"Toát mồ hôi, tôi ngay cả việc làm cũng không có…" Lục Minh còn chưa nói xong, quỷ tinh linh đã lặng lẽ đi tới, đưa tay vào túi của hắn sờ mó, lấy ra chi phiếu hai trăm vạn.
"Oa, hai trăm vạn!" Mọi người vừa thấy, đẫ châu đầu lại một chỗ, xì xầm bàn tán.
"Không nghĩ tới thật sự là một đại thiếu gia có tiền!"
"Bình thường ăn mặc rất bình thường, biểu hiện căn bản là nhìn không ra!"
"Theo ta thấy, thì đây là một công tử nhà giàu vì theo đuổi người trong lòng, không tiếc giả dạng làm thường dân mà tiếp cận!"
" Giai Giai, thì ra Lục Minh này là bạch mã hoàn tử, thì cậu là Cinderella được chuyển vận rồi!" Tiểu Hoa hô lớn chúc mừng Giai Giai, làm hạikhuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Giai đỏ lên, lắc đầu xua tay, một mực phủ định, quả thực không dám nhìn Lục Minh.
"Mọi người yên lặng, thật ra trên người tôi chỉ có tấm chi phiếu này thôi, căn bản là không còn gì…" Lục Minh giải thích.
"Hiểu rồi, trên người cậu ‘chỉ có’ hai trăm vạn thôi, tôi hoàn toàn hiểu rồi!" Hoắc Vấn Dong đưa tay gõ nhẹ lên đầu của Lục Minh, sẵng giọng cười nói: "Hai trăm vạn cũng có thể nói chỉ có sao chứ? Người thường nào có hai trăm vạn? Tiểu tử, cậu còn không mau thành thật thừa nhận cho tôi! Chị em chúng tôi, thấy không, tiểu tử này thì ra là kẻ có tiền, ai yêu cầu bao dưỡng? ai muốn làm bồ nhí? Đến đây, đưa tay báo danh!"
"Tôi không chơi trò lập gia đình…" Có tiếng thở dài.
"Cứ để Hoắc yêu tinh cậu làm bồ nhí đi. Khi nào mà Giai Giai không thỏa mãn được Lục Minh, thì cậu vào tiếp lực" Lại có người giễu cợt Hoắc Vấn Dong.
"Anh Minh. Anh là Phó Tổng của chúng em đi. Có thể ứng trước tiền lương cho chúng em không?" Quỷ tinh linh quàn tay vô tay của Lục Minh. Phảng phất như Lục Minh mà không đáp ứng sẽ không buông tay ra.
"Để cho Vương Đổng làm cổ đông thì tốt hơn, tôi cái gì cũng không hiểu" Lục Minh đem chi phiếu hai trăm vạn thu hồi lại. Một khi Vương Đổng đã hỗ trợ, thì mình cũng nên thu hồi lại.
Chi tiêu tại khu biệt thự Phong đan bạch lộ vô cùng lớn. Không có hai trăm vạn này thì bản thân Lục Minh cũng lo không ở nổi.
Các nàng vây quanh không cho Lục Minh đi. Giai Giai cũng bị mấy người Hoắc Vấn Dong lôi kéo đến trước mặt Lục Minh, gương mặt của nàng ta đỏ lên cúi đầu nhìn xuống bàn chân, không dám nhìn Lục Minh. Lục Minh đang muốn mở miệng nói chuyện thì xa xa có một chiếc Audi A5 chạy thẳng tới, kiêu ngạo chạy thẳng tới trước mặt mọi người vài thước, thiếu chút nữa đụng trúng thì mới dừng lại.
Cửa xe mở ra, một người bước xuống.
Người này đeo mắt kính gọng vàng, mặc vest màu xám bạc, tóc để dài, tuổi cũng không lớn, khoảng chừng ba mươi tuổi.
Hoắc Vấn Dong vừa thấy người này, sắc mặt lập tức biến đổi. Thật ra không chỉ là nàng, mà các nàng vừa thấy người này, cũng đều lộ ra vẻ mặt ghê tởm như thấy ruồi bọ vậy.
"Đoạn Trí Côn, ngươi tới nơi này làm gì?" Hoắc Vấn Dong cực lực đè nén sự phẫn nộ, lên tiếng hỏi.
"Gọi ta là Đoạn đổng sự, cô thân là nhân viên của Phương Phỉ viên, thấy cổ đông của công ti, sao lại có thái độ như vậy, quả thực là quá đáng!" Tên đàn ông mắt kính gọng vàng thái độ rất kiêu ngạo đi tới, nhìn thấy Hoắc Vấn Dong đang phẫn nộ, trong miệng phát ra thanh âm khẹt khẹt: "Cô nhìn xem cô đi, giống như cái gì? Gái nông thôn thì vẫn là gái nông thôn, cho dù có mặc vào trang phục công sở, cũng không thể ngu dấu được sự ngu ngốc… Thế nào? Rất tức giận sao chứ? Cô nghĩ rằng tôi thực sẽ thích cô sao? Buồn cười, một cô gái nông thôn hạ tiện như cô, tôi là thân phận gì cô có biết không? Cha mẹ tôi năm đó giáo dục thanh thiếu niên, là người thành phố nhưng bọn họ không trở về, ở lại làm thầy giáo nghèo ở vùng quê, đó là bọn họ vĩ đại! Cô sách cũng chưa đọc được mấy ngày, chữ cũng không biết được mấy, xuất thân bần tiện, bằng cái gì mà thích tôi?"
"Nơi này không ai chào đón ngươi, ngươi cút!" Tiểu Hoa giận mắng tên mắt kính.
"Cô, nói chuyện với tôi nhỏ giọng thôi, đây là thái độ với Đổng sự tân nhiệm sao chứ? Các cô cúi đầu, vỗ tay hoan nghênh cho tôi, nếu không, tôi sẽ đuổi việc toàn bộ!" Tên mắt kính thái độ vô cùng thối tha cười lạnh nói: "Ngày hôm qua, tôi đã mua của Lâm Phục một trăm vạn cổ quyền, đổi lại mà nói, tôi hiện tại chính là một trong những ông chủ của các cô!"
"Không có khả năng, Lâm Đổng sao có thể đem cổ quyền bán cho ngươi!" Các nàng căn bản không tin.
"Mở mắt của các cô ra mà xem, đây là cái gì, là hợp đồng chuyển nhượng cổ phiếu! Thấy chưa, một trăm lẻ chín vạn chi phí chuyển nhượng! Ta cảnh cáo các cô, các cô hiện tại đều là nhân viên của tôi, thái độ phải cung kính một chút, đầu phải thấp xuống, nói chuyện phải nhỏ giọng, nếu không, tôi sẽ lập tức đuổi cổ các cô!" Tên mắt kính cầm một tờ hợp đồng trên tay, lại nhìn về phía Hoắc Vấn Dong âm hiểm cười nói: "Cô nhà quê, nếu cô không muốn mất việc, thì cứ tiếp tục đi giặt giũ sạch sẽ đi, nói không chừng lão tử thấy sạch sẽ, thì còn có thể nuôi cô vài ngày!"
"Bốp!" Hoắc Vấn Dong hung hăng cho tên này một bạt tai, đánh bay mắt kính của hắn, giận mắng:"Đoạn Trí Côn, lão nương là xử nữ nạm vàng, đồ chó ngươi nằm mộng cũng đừng có nghĩ tới!"
"Tiện nhân cô dám đánh ta?"
Đoạn Trí Côn tức giận ôm cái mặt sưng đỏ, giận dữ hét: "Năm đó, lão tử nếu không chê mày phơi nắng đen đúa, đầy mùi bùn đất, nếu không đã sớm chơi con tiên nhân mày rồi, còn làm bộ ngây thơ! Tiện nhân, lão tử muốn chơi mày là phúc của mày, đồ chó cái mày mà dám đánh tao sao, mẹ nó, lão tử hôm nay không đem mày hủy đi, sẽ không gọi là Đoạn Trí Côn!"
Hắn hổn hển tung chân, đá thật mạnh nhằm vào bụng Hoắc Vấn Dong.
Lục Minh bước ra, ‘bốp’ một nhất đã tát bay hắn đi, đánh đến chảy cả máu miệng.
"****, có một trăm vạn thì đã có bộ dáng thế này, ta đây có hai trăm vạn, chẳng phải là có thể đánh sao? Hợp đồng cổ quyền này, ta mua!" Lục Minh chụp lấy tờ hợp đồng đang bay ở không trung, sau đó xé thành từng mảnh nhỏ, hai tay vung lên, đầy trời giấy vụn. Đoạn Trí Côn thống khổ đứng lên, hướng tới bảo an ở bãi đỗ xe Phương Phỉ viên rống to lên: "Tụi mày tới đây, tao là ông chủ mới của tụi mày, hiện tại tao lệnh cho tụi mày, lập tức đem tiểu tử này bắt cho tao!"
"Mày còn chưa hiểu…" Lục Minh một cước đá ngã Đoạn Trí Côn ra trên đất, lấy ra chi phiếu hai trăm vạn, để ở trước mặt hắn, khẽ cười nói: "Ta xuất hai trăm vạn, mua cổ quyền của mày!"
"Hai trăm vạn?" Đoạn Trí Côn vốn muốn phát hỏa, nhưng một cái tát có giá trị chín mươi mốt vạn, loại cơ hội này cũng không nhiều lắm.
Nói đến, tiểu tử trước mặt nắm tay rất cứng, tạm thời để đó, đợi lấy tiền, rồi trở về tìm người từ từ thu thập hắn cũng không muộn. Đoạn Trí Côn vừa suy nghĩ, lập tức đưa tay giật lấy chi phiếu trong tay Lục Minh.
Lục Minh cười cười, cũng buông tay ra, để cho Đoạn Trí Côn lấy được chi phiếu.
"Không nên, cổ quyền giá trị chỉ có một trăm lẻ chín vạn, bằng gì mà cho hắn hai trăm vạn! Lục Minh, chuyện này là của tôi, mong anh đừng can thiệp!" Hoắc Vấn Dong thấy Lục Minh giúp mình, nước mắt lập tức trào ra, trong lòng kích động, hận không thể ôm lấy hắn mà khóc lớn một hồi. Nhưng trước mắt thấy Lục Minh vì mình mà lãng phí chín mươi một vạn, nàng làm sao có thể để cho Lục Minh thiệt thòi, vì thế liều mạng ngăn cản.
"Cổ quyền không đáng giá hai trăm vạn, vậy rất đơn giản, tôi đập xe của hắn, thì sẽ không sai biệt lắm!" Lục Minh nhặt lên hai cục đá, phành phành hai nhát, đem chiếc Audi A5 mới tinh của Đoạn Trí Côn đập nát cửa kính.
Lại phân phó hai bảo an coi xe: "Các anh đem xe này đập nát ra đi, tôi đã mua nó!"
Hai tên bảo an cảm thấy Lục Minh so với Đoạn Trí Côn còn trâu bò gấp trăm lần, đương nhiên nghe lời hắn, cầm gậy sắt vận sức điên cuồng đập xuống, hy vọng có thể làm cho ông chủ mới cao hứng.
Đoạn Trí Côn kinh ngạc đến ngây người, ngẩn ra ngồi ở dưới đất, hoàn toàn không có phản ứng.
Lục Minh cúi xuống, trợ mắt nhìn chằm chằm vào hắn, khẽ cười nói: "Mua cổ quyền, đập xe, hai trăm vạn của ta cũng còn thừa một chút, chút quà nhỏ, cũng đủ bồi thường viện phí cho mày!"
Nói xong, một quyền đấm thẳng vào cằm của Đoạn Trí Côn, đem mặt hắn đánh lõm vào, trong khoảnh khắc, răng ở trong miệng bị đánh bay ra không trung, cơ hồ không còn một cái nào.
Đoạn Trí Côn nằm lăn ra đất, hai tròng mắt trắng dã, trong miệng phun máu mà ngất đi.
Hoắc Vấn Dong điên cuồng xông lên, các nàng kia cũng xông lên, thuận tiện dùng giày cao gót giẫm loạn, Lục Minh thấy Hoắc Vấn Dong chuẩn bị đánh vào đầu, chạy nhanh tới ngăn lại: "Bỏ đi, loại người này cũng không đáng để tức giận, đánh mà lỡ hắn chết thì không hay, dù sao cũng đã đánh hắn một trận rồi".
"Đem người này kéo ra ngoài, ném vào đống rác!" Lục Minh lạnh lùng phân phó hai gã bảo an coi xe, còn mình thì tiêu sái dẫn theo các nàng về lại Phương Phỉ viên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...