuyển vào trong cơ thể của tiểu y tá. Theo lý thuyết như vậy, thay đổi thể chất của cô gái y tá, chuyển đổi tử khí, như vậy, nhất định sẽ có cơ hội cứu nàng!
Có lẽ thân thể của Cảnh Hàn có thể dùng phương pháp trị liệu tương tự... Như vừa ngộ ra được điều gì đó, làm cho Lục Minh vô cùng vui mừng.
Nghe thấy Lục Minh cười to, Niếp Thanh Lam đang mặc đồ ngủ cùng với Cảnh Hàn mặc một bộ đồ ở nhà đẩy cửa đi vào, hai nàng đứng ở cửa, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn hắn, nghĩ thầm, mới sáng sớm mà tên này cười cái gì vậy?
Các nàng càng nhìn, càng thêm kinh ngạc.
Bởi vì qua một đêm không gặp, các nàng đột nhiên phát hiện ra Lục Minh tựa hồ như có thay đổi rất lớn.
Rõ ràng là thấy hắn có thay đổi gì khác thường, nhưng bộ dáng và khí chất thần thái tựa hồ như rất khác biệt, nhìn hắn bây giờ, rất là thuận mắt, nhất là ánh mắt như có chứa hơi thở của tự nhiên, có vẻ như nhìn thấu lòng người, sáng trông suốt như một ngôi sao.
"Anh ăn linh đan diệu dược sao?" Niếp Thanh Lam càng nhìn càng thích, nhịn không được bước tới, nhẹ nhàng đánh cho hắn một quyền.
"Em... thơm quá !" Mũi Lục Minh vừa động, hắn phát hiện ra khứu giác tăng lên đáng kể. Khi Niếp Thanh Lam đến gần, lập tức ngửi điều mùi thơm trên cơ thể nàng, mang theo một sự tươi mát không thể nói nên lời, thấm tận lòng người. Cảnh Hàn vốn cũng muốn đi đến nhìn cho rõ Lục Minh, phát hiện ra mũi hắn nhẹ nhàng hít lấy mùi thơm trên cơ thể của Niếp Thanh Lam, trong lòng xấu hổ, vội vàng xoay người, chuẩn bị rời đi, nhưng Lục Minh đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đưa mũi đến gần, kinh ngạc nói: "Cảnh Hàn, mùi thơm trên cơ thể em rất giống với... Anh hiểu rồi, đây là mùi của cơ thể xử nữ!"
"Đại sắc lang, anh nói bậy bạ gì đó!" Niếp Thanh Lam tức giận đánh đến một quyền, sáng sớm đã nghĩ đến mùi thơm trên cơ thể phụ nữ, đầu óc người này suốt ngày nghĩ cái gì vậy?
"Hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm!” Lục Minh đổ mồ hôi, bởi vì vừa rồi do khứu giác tăng năng lực lên, nên mới không hít lấy những mùi thơm này, thể hiện sự vui mừng quá mức.
Nếu đổi lại là bình thường, có đánh chết hắn cũng không dám nói những câu này với Cảnh Hàn.
Trên mặt ngọc của Cảnh Hàn hiện lên tia đỏ ửng, bàn tay nhẹ nháng giãy ra, hy vọng tránh được bàn tay to lớn của Lục Minh.
"Chờ một chút, đừng động, để anh xem thân thể của em!" Lục Minh cảm ứng được trong cơ thể Cảnh Hàn có một loại tử khí cực lạnh giống như của cô gái y tá, trong lòng khẩn trương, muốn tìm hiểu nguyên nhân cùng phương pháp điều trị, nên buột miệng nói ra, hoàn toàn không biết mình đã nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...