"Hướng Đại Bằng, thằng nhóc bất nghĩa mày, đừng tưởng rằng nhiều người thì hữ dụng, trong cổ mộ này tràn đầy bẫy rập cùng quái vật, chúng nó sẽ đem những kẻ phản bội chúng mày mai táng toàn bộ ở đây.." Kê Cửu thở phì phò rống lớn một tiếng, nhưng mà tiếng kêu của hắn chỉ đổi lấy được một trận đạn bay tới vèo vèo.
"Các ngươi nghe rõ, theo tên phản bội Đại Bằng tuyệt đối không có kết cục tốt, ai giết chết hắn, ta sẽ cho người đó ba trăm vạn đô la!" Lâm Sâm cũng cứng rắn hét lớn.
"Chết tâm sự đó đi, hai lão quỷ, các ngươi đã già rồi!Ai cũng sẽ không nghe các ngươi nữa đâu, nhiều năm qua, chúng ta làm việc khổ sợ như chó, mệt đến chết đi sống lại, liều mạng giúp các ngươi đào trộm mộ, nhưng các ngươi thì sao?Cả đầu khớp xương cũng không vứt cho chúng ta một cây!Ta biết, vì sao các ngươi muốn phái chúng ta đuổi theo David, chính là muốn chúng ta đi tìm cái chết trước, làm mồi ngon cho quái vật. Lâm Sâm lão quỷ, Kê Cửu lão quỷ, đáng tiếc là ta không ngu ngốc, đã sớm nhìn xuyên qua âm mưu của các ngươi!Nói cho các ngươi biết, ngoại trừ huynh đệ của Đại Bằng ta, bất cứ là ai có hai lòng, đều bị ta cho trùng ăn.Các ngươi muốn dùng số tiền lớn thu mua người của ta? Muốn gây xích mích ly gián? Ha ha ha, còn sớm một trăm năm đó!" Hướng Đại Bằng kiêu ngạo lại đắc ý cười to hồi lâu không dứt, đám người bên cạnh hắn cũng cười ha ha.
"Hướng Đại Bằng, kẻ phản bội mày đã quên, chúng ta còn có người!" Trong bóng tối, bỗng nhiên vang lên âm thanh uy nghiêm của Hắc Cảnh: " Các anh em, nhắm kẻ phản bội này nổ súng, ai bắn chết được một kẻ phản bội, ta thưởng 100 vạn đô la, ai bắn chết được tên phản bội Đại Bằng kia, ta thưởng cho 1000 vạn!"
Mệnh lệnh của Hắc Cảnh phát ra, người bên hắn đều hướng lên trời nổ súng.
Bắn đến không thể ầm ĩ hơn.
Bên phía Hướng Đại Bằng kia, cũng có người giả bộ ngã xuống đất, lại cũng có tiếng kêu thảm thiết, đồng thời bắn súng lên trời tỏ vẻ bắn trả.
"Mọi người có thể nghe tôi nói một câu hay không, không bằng trước hết dừng tay đã, chờ khi mở được mộ thất, tìm được bảo vật hơn nữa, bây giờ cũng không biết có bảo tàng hay không, liền đã tàn sát nhau, chẳng phải là đáng chê cười sao?"Thanh âm của Lục Minh vang lên.
Hắn giơ tay ra, tại dưới ánh đèn pin của mọi người chiếu xuống, đi ra, thao thao bất tuyệt giảng đạo lý.Có thể nói, dù là một người đá mà nghe xong hắn giảng đạo lý, tin rằng lòng cũng sẽ mềm nhũn ra, cho dù là người sắt thép nghe xong những lời của hắn, cũng sẽ rơi lệ.Lục Minh từ tình nghĩa huynh đệ giảng đến ân nghĩa sư đồ, huynh đệ tương tàn, giảng đến diệt sạch loài người, giảng đến chân lý nhân gian…
Nếu như Lục Minh chạy đi tham gia tranh cử tổng thống nước Mĩ, có được tài ăn nói như vậy, tin rằng cơ hội trúng cử là rất rất lớn.
Bọn Lương Trung Hoa ở phía sau Lục Minh nghe xong, đều cảm động đến nỗi lén lén lau nước mắt.
Hướng Đại Bằng cũng lai nước mắt, có điều là cười ra nước mắt.
Sau khi hắn lau nước mắt, mang chút kiêu ngạo nói: "Ta hiểu cho lòng khổ tâm của ngươi, quả thực ta làm sai, ta cần sám hối cùng cải chính.Có điều là, cho dù ta không sám hối, không thay đổi, cho dù là làm sai, chính là nghịch thiên mà đi, thì ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?Ngươi có thể cắn ta? Hiện thực là như thế, cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, cho dù ta làm sai thì đã sao chứ? Ta không có đạo nghĩa, ta không tim không phổi, ta làm kẻ phản bội thì sao? Ta sẽ làm như vậy, bởi vì ta có người, có súng, có thực lực!"
Hắc Cảnh dẫn người lén lẩn vào, khi song phương nói đến sôi sục, hắn liền dẫn người lén tới gàn vài chục bước.
Cuối cùng, khi cách Lục Minh chưa tới hai mươi mét, hắn dừng lại, trốn sau một khối đá, xua tay bảo cho thủ hạ bao vây xung quanh khu núi đá ở chỗ Lục Minh.
"Sâm ca, Cửu thúc, đừng sợ, kẻ phản bội như thế, tôi giúp ngài thanh lý môn hộ!Chúng ta liên thủ, binh lực cùng một chỗ, đem Hướng Đại Bằng làm thịt!Tất cả người bên chúng ta đều là tinh nhuệ, cho dù bọn họ nhiều hơn mười người, bắt cũng không thành vấn đề!" Hắc Cảnh hướng tới phía Lục Minh hô một tiếng.
"Hướng Đại Bằng, đạo lý đã nói rồi, ngươi không nghe, ta cũng có cách nào khác."
Lục Minh bỗng nhiên cao giọng hỏi: "Ông xác định muốn giết sạch chúng tôi sao?"
"Ngươi có thể không chết, nhưng ngươi phải giúp chúng ta mở ra cửa mộ."Trong lòng Hướng Đại Bằng thầm mắng, lời này không phải là vô ích sao?Không giết các ngươi, diệt cỏ không diệt tận gốc, chẳng phair là muốn chết sao, chẳng phải là chờ các ngươi báo thù sao?"
"Đã như vậy, như vậy…" Tất cả mọi người đều cho rằng Lục Minh sẽ nói chấp nhận số phận, hoặc là ra sức chống đối, không ai ngờ, Lục Minh lại nói: "Ta đánh nói tiếp một chuyện cũ để khuyên răn ngươi!" Đám người phản loạn nghe xong, toàn bộ đều đập cằm ngã xuống đất!Nếu như chuyện cũ có thể làm cho hơn trăm người không càn súng mà trúng đạn, như vậy còn phái binh sĩ ra chiến trường làm cái gì?Không bằng phái ra một ít thuyết khách có tài ăn nói cao đi?
Kể chuyện xưa, nhiều nhất có thể lừa trẻ con, người lớn ai lại tin chứ?
Hướng Đại Bằng cảm thấy tiểu tử Lục Minh này tùy rằng thông minh tuyệt đỉnh,không ai sánh bằng, nhưng đầu óc có chút chạm mạch, ngớ ngẩn đến đáng thương.
Hắn lớn tiếng cười to nói: "Nói chuyện xưa của ngươi đi!Ta rất muốn biết, là cái dạng chuyện xưa gì, có thể làm cho những kẻ phản bội lòng lang dạ sói như chúng ta buông lỏng tay súng, khóc rống lên chảy ra nước mắt về phía ngươi sám hối…Nói nhanh cho ta nghe một chút, ta đang vội!"
"Chuyện xưa là như thế này, ở phương Tây, có một người nghe nói có một ma pháp sư rất có bản lĩnh, muốn đi cầu xin hắn dạy bảo."Lục Minh thực sự nói tới chuyện xưa, hắn chắp tay sau đít, ung dung bước tới.Bọn Hướng Đại Bằng vừa nghe, cười to ầm ĩ, lớn tiếng hét lên:" Tiếp đó? Nói mau, ta còn chưa có cảm giác muốn khóc, nói nhanh, nhanh làm cho ta khóc rống lên đi!"
"Người kai đi tìm, tìm được ma pháp sư, nhưng ma pháp sư nói không muốn thu đồ đệ, hơn nữa đang chuẩn bị tự tay xuống bếp làm món cóc nướng, hỏi hắn có muốn cùng nhau ăn trưa hay không."Lục Minh không để ý tới tiếng cười nhạo, tiếp tục nói.
"Ăn, nếu như là chúng ta, khẳng định là ăm cơm trưa."Hướng Đại Bằng cười ha hả, dẫn lên một mảnh cười vang xung quanh.
"Ma pháp sưu nói mời ăn cơm trưa, nhưng người kia không muốn ăn, chỉ muốn bái sư học nghệ.Ma pháp sư lo lắng sau khi dạy cho đồ đệ bản lĩnh , hắn sẽ quên mình, nhưng người kia nói tuyệt đối sẽ không quên ."Lục Minh chậm rãi nói, Hướng Đại Bằng vỗ đầu, nói to:" Ai nha, năm đó ta cũng nói với Kê Cửu như vậy, bây giờ hình như có chút hối hận, hối hận là vì sao bây giờ mới trở mặt như vậy, sao chậm như vậy mới làm kẻ phản bội, chậm như vậy mới quên nguồn gốc. A ha ha ha ha!"
Lục Minh không để ý tới tiếng cười nhạo, tiếp tục nói: "Người kia nói cho dù như thế nào, đều sẽ không quên nguồn gốc, ma pháp sư tỏ vẻ muốn làm một cái kiểm tra.Nhưng tại trước kiểm tra, cửa nhà ma pháp sư mở ra, một người mang tin tức đến, thông báo mục sư ơ quê người kia đã chết, Giám Mục muốn mời người kia về làm mục sư.Người muốn học kia vừa nghe, làm mục sư thì còn học ma pháp cái gì.Nhưng ma pháp sư lại khuyên người kia không nên quên nguồn gốc. nên có thêm chức thánh, người kia đồng ý, về quê nhà làm mục sư."
Hướng Đại Bằng lắc đầu buồn chán nói: ""Xin lỗi, chuyện xưa quá buồn chán, đến bây giờ ta vãn chưa có ý sám hối."
Lục Minh ha hả cười nói: "Ba năm sau, người làm mục sư kia thăng chức, tiếp nhận chức vị Giám Mục, ma pháp sư nói với hắn, không thể quên nguồn gốc, không bằng cho mình làm mục sư, người kia không đồng ý, nhưng nói sẽ không quên nguồn gốc, có cơ hội nhất định sẽ cho ma pháp sư một cái chức vị thích hợp. Lại qua năm năm nữa, người kia lên làm Hồng Y Giáo Chủ, ma pháp sư hỏi hắn, nhưng hắn vẫn không đáp ứng. Mười năm sau, cuối cùng người nọ bước lên đỉnh cao của quyền lực, hắn lên làm Giáo Hoàng mà vạn dân kính ngưỡng, lúc này, ma pháp sư đi xin hắn cho làm mục sư, còn nhắc chuyện năm đó, nhắc nhở hắn không nên quên nguồn gốc."
"Nếu như là ta, ta sẽ đem tên ma pháp sư đáng ghét này đánh chết, nếu không ít nhất cũng phải đánh gãy hai đùi!" Hướng Đại Bằng hắc hắc cười lạnh nói.
"Đúng, quyết định của người kia cũng là như thế." Lục Minh gật đầu đồng ý.
"Kể xong chuyện xưa chưa? Ta vẫn chưa có muốn sám hối, có điều là bây giờ cơ hội đến phiên ngươi, ngươi có một phút đồng hồ để sám hối, tại trước khi ta quyết định bắn chết ngươi, hoặc là ngươi có thể lựa chọn một phút để nói cái chuyện xưa này."Hướng Đại Bằng nhìn đồng hồ đeo tay dạ quang một chút.
"Người kia cũng là quyết định như thế đó…"Lục Minh nói.
"Còn có 55 giây.." Hướng Đại Bằng nhắc nhở nói.
"Ma pháp sư cười lên ha hả, nói một câu."Lục Minh không nhanh không chậm tiếp tục kể chuyện xưa.
"Ngươi còn có 50 giây!" Hướng Đại Bằng mặt không đổi sắc,cực kỳ kiêu ngạo nói.
"Ma pháp sư nói: nếu là như thế, ta sẽ hưởng cóc nướng của ta một mình."Lục Minh mỉm cười, nói: "Phần cuối của chuyện xưa, ảo giác biến mất,người kia chưa có lên Giáo Hoàng, hắn ẫn còn đứng trước mặt ma pháp sư, là một người đi càu học, hắn chỉ là làm một cái kiểm tra trong mộng!Hướng Đại Bằng, ngươi muốn nghe ta nói một lời với ngươi không?"
"Có cái rắm gì thì ngươi mau đánh nhanh đi, ngươi còn có ba mươi giây.."Trong lòng Hướng Đại Bằng rất không thoải mái, bởi vì hắn đã đoán sai kết cục,
"Hướng Đại Bằng, cùng với tất cả những kẻ phản bội tự nguyện đi theo hắn, ta muốn nói với các ngươi : nếu là như thế, vậy thì ta hưởng bảo tàng một mình thôi."Lục Minh cười ha hả, xoay người rời đi. Giữa lúc Hướng Đại Bằng chuẩn bị ra lệnh nổ súng bắn chết Lục Minh thì lại phát hiện từ trong bóng tối có một cái bóng cực lớn lộ ra, là một con quái xà vô cùng to lớn có sừng.
Mọi người lại càng hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, bên trái lại có hai con quái xà có sừng một lớn một nhỏ dò xét thò đầu tới.
Phía bên phải, có mọt con thú lớn tựa như hổ lại tựa như sư tử có sừng dài chậm rãi đi ra.
Bọn Hướng Đại Bằng sợ đến toát mồ hôi lạnh, trong đó có một người không kìm nổi sợ hãi hướng về phía sau chạy trốn, nhưng còn chưa đi được hai mươi mét, bỗng nhiên thống khổ kêu to một tiếng, chờ khi kẻ phản bội này lấy đèn pin chiếu qua, phát hiện toàn bộ mặt đất ở phía sau đểu là trùng cổ quái.
Bây giờ dù là kẻ ngu si cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Lục Minh hắn biết cách điều khiển những con quái vật khủng bố trong cổ mộ này, hắn giảng cái chuyện cũ này chính là giáo huấn mọi người muốn gây bất lợi đối với hắn như vậy nhất định sẽ hối hận!Thực lực của hơn một trăm người, tại trước mặt hắn, tựa như một giấc mộng mà thôi!
Trước đó ai cũng không nghĩ tới điểm này, bao gồm cả Hắc Cảnh giảo hoạt đa mưu.
"Hướng Đại Bằng, còn có các kẻ phản bội quên nguồn gốc các ngươi, các ngươi bây giờ có thể khóc rống lên, có thể sám hối được rồi!"Thanh âm lạnh như băng của Lâm Sâm vang lên: "Chúng ta niệm tình các ngươi là huynh đệ ngày trước cùng sống qua ngày, còn nghĩ tha cho các ngươi một mạng, không nghĩ tới các người đắm mình trong ảo tưởng, tự tìm đường chết, chúng ta không còn lời nào để nói!"
"Chúng ta đã thất vọng đau khổ, sẽ không hướng tới Lục Minh công tử cầu tình đâu, các ngươi quả thực có thể sám hối đi!" Kê Cửu chắc như đinh đóng cột hừ một tiếng.
"Sâm ca, Cửu thúc, nếu như ta sớm biết các ngài có biện pháp đối phó với Hướng Đại Bằng, thì sẽ không cần lo lắng cho các ngài! Lục Mịnh công tử, cậu thật lợi hại, cả mấy con quái vật cổ đại cậu cũng có thể tùy ý sai khiến. May là chúng tôi thay đổi ý định, đuổi theo, bằng không nhất định sẽ bỏ qua cơ hội cùng các ngài hợp tác." Hắc Cảnh vỗ tay cười to, chuẩn bị mang theo người đi tới.
Mặt rận vẫn còn chưa có thua hoàn toàn, chỉ cần bắt được Lục Minh, như vậy sẽ không cần sợ quái vật nữa.
Người bên mình đông, đối phương chỉ có mười mấy người, chỉ cần có thể tới gần được, bắt được Lục Minh hẳn là việc dễ dàng.
Lục Minh vỗ tay, cười to nói: "Hắc huynh, có thể thấy ngài, tôi thật cao hứng; có thể thấy ngài chỉ huy thủ hạ hướng lên trời nổ súng để bắn địch nhân, tôi càng cao hứng; có thể thấy ngài chuẩn bị càm súng tới uy hiếp tôi, trong lòng tôi càng đặc biệt vui vẻ..."
Hắc Cảnh cùng đồng bọn nghẹn họng chết trân, kinh hãi, nhảy đến trên một khối đá, thủ hạ cũng hoảng loạn tìm kiếm địa phương mong trốn chạy.
Hắn trốn xong, mới phát hiện đám người Lục Minh cùng Cảnh Hàn căn bản không có nổ súng, trong lòng đại hận, lại bị tiểu tử này dùng ngôn ngữ lừa lộ ra vết chân ngựa!
"Lục Minh công tử, chúng ta thật là bằng hữu..." Hắc Cảnh vội vàng nghĩ biện pháp kéo dài một chút thời gian, sau lưng lại ra hiệu một thủ hạ có thuật bắn súng rất chuẩn tới bắn chết Lục Minh, chỉ cần hắn chết, quái vật này khẳng định đại loạn, nói không chừng còn có thể tàn sát lẫn nhau. Nhưng mà không đợi thủ hạ kia giơ súng, chợt nghe thấy "pằng" một tiếng, chỗ mi tâm của thủ hạ kia đã trúng một phát súng.
Khải Mỹ Tư thổi thổi họng súng có trang bị có ống giảm thanh, cười lạnh nói: "Hắc Cảnh, ngươi hay là cùng quái vật đói ở phía sau mà giải thích đi! Tại sau khi chúng ta tìm được bảo tàng, chúng ta kiếm được kim tệ, chúng ta sẽ nhớ lại ngươi, bởi vì ngươi đủ tham lam, cũng đủ ngu xuẩn!"
Hướng Đại Bằng bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, hướng Lục Minh bên này mà quỳ xuống, khóc lớn nói: "Lục Minh công tử, tha mạng a! Tôi cũng không dám nữa , đều là Hắc Cảnh ép tôi!"
"Từ từ khóc đi, không cần nóng nảy, ngươi còn có thời gian một phút đồng hồ để sám hối, tại trước khi con cự xà cùng con sư tử ăn tươi ngươi, có lẽ là ngươi có thể lựa chọn tiếp tục khóc!" Lục Minh nhìn hắn một chút, đem những lời Hướng Đại Bằng vừa cười nhạo mình nói ra, hoàn toàn trả lại về cho đối phương.
"Không!" Hướng Đại bằng bi thống tuyệt vọng hét lên.
"Ngươi còn có năm mươi lăm giây..." Lục Minh nhắc nhở nói, trên mặt hắn hiện lên nụ cười, tựa như ác ma, Khải Mỹ Tư nhìn thấy, bây giờ cũng không rùng mình nữa, trái lại muốn hung hăng hôn hắn một cái, tiểu tử này đủ hư đủ tuyệt lại đủ ngon, rất hợp với khẩu vị của mình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...