"Cháu không cần..." Lộ Minh lắc lắc đầu cười nói.
"Giá cả có thể thương lượng, tiểu hậu sinh, ngồi xuống đã, chúng ta từ từ đàm phán" Lý Thành Tề lão nhân cho rằng Lộ Minh chê ít, định tăng thêm tiền.
"Đơn dược này tặng cho hai ông!!" Lộ Minh khứa khứa cười.
Hắn quyết định lấy lùi làm tiến, vì hiện giờ hắn không thiếu tiền, mà là dược liệu quý hiếm.
Có một số dược liệu thế gian khó tìm, như trăm năm nhân sâm, trăm năm linh chi, trăm năm hà thủ ô...các loại, đều tập hợp trong tay mẫy lão danh gia trung y, Lộ Minh phải tìm ra phương pháp xảo diệu để trao đổi mà không để lộ ra dấu vết.
Điều đầu tiên phải làm, là thiết lập quan hệ tốt với hai ông lão say mê y đạo này.
Nghĩ tới đó, Lộ Minh giả vờ rộng rãi cười nói: "Đơn dược này, hoàn toàn là do hai ông phát hiện mới có tác dụng, cháu cầm nó, chính là làm lãng phí nó, sao có thể nhận tiền của hai ông được nữa?".
"Tốt tốt tốt hay cho một anh bạn nhỏ, thời buổi hiện nay người trẻ tuổi như vậy rất hiếm a" ông lão trung y Trần Lập Dâp vô tây khen ngợi, không ngừng gật đầu.
"Tiền vẫn phải nhận, không nhận, trong lòng chúng ta không khỏi có chút khó chịu? như vầy cậu bé xem có được không, ta sau này sẽ thành lập một tiểu tổ nghiên cứu, đem 300vạn này của cậu đầu tư vô coi như cổ phần, đợi sau này nghiên cứu ra phối lượng, ngày sau thuốc mới được bán ra, thì cứ theo cổ phần mà phân, cậu thấy sao?" lão nhân Lý Thành Tề vỗ vai Lộ Minh, cười nói: "Ta biết tuổi trẻ thường có cốt khí, nhưng số tiền đáng nhận, cậu vẫn phải nhận, đừng khách sáo với mấy lão già chúng ta, cậu không biết mấy lão già chúng ta thứ không thiếu nhất, đó chính là tiền!!".
"Lý lão, Trần lão, tiểu tử còn muốn nói lời xin lỗi, kỳ thực dược phương có đủ, phối lượng cũng có" Lộ Minh cảm thấy đã đến lúc buông mồi(câu cá).
Tiểu tục mệng hoàn hồn đan do hơn 50 loại dược liệu tổ hợp thành, lại phải dùng tiên thiên chân khí khích phát dược lực mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, nhưng nếu đem nó chia ra, có thể chia nhỏ thành 3 loại đan dược, 1loại là 'tục mệnh hoàn(viên)', 1loại là 'hoàn hồn hoàn', loại cuối cùng cũng là quan trọng nhất là 'thiên phụ hoàn'. Nếu không có 'thiên phụ hoàn' dẫn dắt và phụ trợ, không có nó điều hoà hai loại hoàn kia, vậy thì không thể nào luyện được 'tiểu tục mệnh hoàn hồn đan'.
Lộ Minh quyết định đem 'tục mệnh hoàn' viết ra, thứ nhất có thể miễn cho bản thân mình chạy loạn lên trên thế giới để tìm dược liệu, thứ hai là chiếm được lòng tin của hai ông lão này.
Tất nhiên, nếu như 'tục mệnh hoàn' mà được tạo ra, ước chừng sẽ đem lại cho mình một món tiền lớn.
"Cậu nói gì?" ông lão trung y Trần Lập Dân kinh hỷ nhảy cả lên.
"Dược phương và phối lượng đều có? vậy không phải là có thể trực tiếp sản suất thuộc được rồi sao?" giọng lão nhân Lý Thành Tề có chút run run.
"Lúc trước, tiểu tử không biết hai lão y đức cao sang, một lòng cứu ngưới, vì vậy còn lưu chút tâm kế, không nói ra toàn bô, thiệt xấu hổ" Lộ Minh vội nói vuối mông ngựa(nịnh), hai ông lão mặt nhất thời tươi như nở hoa, liên tục phẩy tay, ý nói Lộ Minh không có sai, lại liên tục khen Lộ Minh tâm tính cơ cảnh cẩn mật.
Lão nhân Lý Thành Tề tức thời viết ngay chi phiếu 500vạn đưa cho Lộ Minh, còn nói rằng ngày sau sẽ còn đưa cho Lộ Minh 5 phần lợi nhuận.
Lộ Minh đương nhiên rất 'vĩ đại' mà tạ tuyệt(cám ơn+từ chối).
Hắn biểu lộ, trước tiên đợi cho thuốc được nghiên cứu ra, sau đó xem có hay không hiệu quả, rồi mới nói đến chuyện tiền nong.
Ông lão trung y Trần Lập Dân ha hả cười lớn: "Đừng đẩy tới đẩy lui nữa, sư huynh, tiểu Lộ nói cũng có lý, bây giờ anh đưa nó 500vạn, có khi còn không bằng con số 0 sau này, như vậy đối với Tiểu Lộ kỳ thực không công bằng".
Lão nhân Lý Thành Tề nắm chặt tay Lộ Minh kích động gật đầu: "Tiểu Lộ, cháu nói không sai, thế giới này đúng là có nhiều thứ mà tiền không mua được như: sinh mạng, thời gian... phẩm đức của cháu rất tốt, nhưng mà chúng ta cũng không thể vì điều đó mà mặt dầy lấy không được, 500vạn này ta cũng không miễn cưỡng mà bắt cháu nhận, có điều, đợi cho 'tục mênh hoàn' này nghiên cứu chế tạo ra, xin được chứng nhận bản quyền, tính toán được giá cả, cháu nhất định không được từ chối, cái gì đáng là của cháu, thì cháu phải nhận lấy, không cần phải khách khí với chúng ta".
Từ "Tố Vấn Quản" của ông lão trung y đi ra, Lộ Minh vẫn còn hoài nghi mình đang nằm mơ.
Mặc dù không biết sau này có thể thu được bao nhiêu tiền, nhưng nếu như 'tục mệnh hoàn' hiệu quả không tồi, tin rằng sẽ có 1khuản tài phúc không thể tin nổi.
"Số sách thuốc này cháu càm về xem, chỗ nào không hiểu, lúc nào cũng có thể tới đây hỏi!!" Trần lão hiện tại đem Lộ Minh biến thành một nửa đồ đệ của mình, lúc Lộ Minh nói muốn xem sách thuốc, lão lập tức đem hết số cổ tịch thu thâp được ra.
"Cháu xem loại cơ bản nhất được rồi!!" Lộ Minh toát hết mồ hôi, xem hết đống sách cổ này không có nửa năm không xong.
Tạm biệt Lý lão và Trần lão, trong tay Lộ Minh có thêm 1quyển sách hình có màu.(sách về các loại cỏ)
Còn hai ông lão thì đã tự mình động thủ, bốc thuốc cắt thuốc, gấp tới mức không đợi được, bắt đầu luyện chế 'tục mệnh hoàn'. Đợi dược hoàn thành, tiếp tục tiến hành lâm sàng thí nghiệm, sau đó xin cấp bản quyền, báo lên cục kiểm định thuốc, sau cùng là sản suất hàng loạt bán ra thị trường. Những việc này Lộ Minh không quản, toàn quyền giao cho hai ông lão sử lý.
Lão nhân Lý Thành Tề là quyền uy nhân sĩ Y Học, ông vỗ ngực nói OK, Lô Minh liền yên tâm tuyệt đối
Còn củ nhân sâm trăm năm, mặc dù Trần lão cố nhét vào tay Lộ Minh, nhưng Lộ Minh bây giờ nhà chỉ có 4 bức vách, không có kim lô ngân đỉnh, cũng không thu thập đủ dược liệu, có đem về cũng chỉ để nuôi chuột, vì thế vẫn lưu nó lại quầy thuốc của Trần lão.
Còn việc luyên 'tiểu tục mệnh hoàn hồn đan' bởi vì quen được hai ông lão trung y nên hắn cũng không gấp gáp gì. Trong thâm tâm, cái hắn muốn nhất chính là sớm luyện ra trữ vật 'chu giai trữ vật linh giới'.
Có nhẫn trữ vật trong tay, sau này bất kể muốn làm gì cũng là thần không hay quỷ không biết.
Trong số những vật phẩm của luyện khí thuật thì 'chu giai trữ vật linh giới' là có yêu cầu thấp nhất, nhưng cũng khiến Lộ Minh vì nó mà đau đầu.
Hoàng kim, bạch ngân mấy nguyên liệu này còn dễ nói, hồng, lục, lam 3 loại bảo thạch cũng có tồn tại trên thế gian này, tiên thiên chân khí mặc dù ít nhưng mà cũng có.
Nhưng mà vẫn thiếu mất một loại nguyên liệu, vẫn thiết.
Đi đâu tìm vẫn thiết bây giờ? Lẽ nào vẫn thiết, chính là kim loại trong vẫn thạch? Cho dù là vẫn thạch, cũng không dễ dàng mà có được...Lộ Minh quyết đình tra xét dữ liệu về vẫn thạch, nếu như đâu đó mà có rất nhiều vẫn thạch, vậy thì dù phải làm đạo tặc, Lộ Minh cũng phải chôm cho được một cục đem về.
Nhẫn trữ vật, dù thế nào đi nữa, nhất định cũng phải luyện ra.
Đang lúc nghĩ ngợi linh tinh, di đông chợt reng.
Là kẻ địch nọ ở nhà gọi tới. Ổng hẳn là phát hiện ra mẹ mới gởi tiền cho mình, liền gọi điện tới để cười nhạo, trên đời này chắc không có phụ thân nào như vậy!! nếu là nhận nuôi thì không nói làm gì, đằng này người đó rõ ràng là cha thân sinh của mình, bản thân mình tiền thế nhất định đắc tội với ổng, khiến ông ở khiếp này phục thù thành công, lấy danh nghĩa phụ thân, tàn nhẫn thu thập bản thân mình.
Đáng thương cho cái thân mình, phận làm con, không cách nào phản kháng lại được.
Quả nhiên, vừa mới nhấc máy, lập tức nghe được âm giọng cổ họng đặc biệt của ổng: "Mày không phải tự lập tự cường sao? còn cần nhà gửi tiền để là gì?".
"Không cần ông quản, tiền của mẹ, tôi một xu cũng không động đến, tôi có thể dùng hai tay nuôi sống bản thân, ông nói ít thôi" Lộ Minh trong lòng rất bực.
"Ra vẻ ta đây! nếu không có mẹ, mày chết đói từ sớm rồi, tốt nghiệp đại học ở cái trường đại học hạng 3 như mày mà cũng muốn tìm việc? buồn cười! lão tử năm đó bằng tuổi mày đã lập được công ty riêng rồi, mày so ra đến cái rắm cũng không bằng!" ổng lại đem uy phong cũ rích của năm đó ra khoe, không phải là xuống biển khởi nghiệp thôi sao? ai làm không được?
Ổng bắt kịp thời cơ, không phải thật sự là có bản lĩnh, nếu để ổng thời điểm hiện tại làm, có khi còn thảm hơn mình gấp trăm lần ý chứ.
Lộ Minh từ đáy lòng cảm thấy không phục.
"Năm đó nếu không có mẹ giúp đỡ và cổ vũ, ông cũng chỉ là cái bã (nguyên văn là cặn bã = =") "
Lộ Minh hoả cao ba trượng, hét lên: "tôi nhất định sẽ không thua ông, nhất định!!"
"Tao không thèm so sánh với kẻ mà đến việc làm cũng không tìm được..." lời nói của ổng đúng là bức chết người.
"Ông nói gì? tôi lập tức sẽ tìm được việc, lúc nào cũng có thể!!" Lộ Mình phát cuồng, hắn thiếu chút nữa thì để vọt ra khỏi miệng chuyện hôm nay có người đưa cho hắn 500vạn, nhưng bản thân không để vào mắt. Rốt cục Lộ Minh vẫn là nhẫn nhịn, đợi tới lúc bản thân tích được nhiều tiền, về nhà dùng tiền đè bẹp ổng, xem còn dám coi thường mình không.
Quan trọng nhất là, bản thân gặp được kỳ ngộ, bây giờ đã có tiên thiên chân khí, công lực mặc dù còn kém, nhưng cảnh giới thì vượt qua ổng rất xa rồi.
Đợi tới khi đồng tử công của bản thân luyện thành, về nhà đem ổng trực tiếp đánh ngã, khiến ổng hiểu được là con trai cũng không phải dễ dàng để bị bắt nạt.
Tạm thời nhẫn nại một chút, ổng không còn mấy ngày có thể vui sướng nữa đâu...Lộ Minh trong lòng càng nghĩ càng vui, hắn cảm nhận được sau này, vào một ngày nào đó đem phụ than, người đã áp bức mình mười mấy năm này đánh ngã, đó không phải việc đáng mừng sao.(pó toàn thân)
"Công viêc? chỉ bằng mày? vậy lão tử xem xem mày có thể tìm được việc gì!!" ổng nói xong, lập tức cúp máy, không cho Lộ Minh cơ hội phản công.
"Lão đó là cha của mình sao?" Lộ Minh lần thứ 9999 hoài nghi.
Lộ Minh miệng nói tuỳ thời đều có thể tìm được việc, nhưng trong lòng không có tí chắc chắn nào.
Phụ thân hắn thuộc cấp bậc đại BOSS(nguyên văn), ở Thanh Hà, Lam Hải, Mạc Giang, Bạch Tuyết.. mấy thành phố đều có thế lực nghiêng trời lệch đất, hắc bạch đều ăn, Lộ Minh khiêu chiến ổng mười mấy năm, nhưng đều là không ngóc đầu lên được.
Tốt nghiệp đại học, Lộ Minh bị phụ thân áp bức càng lợi hại, cứ mỗi lần tìm được việc, mới làm có 2 ngày, liên bị một câu nói của ổng đốt mất.
Nghĩ nghĩ, dưới sự áp bức của tên bạo quân này mà muốn thuận lợi tìm được một việc ổn định lâu dài thât không dễ a!!
May là lúc trước có sự đảm bảo của mẹ, lần này phụ thân sẽ không can thiêp vào, để mình tìm được việc làm.
Lộ Minh đoán lần này phụ thân gọi điện tới cười nhạo mình là bởi vì bị mẹ dùng gia pháp trách phạt.
di đông lại reng, ra là lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn.
"Tử tinh thạch của bạn, anh tuỳ ý cho cái giá " lời nói của lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn tuyệt đối là khai môn kiến san(mở cửa nhìn núi, ko nghĩ ra được TV có cái nào thay thế)
"Mang tới nhà tôi..." Lộ Minh cũng không dám chắc bản thân mình có thể cảm ứng được năng lượng của tử tinh thạch hay không, hắn không báo giá, miễn cho đến lúc đó lại mất mặt, rồi quay qua hỏi tin túc về vẫn thiết, hắn đoán lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn có nhiều khả năng biết được: "Cô có biết ở đâu có vẫn thạch hay vẫn thiết không?".
"Hỏi Nhiếp Thanh Lam", lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn ngưng một lúc rồi nói, "cúp đây", cách nói giảm lược đến phát sợ.
Lộ Minh định gọi điện cho hồ ly tinh cảnh phục, làm thế nào dò hỏi nàng ta về vẫn thạch mà không để lộ vết tích? trong lòng đang nhẩm tính câu từ, lại có một cuộc điện gọi tới, là bạn hồi đại hoc Trương Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...